CHƯƠNG 172: VI QUÂN CHI ĐẠO
Editor: Luna Huang
Đứng ở trước mặt Mạnh Thanh Hoan chính là vị An quốc công thế tử Đoàn Thiên Duệ kia!
Tuy rằng chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng ấn tượng của Mạnh Thanh Hoan đối với hắn có chút khắc sâu, hôm nay trong Vân châu thi hội lần thứ hai gặp hắn, Mạnh Thanh Hoan khó tránh khỏi kinh ngạc.
Nghĩ đến trước Mông Lung nói qua, Đoàn Thiên Duệ thường ngày thích du lịch chung quanh kết giao bằng hữu, bởi vậy hắn xuất hiện ở trong thi hội cũng hợp tình hợp lý.
“Công tử chẳng lẽ là nhận thức tại hạ?” Đoàn Thiên Duệ thấy trên mặt Mạnh Thanh Hoan có chút khiếp sợ ngoài ý muốn, trầm tư không nói lời nào, mới có nghi hoặc như vậy.
Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn, cười cười: “Chẳng qua là cảm thấy công tử có chút quen mặt.”
Đoàn Thiên Duệ chỉnh đốn trang phục hơi thi lễ, nói rằng: “Tại hạ Đoàn Thiên Duệ thập phần thưởng thức tài hoa của công tử, vưu kì bài thơ công tử làm, có một loại cảm giác cổ vũ dâng trào, không khỏi làm cho lòng người kích động.” Hắn cầm ba bài thơ Mạnh Thanh Hoan viết, đáy mắt tràn đầy kinh tiện cùng bội phục.
Mạnh Thanh Hoan ngượng ngùng chấp tay hoàn lễ, khóe môi mang theo nụ cười thản nhiên: “Đoàn công tử khách khí, kỳ thực không nói gạt ngươi linh cảm của bài thơ này đến từ đương kim Hiên vương.”
Màu sắc đáy mắt của Đoàn Thiên Duệ ngừng lại, hơi ngẩn người lập tức ngẩng đầu hỏi nàng: “Công tử chỉ giáo cho?”
Mạnh Thanh Hoan nhấp môi, nhìn các tài tử vây xem chung quanh, nàng cười, thanh âm thanh nhuận từ từ nói: “Thiên hạ đại thế, phân cửu tất hợp hợp cửu tất phân, Dạ Chiêu quốc cùng Thánh Dương quốc tuy rằng chia đều giang sơn, nhưng chắc hẳn các ngươi đều rất rõ ràng, giữa hai nước vẫn có ma sát không ngừng, chiến hỏa khói thuốc súng chưa từng ngừng.”
“Mặc dù bây giờ hai nước muốn lấy hòa thân xúc tiến hòa bình, nhưng các ngươi cho rằng hòa thân thật có thể ngừng chiến, thiên hạ thái bình sao? Hảo giang sơn phồn hoa vạn lý, ai không muốn chiếm cho mình?”
Đoàn Thiên Duệ nghe Mạnh Thanh Hoan kiến giải quốc sự, thâm biểu tán thành, hắn gật đầu một cái nói: “Công tử nói phải, nhưng cái đó có quan hệ gì với Hiên vương?”
Mạnh Thanh Hoan một tay nhẹ vỗ ống tay áo, tiếp tục chậm rãi mà nói: “Đương nhiên là có quan hệ, bởi vì thái tử tương lai liên quan đến tồn vong của Dạ Chiêu quốc!”
Đoàn Thiên Duệ nghe được ý của nàng mi tâm hắn hơi cau, trong lòng thầm than người này lớn mật, dám trước mặt nhiều người như vậy tùy ý đại đàm quốc sự, thậm chí không cố kỵ chút nào, nhưng lại muốn nghe kiến giải của hắn một chút!
“Công tử cho rằng đương kim thái tử không thể gánh trọng trách?” Đoàn Thiên Duệ thử dò xét hỏi.
Mạnh Thanh Hoan thiêu mi, ánh mắt thanh cạn ôn nhuận, quét mọi người một mắt thán nói: “Tại hạ chẳng qua là cảm thấy thái tử không phải rất thích hợp.”
“Vì sao không thích hợp?” Phía sau thái tử có Ngọc gia cùng An quốc công ủng hộ, ngày khác thái tử đăng cơ, lại được hai đại gia tộc ủng hộ, Dạ Chiêu quốc thịnh thế thái bình.” Không hề phẫn người hùng hồn gạn đục khơi trong, vì thái tử biện giải.
Xung quanh có chút ít người tán thành quan điểm của hắn, đều gật đầu, còn có một chút người bảo trì trầm mặc, tĩnh quan Mạnh Thanh Hoan.
Vọng Thư Uyển.com
“Vi quân chi đạo, thủy vu lập chí, chí lập nhi hậu mưu. Mưu chi nhất, thuật dạ, mưu chi nhị, nhẫn dạ, mưu chi tam, học dạ. Đại thuật chi thủ, thao quang dưỡng hối, quyết nhi định, thuật nhu quyết cương, cương nhu tịnh tể, phương vi vương đạo! Vi quân, lập thiên hạ, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, mới có thể đứng đầu thiên hạ!”
(Luna: Ở trên là đạo làm vua, đại loại là thế này — Đạo làm vua, lúc đầu phải có trí, sau trí phải có mưu. Một trong các mưu, 1 thuật, 2 nhịn, 3 học. Thuật đứng đầu, giấu tài, quyết đoán, thuật là mềm quyết là cứng, phải biết dung hòa cứng mềm, mới là đạo làm vua. Làm vưa, đứng trên thiên hạ, trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, mới có thể đứng đầu thiên hạ)
Mạnh Thanh Hoan hướng bọn họ nói vi quân chi đạo, xung quanh một mảnh lặng ngắt như tờ, tụ tinh hội thần nghe Mạnh Thanh Hoan nói lý.
“Các ngươi có thật cảm thấy thái tử có tài năng này không, có thể gánh trách nhiệm thiên hạ? Thái tử là có Ngọc gia cùng An quốc công to lớn ủng hộ, nhưng đây cũng là tệ nạn. Ngọc gia cùng An quốc công đến đỡ thái tử đăng cơ, ngày sau chỉ có hai loại hậu quả, thứ nhất thỏ chết bị chó phanh thây. Thứ hai nắm quyền khống chế triều đình! Trừ phi bọn họ cam nguyện tháo giáp giao binh quyền, nếu không ngày khác thái tử đăng cơ, Dạ Chiêu tất loạn!”
Đoàn Thiên Duệ nghe lời này, trong lòng bỗng nhiên chấn động, ánh mắt hắn khiếp sợ nhìn Mạnh Thanh Hoan, giờ khắc này hắn có một loại ảo giác.
Hắn luôn cảm thấy lời nói này của Mạnh Thanh Hoan coi như tận lực nhắc nhở hắn cái gì?
(Luna: Từ lúc edit truyện đến giờ lần đầu thấy có một tác giả chú tâm vào vấn đề vương quyền đấu đá mà ta thích. Chỉ là cách tác giả xoáy vào vấn đề tình cảm để ta hụt hẫng. Vừa nhanh vừa nhàm chán lại thiếu thuyết phục, ta kiên trì chỉ vì cái hay trong việc đấu đá vương quyền thôi)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...