Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

CHƯƠNG 205: SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT

Editor: Luna Huang
Ngón tay của Dạ Mạch Hàn vuốt ve cằm, mâu quang ôn nhuận như châu, nhợt nhạt cười nói: “Thì ra là thế!” Lúc trước hắn cũng từng đến miếu quỷ vương này điều tra xem có cơ quan huyền cơ hay không, chỉ là không có thu hoạch.

Hóa ra cơ quan ám đạo là ở dưới đất.

Việt Phong Linh nhẹ nhàng trắc mâu, nhìn Dạ Mạch Hàn một mắt, ánh mắt thanh lãnh không hề có chút ôn độ. Nàng rời tầm mắt, dẫn đường ở phía trước, Dạ Quân Ly ôm Mạnh Thanh Hoan xuống mật đạo.

Mật đạo hai bên đốt ánh nến u ám, thường cách một đoạn khoảng cách còn có người gác, xuyên qua mật đạo thật dài, bọn họ đi tới một tòa cung điện dưới đất.


Nơi này bố trí cực kỳ hoa lệ, tùy ý có thể thấy được bảo vật vô giá, hiển nhiên chủ nhân địa cung này cực kỳ giàu có.

Người đang ngồi vị trí để long ỷ lưu kim kia, trên tường sau lưng long ỷ có tấm biển, viết hai chữ tiêu dao.

Dạ Quân Ly cùng Dạ Mạch Hàn nhìn long ỷ lưu kim này này, đều tự cả kinh, phải biết rồng tượng trưng cho thiên tử, chuyên dùng long ỷ, đây chính là tội mưu nghịch!

Bọn họ đang nghĩ ngợi, thình lình nghe thanh âm thống khổ của nữ tử cách đó không xa truyền đến, thanh âm kia thê thảm vô cùng, nghe thực tại thẩm người.

Trong mơ hồ còn nương theo thanh chửi rủa: “Việt Phong Linh, ngươi không chết tử tế được, a…”

Việt Phong Linh nghe thanh âm này, mâu quang trầm xuống nhiễm lên một vẻ âm vụ, nàng xoay người dùng thanh âm âm hàn nói với nữ tử tùy phía sau: “Rút đầu lưỡi của nàng cho ta.”

Thị nữ hắc y kia cúi đầu lên tiếng, chợt xoay người rời đi.

Dạ Quân Ly nhìn đáy mắt Việt Phong Linh hận ý vô tận, mi phong của hắn hơi nhíu cười nói: “Không nghĩ tới Thẩm Tri Thu cùng Việt Như Yên lại vẫn còn sống?”

Nhắc tới tên hai người này, u ám trong đáy mắt của Việt Phong Linh càng làm cho người ta sợ hãi: “Tất nhiên không thể để cho các nàng chết như vậy, ta muốn khiến các nàng đau không muốn sống, sống không bằng chết!”

Nàng nói xong khóe môi giương nhẹ, lãnh ý đáy mắt tán đi, mắt sâu thẳm nhìn bọn họ hỏi: “Muốn biết các nàng biến thành bộ dáng gì không?”


Vọng Thư Uyển.com
Dạ Quân Ly hừ lạnh một tiếng, tỏ ý không có hứng thú, hắn đặt Mạnh Thanh Hoan ở ghế tinh xảo, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về ngũ quan của nàng đáy mắt tràn đầy nhu tình ý đau.

“Cô nương này thật sự là hảo phúc khí.” Việt Phong Linh nhìn bộ dáng không coi ai ra gì của Dạ Quân Ly, trìu mến nhu tình với Mạnh Thanh Hoan như thế, đáy lòng có chút xúc động hâm mộ.

Mà cả đời này của nàng, chỉ sợ không có cơ hội như vậy. Nàng nhẹ vuốt ve gương mặt của mình, nhớ tới khổ sở kia, hận ý đáy mắt sâu rất nhiều.

Thanh kêu khóc xa xa của nữ tử càng thêm thảm thiết, hiển nhiên là bị người rút đầu lưỡi.

“Cung chủ các ngươi đâu, vì sao còn không thấy hắn?” Dạ Quân Ly có chút không kiên nhẫn, nhìn mặt Mạnh Thanh Hoan không có chút máu, trong lòng hắn hận không thể giết hết người nơi này.

Việt Phong Linh cảm thụ sát khí đáy mắt hắn, đáy lòng chấn động, rũ mâu nói: “Xin các vị chờ, ta đây đi thỉnh cung chủ.” Nói xong nàng xoay người rời đi.


Không bao lâu, có thị nữ tiến lên đây kéo màn xuống, màn lụa trắng thuần rơi, mơ hồ có thể thấy được người thân mặc áo bào đỏ thẫm chậm rãi đi tới, ngồi xuống trên long ỷ lưu kim, Việt Phong Linh hầu hạ bên cạnh.

Còn cách màn lụa, đám người Dạ Quân Ly thấy không rõ dung mạo người nọ, chỉ có thể nhìn thấy huyết sắc đỏ tươi như lửa.

“Các hạ đến tột cùng là người nào?” Mắt Dạ Quân Ly lạnh lẽo sâu thẳm. Nhìn chằm chằm thân ảnh người sau màn lụa.

“Người đến từ địa ngục.” Thanh âm của nam tử hồng y hơi lạnh nâng lên, tay hắn chống đầu một bộ dáng tà tứ lười nhác, nhìn mấy người trước mắt, hỏi: “Không biết vị nào là y tiên công tử?”

Ấn đường của Trường Lan vừa động, đứng dậy: “Là tại hạ.”

“Có thể giải khôi lỗi cổ của ta, coi như có chút bổn sự, chỉ là không biết kỳ độc thiên hạ này, công tử có thể giải bao nhiêu rồi?” Bộ dạng uể oải thanh âm lộ ra tà mị u lương, ánh mắt thanh lãnh xuyên qua màn lụa dừng ở trên người Trường Lan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận