CHƯƠNG 163: CHỜ XEM
Editor: Luna Huang
Trong hoàng cung.
Lâm triều qua đi, Dạ Quân Ly đen mặt đứng ở trước Tuyên Chính điện, thân dài của hắn khoác triều phục mãng bào mặt trên thêu bàn long ngũ trảo kim hắc sắc, thắt lưng mang ngọc đái, treo một khối ngọc bội bạch ngọc long văn, con mắt yêu dị chiếu lấp lánh, cả người lộ ra hàn khí bức người, cùng với quý khí không thể ngăn cản.
Thỉnh thoảng có ý triều thần đi qua bên cạnh hắn, quay hắn hơi hành lễ, tiện đà xuống bậc thang bạch ngọc thạch đi xa.
Thẳng đến quần thần tan hết, Dạ Quân Ly mới đi ra Tuyên Chính điện.
“Vương gia là chờ bổn tướng sao?” Lâu Vũ Thần mặc nhất phẩm triều phục, từ từ đi tới, khóe môi hắn khẽ nhếch, dáng tươi cười nhạt như khói xanh, mâu tử thâm thúy như huyền đàm mực uyên, lộ ra nguy hiểm.
Dạ Quân Ly nghiêng đầu hơi quét hắn một mắt, sắc mặt tuấn dật xẹt qua chẳng thèm: “Lâu tướng khổ tâm tích lự muốn cho bổn vương rời kinh, đến tột cùng chủ ý gì?”
Mi phong của Lâu Vũ Thần khẽ nhúc nhích, tiếu ý mịt mờ: “Đây là ý tứ của thánh thượng, nếu vương gia không muốn đến Thánh Dương quốc hạ sính, có thể cầu thánh thượng thu hồi ý chỉ, có thể phái sứ thần khác!”
Dạ Quân Ly hừ lạnh một tiếng, thanh âm ngạo nghễ nói: “Ngươi cho là bổn vương rời kinh, ngươi liền có cơ hội sao? Lâu tướng, không bằng chúng ta cùng chờ đi?”
“Cung kính không bằng tuân mệnh!” Lâu Vũ Thần gật đầu, khóe môi hơi kéo, mâu quang đáy mắt thu lại, xẹt qua sát khí.
Dạ Quân Ly hé mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm nam nhân ung dung bình tĩnh này.
Hôm nay lâm triều, phụ hoàng đột nhiên hạ chỉ để hắn tự mình đến Thánh Dương quốc hạ sính thương nghị hòa thân. Vốn có hai nước hòa thân tự có sứ thần cùng với lễ bộ xử lý, nhưng sự tình đột nhiên rơi vào trên người của hắn, định là có người ở sau lưng mưu hoa.
Muốn hắn rời kinh, rời xa tiểu Cửu, ngoại trừ Lâu Vũ Thần có rắp tâm khác còn ai vào đây nữa? Cũng chỉ có hắn có năng lực có thể thuyết phục hoàng thượng, hạ đạo thánh chỉ điều này làm cho vô lực xoay chuyển trời đất!
Vọng Thư Uyển.com
Trước Tuyến Chính điện tĩnh dật, Dạ Quân Ly cùng Lâu Vũ Thần giao thác nhãn thần, gợn sóng lưu động, rất có cảm giác hết sức căng thẳng.
Trong Tuyên Chính điện phía sau bọn họ, ngự tiền thái giám tổng quản Phúc Hải đã đi tới, chỉ là hắn còn chưa đến gần, cũng cảm giác có một hàn khí hàn khí từ đỉnh đầu rót thẳng tới đáy lòng, để hắn không khỏi sợ run cả người.
Hai vị trước mắt này ở Dạ Chiêu quốc đây chính là chủ không thể trêu,
Phúc Hải khẽ cúi đầu cẩn thận một chút đi tới, hướng phía hai vị hành qua lễ, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Quân Ly, nói rằng: “Vương gia, hoàng thượng đang ở ngự thư phòng chờ ngươi.”
Dạ Quân Ly khẽ ân một tiếng, mi phong khươi một cái, khóe môi khêu gợi vung lên một nụ cười quỷ dị, ánh mắt như trước rơi vào chỗ Lâu Vũ Thần, thoáng khiêu khích.
“Lâu tướng, đi thong thả không tiễn!” Dạ Quân Ly khẽ cười một tiếng, lập tức theo Phúc Hải ly khai Tuyên Chính điện, đi đến phía ngự thư phòng.
Mà Lâu Vũ Thần phía sau hắn, híp đôi mực mâu, vẫn nhìn thân ảnh của Dạ Quân Ly, thẳng đến đường nhìn tiêu thất ở tầm mắt của hắn, hắn mới lạnh lùng cười.
“Dạ Quân Ly, ta vốn không muốn cùng ngươi vi địch, thế nhưng. . .” Mâu quang của hắn chợt sâu, nhớ lại tiểu Diệp nhi của hắn.
Nếu không phải minh hôn kia, tiểu Diệp nhi của hắn làm sao có thể gặp Dạ Quân Ly? Tạo thành đây hết thảy chính là Mạnh gia, nhưng để tiểu Diệp nhi nhiều lần rơi vào hiểm cảnh cũng là Dạ Quân Ly!
Hắn nếu không thể bảo hộ tiểu Diệp nhi, vậy hãy để cho hắn đến thủ hộ! Nói chung, tiểu Diệp nhi của hắn, không thể thuộc về người khác!
Đó là cùng Dạ Quân Ly vi địch, hắn cũng phải cướp nàng về!
Ống tay áo rộng lớn của Lâu Vũ Thần chợt vung lên, hàn lẫm vô hình kia tản ra trên người, xoay người đi xuống bậc thang bạch ngọc thạch, xuất cung.
(Luna: Đúng là người tính không bằng trời tính ha, bà kia theo nam 8 xuất kinh mất rồi. Hoặc là nói, nam 8 liệu sự như thần nên mới làm ra hành động như vậy)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...