Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

CHƯƠNG 145: HẠ QUỲ

Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan trở lại Mạnh phủ, sắc trời đã tối.

Trở lại Tô Hòa uyển, Mạnh Thanh Hoan liền để Vân Thường chuẩn bị nước nóng, đi đầu tắm rửa. Ngâm mình ở thoải mái trong hương thang, Mạnh Thanh Hoan nghĩ những lời ở trên đường Vân Thường nới với nàng.

Nghi ngờ trong lòng, Mạnh Thanh Hoan đã rõ rất nhiều. Chuyện hôm nay, từ gặp phải Vệ Huyên đều là âm mưu, một âm mưu chuẩn bị cho Lưu Cảnh cùng nàng.

Nàng không thể tin được, nếu như hôm nay người tới là Lưu Cảnh, sẽ phát sinh chuyện đáng sợ gì! Càng nghĩ, lòng của Mạnh Thanh Hoan lại càng lạnh.

Cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, Vân Thường tiến đến thêm chút nước nóng vào hương thang, ánh mắt khăng khít chạm trên cánh tay của Mạnh Thanh Hoan khoát lên thùng gỗ.


Trên cánh tay như tuyết ngẫu vốn có một viên chu sa màu máu đỏ, trước đây nàng hầu hạ Mạnh Thanh Hoan tắm rửa từng thấy, mà hôm nay…

Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu thấy Vân Thường cúi đầu như đi vào cõi thần tiên, ánh mắt nàng hơi lạnh chạm đến cánh tay của mình, bất động thanh sắc nói rằng: “Vân Thường, người như ta vậy đã không xứng được người bảo hộ, ngươi vẫn là trở lại bên người vương gia nhà các ngươi đi!”

Vân Thường nghe lời này, đáy lòng hoảng sợ, đột nhiên quỳ gối trên mặt đất sắc mặt ủy khuất: “Cô nương, nô tỳ đã làm sai điều gì?”

Mạnh Thanh Hoan khẽ nhíu mày, quay đầu không nhìn nàng: “Ngươi không có làm gì sai, chỉ là ta tự mình hiểu lấy mà thôi.”

Cùng với Dạ Quân Ly muốn đòi người, còn không bằng nàng xuống tay trước đánh đuổi người, như vậy nàng còn có thể bảo lưu một ít ngông nghênh.

“Cô nương cũng biết, vương gia làm việc từ trước đến nay thưởng phạt phân minh. Hôm nay nô tỳ không có bảo vệ tốt cô nương làm hại cô nương gặp vận rủi như vậy, nô tỳ hồi vương phủ lãnh phạt.” Vân Thường nói quyết nhiên đứng lên, xoay người đi ra phía ngoài.

Mạnh Thanh Hoan cuối cùng vẫn mềm lòng, nàng sợ Vân Thường sau khi trở về thực sự bị Dạ Quân Ly trách phạt, liền vội vội vàng vàng gọi lại nàng: “Đứng lại.”

Vân Thường dừng lại ở trước cửa, xoay người nhìn nhìn.

Mạnh Thanh Hoan bĩu môi, nha đầu này dĩ nhiên tâm khí cao hơn cả nàng, biết dùng biện pháp gì để nàng đắn đo, không hổ là người yêu nghiệt bồi dưỡng ra, mỗi một người đều thành tinh.

Nàng bất đắc dĩ đỡ trán, khẽ trách mắng: “Đứng đó làm cái gì, còn không qua đây hầu hạ ta thay y phục?”


Thần sắc Vân Thường bình tĩnh, hỉ nộ không lộ, đã đi tới chỗ Mạnh Thanh Hoan.

“Cô nương cũng biết, vương gia nhà của chúng ta chưa bao giờ dễ dàng buông tha, huống hồ chuyện hôm nay ngươi không sai. Cô nương có lẽ không tin, nhưng nô tỳ dám lấy tính mạng đảm bảo, vương gia nhà của chúng ta tuyệt sẽ không phụ ngươi!” Nàng một bên hầu hạ Mạnh Thanh Hoan thay y phục, một bên nghiêm túc nói lời nói này.

Mạnh Thanh Hoan hơi sửng sờ, trong lòng thiên đầu vạn tự, cuối hóa thành một dòng nước ấm từ từ mà qua.

Nàng thực sự nên tin tưởng Dạ Quân Ly sao? Nếu như Dạ Quân Ly có thể tiếp thu nàng, như vậy nàng có liều lĩnh nỗ lực tới gần hắn hay không?

Không đi quản Phong Nguyệt Nùng gì, cũng bất tại hồ bọn họ cùng một chỗ phải chịu hậu quả gì, cứ như vậy tùy hứng càn rỡ mà yêu.

Nàng thực sự có thể chứ?

Vọng Thư Uyển.com
Mạnh Thanh Hoan lâm vào trong trầm tư vô tận.


Gió đêm từ lạnh, ánh trăng nhu hòa.

Mà lúc này trong Hiên vương phủ, Trường Lan đã ở phòng khách đợi gần một canh giờ, vẫn là không có đợi được thân ảnh của Dạ Quân Ly, ngoài cửa có thị vệ gác hắn giống như là bị giam lỏng, nghĩ như vậy đáy lòng hắn tràn đầy khổ sở, nhưng đây hết thảy, đều là hắn nên thừa nhận.

“Vương gia.” Thanh âm của thị vệ ngoài cửa để Trường Lan hồi thần, hắn xoay người thấy Dạ Quân Ly sắc mặt hàn đi đến.

Trường Lan đón nhận hắn, cũng thẳng vén áo bào quỳ xuống ở trước mặt hắn.

Đây là mười ba năm qua, lần đầu tiên hắn quỳ Dạ Quân Ly.

Dạ Quân Ly khoanh tay bễ nghễ mà đứng, nhìn người quỳ trước mặt hắn, hắn ngẩng đầu, đáy mắt một mảnh bi thương thanh tịch, “Là từ cái gì bắt đầu? Ngươi cất tâm tư không nên có với nàng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận