Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

CHƯƠNG 197: QUỶ KHÔNG ÁNH MẮT

Editor: Luna Huang
“Ai cũng không thể mang nàng ra khỏi ta, vô luận quỷ thần.” Dạ Quân Ly liếc tròng mắt, thanh âm khí phách lăng lộ ra một loại kiên nghị làm cho người ta rung động.

Đáy lòng Mạnh Thanh Hoan ấm áp, nàng biết yêu nghiệt Dạ Quân Ly này có chút thủ đoạn cùng trí tuệ vượt qua thường nhân, người đối địch với hắn, nhất định thất bại.

Đan vào âm mưu cùng hắc ám đan vào nhau này,, cần phải có một người như vậy để thiên hạ quang minh cùng thái bình. Giờ khắc này Mạnh Thanh Hoan đột nhiên ngộ một cái đạo lý, nàng đến nơi đây phải cứu không phải Dạ Quân Ly, mà là thiên hạ muôn dân!

(Luna: Bà này có bị gì không vậy, rõ ràng bả thuộc về thời này, kỳ trước giải thích rồi mà)
Chỉ có Dạ Quân Ly còn sống, thiên hạ này mới có một mảnh phồn hoa thời thịnh, quang minh thái bình!


“Dạ Quân Ly…” Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu khẽ gọi tên của hắn, thu mâu diễm diễm lộ ra quang thải nhàn nhạt, thâm tình nhìn hắn.

Tâm của Dạ Quân Ly đột nhiên vừa động, lực đạo bên hông trầm xuống ôm nàng càng sát mình hơn, hắn hơi hơi cúi người hôn môi đỏ mọng nàng, đột nhiên một đạo âm phong đánh úp lại, ánh nến trong phòng lắc lư, một đạo bóng dáng màu đỏ rơi vào trước mặt bọn họ.

Nhìn Triêu Cấm xuất hiện, sắc mặt Dạ Quân Ly tối sầm, khóe môi run lên, hắn chưa từng gặp qua quỷ không có ánh mắt như thế.

Mạnh Thanh Hoan nhìn mặt Dạ Quân Ly mặt giống đáy nồi, nàng thổi phù một tiếng bật cười, đột nhiên kiễng đầu ngón chân khẽ hôn gương mặt của hắn, xem như bồi thường.

Ý cười đáy mắt Dạ Quân Ly càng sâu, trong lòng lan tràn hạnh phúc, oán khí với Triêu Cấm cũng tan rất nhiều.

“Ngươi còn có chuyện chưa dứt gì?” Dạ Quân Ly nắm chặt tay Mạnh Thanh Hoan, nhíu mày nhìn Triêu Cấm đối diện.

Đã thấy Triêu Cấm đột nhiên quỳ gối trên mặt đất cúi người hành tạ lễ với bọn họ, Mạnh Thanh Hoan muốn đỡ nàng dậy, mới người quỷ bọn họ khác đường, căn bản không có cách nào tiếp xúc.

“Chúng ta chỉ là tìm được nguyên nhân cái chết của ngươi, không có vì ngươi làm cái gì, thật sự đảm đương không nổi lễ lớn như thế của ngươi.” Mạnh Thanh Hoan có chút áy náy, dù sao nàng không thể nào giết Việt Vĩnh Nham báo thù cho Triêu Cấm.

Triêu Cấm đứng lên, hướng về phía bọn họ lắc đầu đột nhiên mở miệng nói: “Cảm ơn các ngươi để cho cái chết của ta sáng tỏ, ta đã thoả mãn.”

Mạnh Thanh Hoan có chút ngoài ý muốn nhìn chằm chằm nàng hỏi: “Ngươi có thể nói chuyện?”


“Huyền linh lưu lại trên đời này bởi vì có mang oán khí cho nên không thể mở miệng, nhưng là hiện giờ tâm nguyện của ta đã xong, đã không có tiếc nuối. Ta cũng đến thời điểm rời khỏi trần thế đến chỗ mình nên đi rồi.” Triêu Cấm nói xong một mái tóc đen nhẹ nhàng bay múa, trên người như độ một tầng kim quang nhàn nhạt.

Mạnh Thanh Hoan mỉm cười, nàng biết cả đời cái cô nương này gập ghềnh, đơn thuần lại thiện lương. Hồn phách của nàng du đãng không đi, chẳng qua là bởi vì không có ai biết cái chết của nàng, không ai tưởng nhớ hoài niệm.

Vọng Thư Uyển.com
Hiện giờ chân tướng rõ ràng, cuối cùng nàng có thể đi rồi.

“Hi vọng kiếp sau ngươi tới đầu thai một người nhà tốt.” Mạnh Thanh Hoan chúc phúc nàng.

Triêu Cấm gật đầu cười nói: “Cảm ơn, chúc các ngươi hạnh phúc.”

Khuôn mặt tươi cười của nàng chậm rãi biến mất trước mặt bọn hắn, bóng dáng hỏa hồng sắc kia chậm rãi tán đi, ngoài cửa sổ mặt trời dâng lên, rắc đầy sáng mờ một phòng, như lửa đỏ trên người Triêu Cấm, diễm lệ và ấm áp.


Mạnh Thanh Hoan hít một hơi thật sâu, hai tròng mắt của nàng có thể kêu oan cho người chết, giúp hồn phách kết tâm nguyện. Hóa ra thấy huyền linh cũng không phải một chuyện khủng bố sốt ruột gì.

Nàng đã bắt đầu chậm rãi yêu thích loại cảm giác này hơn.

Dạ Quân Ly nghiêng đầu nhìn Mạnh Thanh Hoan, trên mặt nàng rắc đầy ánh mặt trời, sáng rọi diệu người dị thường loá mắt, tâm động không thôi, hắn tính toán phải hoàn thành tiếc nuối bị Triêu Cấm cắt đứt lúc nãy.

Hắn câu môi, thân thể hơi nghiên, vội vàng tiến đến chỗ Mạnh Thanh Hoan.

Cảm giác được hơi thở của Dạ Quân Ly tới gần, tim Mạnh Thanh Hoan đập rối loạn một ít, nàng mở trừng hai mắt, nhìn ngũ quan phóng đại của Dạ Quân Ly, môi của hắn chạm đến nàng, đột nhiên ngoài cửa truyền đến một trận tiếng đập cửa nhanh chóng.

(Luna: Chúc mừng vị huynh đài này, huynh thật may mắn, có muốn mua vài tớ vé số lấy hên không?)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận