Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

CHƯƠNG 159: MÔN CHỦ ĐẠI NHÂN

Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan thụ sủng nhược kinh, nhưng nàng cũng không khách khí, thoải mái tiếp nhận lệnh bài kia, nói một câu: “Cảm tạ, ta không khách khí nữa.”

Nàng lắc lắc lệnh bài trong tay, hướng về phía Mông Lung ném một mị nhãn.

Mông Lung sửng sốt, nhất thời phá lên cười, Dạ Mạch Hàn ngồi ở đối diện hai người bọn họ xem như là không khí.

Thật vất vả, Mông Lung nhớ đến hắn, cũng không vui nói: “Kính vương điện hạ, chính ngươi gặp phải chuyện lớn như vậy, tốt nhất ngẫm lại nên ăn nói thế nào với môn chủ đại nhân chúng ta.”

Mạnh Thanh Hoan nghe Mông Lung cắn rất nặng hai chữ môn chủ, linh quang trong óc nàng vừa hiện, đột nhiên lóe lên một cái ý niệm trong đầu.


Mông Lung thư lại thư lại thắt lưng cười nói: “Ta còn có việc, không quấy rầy các ngươi. Mạnh cô nương, lúc rảnh rỗi thường tới nơi này ngồi một chút.”

Nàng cười xoay người đi ra ngoài.

Mông Lung đi rồi, Mạnh Thanh Hoan dùng một loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái tỉ mỉ đánh giá Dạ Mạch Hàn ngồi ở đối diện, nàng sờ sờ môi của mình, đang trầm tư, cử chỉ có chút quái dị.

Dạ Mạch Hàn bị nhìn đến có chút không được tự nhiên, cau mày hỏi nàng: “Làm sao vậy?”

“Môn chủ đại nhân, lẽ nào ngươi còn muốn tiếp tục gạt ta?” Khóe mắt Mạnh Thanh Hoan nhộn nhạo tiếu ý giảo hoạt, nhìn tiếu ý lịch sự tao nhã mê người của Dạ Mạch Hàn lộ ra trên mặt, nàng liền suy đoán của mình đúng rồi.

Dạ Mạch Hàn nhẹ vỗ về ống tay áo, đáy mắt tràn đầy kinh hỉ.

“Ngươi làm sao nhìn ra được?” Hắn cho là mình không có chỗ sơ sót, nhưng không rõ Mạnh Thanh Hoan vẫn là nhìn thấu thân phận của hắn?

Mạnh Thanh Hoan có chút dương dương tự đắc, đem điểm đáng ngờ tự mình phát hiện nói ra: “Đầu tiên, Thất Sát môn này nghe vào là một môn phái nổi danh giang hồ, nhưng ngươi lại đem tội lớn như vậy đội lên trên đầu của Thất Sát môn. Sẽ chính là ngươi và môn chủ của Thất Sát môn có quan hệ cá nhân rất tốt, hoặc là, chính là ngươi có quyền quyết định này!”

“Còn có, Mông Lung cô nương, nàng cho ta Thất Sát lệnh chắc là vật rất trọng yếu trong Thất Sát môn, nhưng đưa cho một người lần đầu gặp mặt lại không quen thuộc như ta, trừ phi là có người bày mưu đặt kế cho nàng, mà người bày mưu đặt kế cho nàng chắc là ta quen thuộc!”

“Còn có là trọng yếu hơn chính là, Mông Lung tựa hồ oán giận ngươi làm ra chuyện tổn hại danh dự Thất Sát môn, nên cố ý nhắc nhở ngươi giải quyết tốt hậu quả, là câu nói cuối cùng để ta kết luận ý nghĩ của chính mình.”

Câu cuối cùng của Mông Lung để Dạ Mạch Hàn cho môn chủ bọn hắn một cái công đạo, nàng cắn rất nặng hai chữ môn chủ, phân minh có ý chỉ cái này.

Dạ Mạch Hàn vỗ tay khen lớn, lòng tràn đầy bội phục: “Thanh Hoan, ngươi rất thông minh. Không sai, ta đích xác là môn chủ của Thất Sát môn. Nhiều năm trước trong lúc vô tình ta cứu lão môn chủ của Thất Sát môn, cũng chính là phụ thân của Mông Lung, sau lại hắn đã đem Thất Sát môn truyền cho ta. Chỉ là thân phận ta đặc thù, bất tiện quản lý, nên đã đem sự vật trong môn giao cho Mông Lung xử lý.”


Vọng Thư Uyển.com
Mạnh Thanh Hoan thật sự là khiếp sợ, nguyên lai Dạ Mạch Hàn còn phải có thực lực hơn cả trong tưởng tượng của nàng.

Qua nhiều năm như vậy, Dạ Mạch Hàn vẫn giấu tài, không tranh với đời, kỳ thực hắn phân minh có thể có thực lực cùng tư bản chống lại mọi người, nhưng hắn không có làm như vậy.

“Dạ Quân Ly biết thân phận của ngươi không?” Mạnh Thanh Hoan tò mò hỏi hắn.

Dạ Mạch Hàn lắc đầu: “Ta là thân phận môn chủ của Thất Sát môn, ngoại trừ Mông Lung liền chỉ có ngươi biết được!”

Mạnh Thanh Hoan hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không đem chuyện này nói cho Dạ Quân Ly, còn có cảm tạ ngươi làm hết thảy giúp ta, ta sẽ ghi nhớ trong lòng.”

Dạ Mạch Hàn không tiếc hi sinh danh dự của Thất Sát môn, giúp nàng rửa sạch lời đồn đãi, còn ủy thác Mông Lung đưa cho nàng Thất Sát lệnh có thể phòng thân, ân tình này nàng thực sự không thể báo nỗi!

“Thanh Hoan, ngươi có sứ mạng của ngươi, ta cũng có sứ mạng của ta, sứ mạng của ta đó là hộ ngươi chu toàn, tương trợ ngươi tìm được biện pháp để tam đệ sống lại. Đây đều là ta phải làm, ngươi không cần phải nói tạ ơn.” Dạ Mạch Hàn chăm chú nhìn nàng.


Đáy lòng Mạnh Thanh Hoan chảy qua một dòng nước ấm, hai tròng mắt nàng hơi ướt gật đầu hỏi hắn: “Vậy ngươi dự định làm sao giải quyết tốt hậu quả chuyện Thất Sát môn? Chuyện của Mạnh Yên Nhiên đã kinh động quan phủ, bọn họ sẽ không làm khó ngươi?”

Mạnh Yên Nhiên dù sao cũng là nữ tử quan gia. Chết thê thảm như vậy. Quan phủ một khi truy cứu, Thất Sát môn khẳng định không chạy thoát.

Khóe môi Dạ Mạch Hàn hỏi nâng lên, dáng tươi cười cao thâm: “Đương nhiên là cố kỹ trọng thi, đem chậu phân này đổ lên đầu kẻ khác. Ta sắp xếp xong xuôi, ngươi cứ việc yên tâm, quan phủ phái người tiêu diệt sẽ chỉ là phỉ khấu của Bạch Hổ sơn, mà không phải là Thất Sát môn của ta!”

(Luna: Nói thật, một người như DHM mà sử dụng mấy từ thô tục để ta rất kinh ngạc, ta cũng không thích mấy truyện có mắng tục cho lắm =.=)

Cứ như vậy, quan phủ sốt ruột định án, chắc chắn tiêu diệt Bạch Hổ sơn kết việc này.
Lợi dụng Thất Sát môn cùng Bạch Hổ sơn cố bày nghi trận, nhiễu loạn nghe nhìn, thật thật giả giả hư hư thật thật, lời đồn đãi tự nhiên thành mê, cửu nhi cửu chi tự sụp đổ, có thể nói tuyệt diệu!

Luna: Thấy bộ này ít lượt view quá, hôm trước up liền ba chương cũng không có bao nhiêu view =.= mọi người cmt, like, hoặc *** để ta có thêm động lực edit nha, có một mình ta buồn quá à.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận