Thiên Sơn vết tích , màu trắng băng tuyết như một cái áo khoác rộng lớn to lớn bao trùm liên miên dãy núi đến vô ngần xa xôi , khắp nơi đều là màu trắng xóa của tuyết chỉ có một ít sen kẻ màu lam sắc của vòm trời tạo thành một khung cảnh kinh diễm hùng vĩ núi rừng thiên thiên.
“Ta cuối cùng cũng coi như là rõ ràng cái gì gọi là không thể tin, Thiên Sơn vết tích ở đâu là dáng vẻ đâu có dáng vẻ như lời dồn a!! ta cảm giác mình là bước vào đến một cái băng phù quốc gia, là ở thiên quốc a!!!!”
“Này khung cảnh quá đẹp a!!, đây chân chính là diện mạo Thiên Sơn vết tích!”
Bên ngoài nhiều người chưa tận mắt chứng kiến liền đồn đại Thiên Sơn vết tích thành cái địa ngục trần gian nơi lãnh lẽo thâm thúy bóng tối phong sơn tuyết địa , nhưng nào có ai biết diện mạo thật của nó , một khung cảnh kiều diễm giữa không gian tuyết trắng bất động , hoàn toàn như một bức tranh thiên nhiên hùng vĩ a!!!
Tất cả mọi người ở trước khi đi vào đến Thiên Sơn vết tích đều là mang theo tâm tình như bước vào Quỷ Môn quan, có thể đẩy cửa nhìn thấy nhưng là một cái mỹ mạo đến quên tất cả thống khổ, sợ hãi, Thánh địa bất an!
" quá kiễu diễm a!! nó quá đẹp a!!!"Mục Ninh Tuyết đã có chút say mê.
"Ha ha , Tuyết Tuyết ngươi có phải thích cảnh đẹp như vậy không?? nếu ngươi thích , chúng ta cùng nhau dọn lên đây tạo một cái gia đình ấm cúng a!! "Mạc Phàm không chút sấu hố nhìn Mục Ninh Tuyết mà biểu lộ.
"....." Mục Ninh Tuyết nàng cũng không biết nói gì với tên Mạc Phàm không biết sấu hổ này a!!
"Phàm ca ngươi có gì tỏ tỉnh thì liền ra nơi vắng vẻ mà làm , ở đây nhiều người tuyết sư tỷ ngại ngùng a!!!" Trương Tiểu hầu nhìn lấy hai người cười te tét.
"Đúng vậy a!! chúng ta liền ở đây nhiều người ngươi như vậy tỏ tình nhân gia làm sao tiếp nhận a!!!" Triệu Mãn Duyên vổ vai Mạc Phàm cười rạng rỡ , nói gì chứ chuyện tỏ tỉnh hắn là số một a!!!
".."
"Hừ , các ngươi nói nữa ta liền đem toàn bộ đóng băng" Mục Ninh Tuyết có chút tức giận trừng mắt nhìn lấy cả ba tên ngáo kia.
"được được chúng ta liền im lặng"
"Trảm Không Lão đại chúng ta liền đi hướng nào ?? " Long tự hồ lên đây hắn cũng chẳng biết đường đi là ở đâu.
"Sắp tới rồi !! hướng nam khoảng hai cây số nửa !!!" Trảm Không lúc này vẻ mặt mới có chút khởi sắc , hắn sắp gặp tới người mà hắn nhớ nhung bao năm a!!! hắn đã chờ lấy lấy ngày này rất lâu a.
Lúc trước cũng vì chỉ mới tu vi cao giai nên hắn này dám bước chân lên Thiên Sơn mà cứu người mình thương , chờ đến khi Long khơi dậy tâm trí hắn giờ hắn mới kiên định lên lần này hắn quyết phải cứu cho được Tần Vũ Nhi.
Tần Vũ Nhi cũng vì cái trời sinh thiên phú cùng thân thể hàn băng quá mạnh nên bị Dị Tài Viện liệt vào Dị Đoan Giả phải uất ức tự mình đóng băng trên Thiên Sơn.
