Thông Linh Thi Quỷ


Còn về con âm ma thoi thóp kia!
Nó không được xuống địa ngục.

Tôi nhào nó thành một hạt tròn to cỡ quả óc chó, giữ lại biết đâu sau này có thể sẽ có ích, nếu không tôi đã cho Phong Sư nương nương ăn rồi.

Tôi ngồi xổm xuống, đánh vào mặt Chu Dĩnh: "Tỉnh dậy đi.

"
Cô ta mở mắt: "Đừng ăn tôi!"
Tôi cầm hạt châu thi quỷ trong tay, buồn cười nhìn c ô ta.

Chu Dĩnh thấy là tôi, lập tức bật dậy ôm chân tôi, sợ hãi nhìn bốn phía: "Quỷ! Quỷ đâu?"
"Đây.

" Tôi đưa hạt châu thi quỷ cho cô ta xem, "Một con còn lại bị Phong Sư nương nương ăn rồi.

"
"Vậy! Mẹ và bà nội tôi! "
Tôi xoa nhẹ đầu cô ta: "Cuộc sống của con người vốn là định mệnh, họ đã kết thúc cuộc sống ở đây và chuyển tới nơi tiếp theo thuộc về họ.


"
Chu Dĩnh cúi đầu, sau một lúc lâu mới khe khẽ nức nở.

Tôi nhìn mớ lộn xộn trong phòng, nhất thời không biết phải làm sao.

Đột nhiên có người gõ cửa.

Bên ngoài có hai người đàn ông mặc đồng phục, thủ lĩnh bước tới đưa giấy tờ tùy thân ra: "Đường Hành của Cục quản lý Siêu nhiên.

"
Tôi không hề bất ngờ, hướng mắt nhìn ra ngoài: "Đoạn Quốc Hoa đâu?"
Đường Hành nhìn tôi, ánh mắt có phần kiêng dè: "Mười năm trước cục trưởng đã bị điều đi rồi, hiện đang nhậm chức ở tổng cục.

"
"À.

" Tôi cười cười, "Cục diện nơi này có hơi rối rắm, để lại cho cậu giải quyết đấy.

Tôi buồn ngủ lắm rồi, đi trước đây.

"

"Cô Hạ Hầu.

" Đường Hành gọi tôi lại, "Cục quản lý Siêu nhiên chân thành mời cô gia nhập.

"
Tôi duỗi thẳng người: "Mười năm trước Đoạn Quốc Hoa đã nói với tôi chuyện này rồi, tiếc là con người tôi không có chí lớn nên đã từ chối.

"
"Khoan đã!" Đường Hành dưa cho tôi một tập tài liệu, "Đây là án mạng một năm trước chúng tôi nhận xử lý, người của cục phái đi! Không một ai trở về, cục trưởng Đoạn giới thiệu cô cho chúng tôi, không biết cô Hạ Hầu có hứng thú không?"
Tôi chỉ nhìn lướt qua, lập tức bị thu hút.

Các phú hào hàng đầu lần lượt tự sát ở một ngôi nhà cổ.

Mà trên thi thể không hề có vết thương.

Những bức ảnh được chụp lại trông rất bình thường.

Tuy nhiên, trên người bọn họ đều có thi thư (1) ngàn năm.

(1) Thi thư (尸蛆): giòi bọ trên xác chết
Tôi chơi đùa hạt châu trong tay, ngước mắt nhìn Đường Hành, cười nói: "Tôi nhận.

"
Thi thư ngàn năm đã xuất hiện rồi, xem ra ngày tôi giải mã bí mật trong cơ thể mình cũng ngày càng đến gần.

[Hết bộ 1].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận