CHƯƠNG 165: VÔ ĐỊCH PHÚC HẮC 2
Editor: Luna Huang
Dạ Đình Giang nghe lời này, sắc mặt sát nhiên biến đổi, hắn vỗ mạnh một cái tức giận đằng xông lên, sắc mặt tức giận trách mắng: “Hồ đồ, ngươi là quý tộc thân vương, sao có thể hạ chiếu lệnh như vậy, quả thực chính là hồ đồ!”
Dạ Quân Ly không kiêu ngạo không siểm nịnh, ánh mắt u lãnh nhìn phụ hoàng. “Nhi thần làm như vậy cũng là vì hòa bình hai nước, cứ như vậy mới hiển lộ ra tâm ý của nhi thần không phải sao? Hơn nữa, quý tộc thân vương thì như thế nào? Nếu tam thê tứ thiếp trong lòng không có người, nạp có ích lợi gì? Mặc dù là có, là có thể đầu bạc suốt đời suốt đời sao? Lẽ nào phụ hoàng đã quên, mẫu hậu chết như thế nào sao?”
Dạ Đình Giang nghe vài tiếng chất vấn này, thân thể khẽ run lên.
Không thể không nói, câu nói sau cùng của nhi tử này đâm đến chỗ đau của hắn, nữ nhân duy nhất hắn trân ái trong cuộc đời này chết vào trong tranh đấu hậu cung.
Nhi tử này của hắn không muốn giẫm lên vết xe đổ, nên đoạn tuyệt đường lui cho mình!
Hắn xụi lơ vô lực trở về long ĩ, đầy mặt tang thương, đáy lòng đau nhức không tiếng động lan tràn, để hắn hối hận lúc đầu!
“Ngươi thực sự quyết định?” Thanh âm của Dạ Đình Giang bi thương rất nhiều, hắn nhìn nhi tử vẻ mặt kiên nghị quyết nhiên quỳ trên mặt đất, nội tâm bách vị trần tạp.
“Nhi thần tâm ý đã quyết.” Dạ Quân Ly gật đầu, mâu quang như trước quang thải kiên định, sắc mặt không thấy chút do dự nào.
Dạ Đình Giang khẽ xoa ngạch tâm, khoát tay áo thán nói: “Mà thôi, ngươi muốn như thế nào liền thế đó đi, phụ hoàng mệt mỏi, ngươi trở về đi!”
Dạ Quân Ly cúi người cúi đầu: “Nhi thần xin cáo lui.” Hắn đứng lên, xoay người sãi bước đi ra ngoài. Ra khỏi ngự thư phòng, mặt Dạ Quân Ly không thay đổi đột nhiên xẹt qua một nụ cười quỷ dị.
Hắn xoay người nhìn thoáng qua ngự thư phòng đóng chặt cửa, đáy mắt tràn đầy thâm ý.
Cuộc đời này, hắn chỉ sẽ thú một phi tử, mà người này chỉ có thể là tiểu Cửu của hắn!
Tâm tình Dạ Quân Ly thật tốt, nghĩ mấy ngày nay tới giờ bị dày vò cùng thống khổ, cùng với nữ nhân ngoan tâm kia lừa dối hắn, để cho mình tạo thành ngộ giải với nàng, hắn hối hận cộng thêm phẫn hận.
Vọng Thư Uyển.com
Hối hận bản thân lãnh tĩnh như thế lại không điều tra rõ chuyện ma quỷ liền tin Mạnh Thanh Hoan, cũng hận nữ nhân đáng chết quyết tuyệt lừa dối hắn.
Bút trướng này, hôm nay hắn phải đòi lại.
Dạ Quân Ly không kịp chờ đợi xuất cung, tràn đầy mừng rỡ phân phó Lăng Túc: “Đến Mạnh phủ.” Hắn đang muốn lên xe ngựa, đã thấy Lăng Túc lại đột nhiên quỳ xuống ở trước mặt hắn, gương mặt sợ hãi.
“Vương gia, Mạnh. . . Mạnh cô nương nàng…” Lăng Túc khẩn trương nói không ra lời.
Dạ Quân Ly nhất thời khẩn trương, sắc mặt đổi đổi, nhíu lại mi tâm thanh âm lãnh lệ chất vấn hắn: “Tiểu Cửu nàng làm sao?”
Lăng Túc khẽ cắn môi trả lời: “Ám vệ bên người Mạnh cô nương báo lại, nói sáng sớm hôm nay Mạnh cô nương cùng Vân Thường cùng ra khỏi kinh thành hội hợp với Kính Vương xong, bọn họ liền không rõ tung tích.” Tâm can hắn rung động lợi hại.
Chuyện của Trường Lan còn chưa dẹp loạn, lại dính vào một Kính Vương, Lăng Túc cảm thấy cái mạng nhỏ của mình xem như là chấm dứt.
Hắn vốn tưởng rằng Dạ Quân Ly nộ lớn hơn, hắn đã làm xong chuẩn bị hùng hồn liều chết.
Ai biết vương gia nhà bọn họ dĩ nhiên thần kỳ không hề động nộ, chỉ dáng dấp suy nghĩ sâu xa, mâu quang yêu dị hơi lóe ra, hiện lên một chút lãnh ý.
“Thực sự là nhị ca tốt của bổn vương!” Dạ Quân Ly cắn răng nộ xích, nỗ lực khống chế không để cho mình miên man suy nghĩ.
Nhưng hắn lại có chút may mắn, may mà Dạ Mạch Hàn, nếu đổi thành người khác, Trường Lan hay hoặc là Lâu Vũ Thần, hắn nhất định sẽ điên mất.
Nhưng chuyện của Trường Lan lúc trước, điều này làm cho Dạ Quân Ly rất là thấp thỏm lo âu, hắn sợ nhị ca mình cũng sẽ rập khuôn theo Trường Lan, động tâm tư không nên có.
Chỉ là hắn đã mất đi lý trí một lần, lần này, hắn nhất định phải bảo trì ý nghĩ thanh tỉnh, không phạm lệch lạc đồng dạng!
Hơn nữa hắn luôn cảm thấy Dạ Mạch Hàn mang Mạnh Thanh Hoan đi là có nguyên nhân!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...