"Lão Đại ngươi không lẻ không muốn nói cho bọn chúng biết một chút ít về Tần Vũ Nhi tỷ sao!! đặc biệt là có nàng Mục Ninh Tuyết a!!" Long mặt không chút biểu lộ tý tình cảm chỉ lấy đám người Mục Ninh Tuyết.
Hắn muốn để cho đám đệ tử mình nghe câu chuyện như thế này để nội tâm càng vững chắc hơn , từ khi đến thế giới này hắn đã không có mục tiêu gì chỉ mong chơi gái và sống cuộc sống an nhàn , nhưng từ khi nhận lấy bốn tên đệ tử này hắn liền từ dâu dân lên một mục tiêu là bổi dưỡng lấy một siêu cấp cường giả cho nở mài a!!!
"Ây , Chuyện này ta cũng không giấu dược nói cho các ngươi cũng được" Trảm không thở dài vẻ măt có chút đau thương nhìn qua đám người.
Cả đám liền húng thú nghe chuyện sưa tụ tập lại lưng Long mà chú tâm nghe.
Trảm Không nét mặt buồn bả, mở miệng nói: “Nàng là Tần Vũ Nhi từ năm mười tuổi thức tỉnh thể chất thuộc tính băng cực kỳ mạnh mẻ , đem so sánh với Mục Ninh Tuyết ngươi thì mạnh hơn rất nhiều , đại khái nàng từ mười tuổi khoảng chừng thức tỉnh thuộc tính” Băng “thể chất tương đương với ngươi 20 tuổi mới nắm giữ."
Cảm đám liền tỏ ra kinh ngạc không ngờ lại có ngươi thức tỉnh như vậy a!!! Mục Ninh Tuyết 20 tuổi là Cao Giai pháp sư phải biết băng thuộc tỉnh mạnh mẽ như thế nào vậy mà một cô bé mười tuổi phải gáng chịu a!!!
"Không những vậy , nó nương theo ta chỉ có thân thể băng hàn của nàng , càng ngày sẻ tăng cường càng mạnh chỉ còn một cái là đem đi tu luyện làm cho tu vi cao để gánh chịu nó " Trảm Không vẻ mặt u sầu mà kể
"Nhưng thời điểm đó nàng chỉ mới có mười tuổi không thể nào tu luyên lấy nên chỉ đành nhờ trưởng bối trong nhà áp chế dùm , càng ngày bởi vì thân thể nàng năng lượng băng mạnh mẽ , dẫn đến tai họa, chỉ cần tâm tình xuất hiện một chút chập trùng, nơi sống nàng sẽ rơi xuống một trận tuyết lớn, tuyết lớn có thể kéo dài tới nửa tháng, để hết thảy thảm thực vật đông chết, để hết thảy sinh vật không có cách nào sinh tồn, như ở thành thị, thành thị cũng có thể bởi vậy bại liệt..." Nói đến đây Trảm Không không khỏi khéo mắt đỏ ửng
Mạc Phàm cùng đám người có chút chấn kinh rồi.
Đặc biệt là Mục Ninh Tuyết nàng đã có chút không kìm lòng được.
Nàng cũng có một thời điểm như vậy nhưng băng tuyết nàng chỉ là dằn vặt lấy linh hồn mà thôi , nhưng Tần Vũ Nhi thì khác không biết nàng phải chịu đứng đến chừng nào a!!!
"Không sao a!! ta sẻ giúp nàng mà thôi a!!" Long thấy Mục Ninh Tuyết như vậy cũng có chút đau thương , hắn đã xem qua nguyên tác cũng chính cái mạch truyện của Mục Ninh Tuyết làm hắn không khỏi súc động a!!!
"Sư phụ !!" Nhìn lấy Long Mục Ninh liền có chút thả lỏng , Long đã giúp nàng quá nhiều giúp nàng chính thức dung hợp sát cung , loại bỏ lấy tác dụng phụ của nói còn trung hòa lấy thân thể hàn băng của nàng nửa chứ.
Nhờ có Long nàng đã có được một cảm giác an toàn như bao người , nàng đã hứa là sẻ tu luyện mạnh mẽ để làm Long nở mặt nở mài a!!!
"Nghe tiếp đi , cái này sau này sẻ giúp được ngươi" Long cười nói.
"Ân"
“Nàng mười một tuổi liền từ Đế Đô bị đưa đến Thiên Sơn, còn chỉ có thể sinh sống ở sông băng tầng, người trong tộc nàng vừa bắt đầu còn biết được nơi này thăm viếng nàng, nhưng dần dần cũng chỉ còn sót lại nàng một thân một mình, bao quát chí thân cũng như thế lãng quên nàng ở đây.
Bọn họ cảm thấy, chỉ có ở Thiên Sơn, nàng mới sẽ không làm thương tổn đến những người khác.” Trảm Không nói tiếp.
Lúc này mọi người mới bắt đầu cảm thấy xót xa , một cô bé mới mười một tuổi liền một mình sống với mênh mông tuyết địa nơi này , nơi mà tuyết trắng bao phủ quanh năm trắng xóa lấy vạn năm ở đây chỉ có cảm giác tuổi thân , cô đơn ai hiểu thấu !!! loại kia bi thương đã ở trong lòng mọi người phát lên, chua xót kẹt ở yết hầu.
“Mãi cho đến mười bốn tuổi khoảng chừng, nàng chính thức thức tỉnh rồi băng hệ Tinh Trần, dựa vào người trong nhà bỏ xuống những kia thư tịch, nàng bắt đầu tu luyện ma pháp...” Nói tới đây mặt mài Trảm Không có chút khởi sắc.
“Đại khái ở mười bảy tuổi thời điểm, nàng băng hệ tu vi đã đạt đến cấp cao, nàng cũng rốt cục có thể chưởng khống tốt băng năng bên trong thân thể mình, liền trở về đến cuộc sống như cũ.”
“Sau đó nàng lấy phi thường thành tích tiến vào Đế Đô Học Phủ,đến đó ta mới gặp nàng cùng nàng kết bạn, cũng đồng thời bị chọn lựa vì quốc phủ đội viên, chúng ta cùng nhau đi rèn luyện ở các nơi trên thế giới.”
“Học phủ chi tranh giải thi đấu trên ra một chút bất ngờ, sức mạnh của nàng quá mức mạnh mẽ, gặp phải Dị Tài viện hoài nghi.
Dị Tài viện phong cách hành sự quá bá đạo bọn chúng thà giết nhầm còn hơn bỏ sót , ngay lúc đó quốc phủ đạo sư, thế gia Tần Vũ Nhi , vì không cho Dị Tài viện thiên nộ đến trên người chính bọn họ, cũng không có đứng ra cùng Dị Tài viện biện hộ bất đắc dĩ Tần Vũ Nhi, điều này làm cho Dị Tài viện càng thêm đưa nàng coi là một loại dị đoan người.” Trảm Không nói nói rằng.
“Nàng không phải đã có thể chưởng khống tốt sức mạnh của chính mình sao, tại sao còn có thể bị coi là dị đoan.” Mạc Phàm đột nhiên nói rằng.
“Ma Pháp Hiệp Hội vẫn luôn là như vậy, đối với bọn hắn không biết sức mạnh đều mang theo rất sâu sợ hãi, cũng mặc kệ xuất phát từ bất đắc dĩ vẫn là cố ý gây ra, nắm giữ năng lực bọn họ không biết, liền có thể coi là dị đoan.
Nhưng trên thực tế, chúng ta đều biết phía trên thế giới này tồn tại rất nhiều sức mạnh cũng không tuần hoàn với ma pháp đề cương.” Mục Ninh Tuyết nói rằng.
“Ma Pháp Hiệp Hội...!Ma Pháp Hiệp Hội, quá khứ bọn họ khả năng đúng là suy nghĩ vì nhân loại, vì là pháp sư, hiện tại không hẳn a, càng như là một loại tập hợp quyền thống trị.” Trảm Không thở dài một hơi.
"Cuối cùng Nàng bị ép bới Dị tài viện mà cùng ta chia tay , tủi thân một mình đến Thiên Sơn tự đóng băng!" Trảm không nói.
Nhất thời cả dám người đều trầm mặt không ai biết giờ minh phải nói gì cho đúng nữa , bọn hắn giờ cảm thấy thế giới này không tươi đẹp như trước kia nữa , bọn hắn cứ yêu ma là thiên địch của loại người chỉ có bọn chúng mới hại con người nào ngờ người với người cũng là nhau a!!
"cmm , Tươi tỉnh lên nào ta để các ngươi nghe câu chuyện để xem các ngươi hiểu được gì chứ không phải để im lặng!!!!" đột nhiên Long quát lớn mà nói.
"Sư phụ người nói xem chúng ta phải nhận thức cái gì a!!!" Mạc phàm trực tiếp hỏi.
"Bóp"
Tán đầu Mạc Phàm cái Long quát lớn :
" Ta muốn các ngươi biết rằng thể giới này không tốt đẹp như vậy đâu không chỉ yêu mà mà đám lãnh đạo chó má kia nữa , chúng chỉ quan tâm đến vị trí lãnh đạo của chúng thôi các ngươi cho dù có là thiên tài quái vật gì nữa chỉ cần uy hiếp đến bọn chúng , chúng liền diệt các ngươi, ....vv"
......!
Rất nhanh sau đó Đồ Đằng huyền Xà cũng tới nơi , cả đám người bước xuống băng tuyết đối diện với họ là là một mãnh thâm cốc u ám đến làm nguời lòng sinh sợ hãi.
“Ngươi ở chỗ này chờ ta.” Long quay lại nhìn lấy Đồ Đằng Huyền Xà.
"Xè Xè"
Cả đám đi về phía trước , đừng trước thâm cốc sâu ngoái Long sử dụng Không Gian hệ tạo một bật thang trong không khí mà bước xuống.
"Đi theo ta!!!" Nhìn lấy mọi người nói.
"Oa , nơi này rộng quá"
"Mạc Phàm nhìn kìa là hồn chủng!!!" Triệu Mãn Duyên chỉ lấy một bên chóm băng.
"Móa nó im lặng xem , xong việc ta đem các ngươi kiếm tiền" Long nhìn hai tên đồ đệ ngáo mà nói.
Vẫn đi xuống, vẫn đi xuống, này vết rách căn bản không có phần cuối giống như vậy, càng đi xuống, băng hàn liền càng mạnh.
Hồi lâu, cả đám người rốt cục đến dưới đáy, dẫn đầu là Trảm Không cất bước kế tục đi về phía trước...!
Không biết đi rồi bao lâu, hắn ở một khối óng ánh long lanh tường băng ngừng lại.
“Hống!!! Hống!!!!”
Đang lúc này, khe nứt bên trong một trận lạnh lẽo tai phong cuốn tới, hàng trăm cây gay băng tuyết mà bay tới dường như chúng có thể xuyên thủng bất cứ thứ gì.
"Hừ để ta !!!" Long chắng trước mọi người tay bốc lên hỏa diễm quạt một cài toàn bộ gay băng trực tiếp tan chảy hết.
"Đằng kia" Mục Tuyết hô lớn chỉ thẳng về phía trước.
mọi người nhìn lại thì thấy cách đó không xa một con cả người băng tuyết bạch hổ.
Cái kia băng màu trắng ngày hổ đầu tiên là một trận kêu gào.
"Hừ một con Á Quân chủ mà lại ở trước mặt ta gào rống" Long hừ lạnh rồi nháy mắt biến mất.
"Ầm"
băng tuyết bạch hổ trực tiếp bị đấm văng ra một bên va đập vào tường băng mà nằm lê lết.
-----
Ở một bên , Trảm Không nhìn chăm chú tường băng trước mặt mình , tự lẩm bẩm hạnh phúc.
“Vũ...!Vũ nhi?”
"Long đệ nhờ người"
"Xem ta"
Long trực tiếp dùng không gian hệ cách không mà oanh vào bức tường băng , nhất thời dày đặc tầng băng thoát lìa mà rơi xuống.
Tường băng bên trong, xuất hiện một cái mơ hồ lả lướt bóng người, điều này làm cho Trảm Không trong đôi mắt rốt cục ửng đỏ giọt lệ lay động.
Long ở một bên lài một phát oanh vào tường băng , hai lần Long đem tường băng một mặt lại một mặt đánh nát...!
Tường băng bên trong nữ tử càng ngày càng rõ ràng, nàng mặc một bộ chăm chú bao lấy thân thể tơ ngỗng y, xiêm y có vẻ mấy phần rộng lớn, nhưng cũng không che giấu được nàng cái kia tràn ngập vẻ đẹp vóc người.
Cái này xiêm y, Trảm Không vẫn còn nhận ra, đó là chừng mười năm trước chính mình thấy nàng mặt cái xiêm y này , là chính mình ở Thiên Sơn dưới một cái trong trấn cố ý chọn, kết quả còn bị hờn dỗi mắng một câu : Ngươi cảm thấy ta có béo như vậy sao, ngu ngốc!
Mắng thì mắng, nàng vẫn là mặc vào, chỉ là, quá nhiều năm như vậy, cái này xiêm y còn ở trên người nàng.
Mà nàng bị băng tồn ở đây, cô độc canh gác mười năm...!
“Ta...!Ta đến rồi.”
Trảm Không rốt cuộc không chịu dựng nổi nữa , cứ nghỉ nàng 10 năm qua vẫn cô độc trong tâm trí ngủ say của mình hắn lòng càng thêm sót xa.
Trảm Không tâm tình chập trùng đến phi thường kịch liệt, mặt hắn lúc này đã sớm hai hàng lệ nóng , cái kia thanh xuân tung bay ký ức điên cuồng tràn vào trong óc , sục sôi tất cả tràn ngập ước mơ, ngu dốt hết thảy đều cảm thấy kích thích và ngọt ngào.
Mỏng manh một tầng băng , ngăn cách như hai thế giới cảm giác bi thương làm sao thấu
Nàng không có biến, một điểm đều không có thay đổi, đóng băng tích trữ nàng, cũng bao bọc ở tuổi thanh xuân của nàng dung nhan, bao bọc ở thời gian của nàng, đưa nàng hình ảnh ngắt quãng ở hai mươi bốn tuổi, phong hoa tuyệt mạo...!
“Ầm!”
Tầng băng chầm chậm chầm chậm nứt ra, bị phong tồn ở trong đó nữ tử cũng thật giống từng điểm từng điểm giành lấy sinh mệnh...!
"Băng!!"
Tầng băng mong manh rốt cuộc đổ bể , nữ tử trong băng ngã ra phía ngoài , Trảm Không nào có do dự ôm chặt lấy thân người mỏng manh của nàng , nhưng là nắm chặc lấy một hồi hi vọng cuối cùng để cứu lấy này.
Nhìn thấy thân ảnh ngày nhớ đem mong đang ngủ say trong vòng tay mình Trảm không nước mắt tuôn dài , một người quân nhân trải qua bao nhiêu sống chết , bao nhiêu đau khổ vẫn không rơi một giọt lệ giờ khắc này lại là giọt lệ tuôn rơi làm cho người không khỏi cảm khái.
Giọng nói vang lên rung rẩy
"Cuối Cùng ......!Vũ Nhi Cuối cùng .....!nàng đã trở về bên ta ....!từ nay không cho nàng rời xa ta nữa !!!! "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...