Thông Linh Thi Quỷ

Khi người đàn ông không mặt đếm ngược, mọi người đều sợ hãi chạy lên gác mái.

"Mọi người bình tĩnh, tuyệt đối đừng để bị dắt mũi!"

Lời nhắc nhở của tôi hoàn toàn chìm trong tiếng ồn ào, đối mặt với cái chết, không ai chịu giao mạng sống của mình vào tay một người xa lạ.

Oán linh liên tục xuất hiện cắn cổ người sống, đuổi theo những người chạy trốn một mình, cả không gian tràn ngập tiếng la hét. Mọi người chen lấn chạy về phía trước nhưng vì quá đông người, cửa gác mái lại nhỏ, nhất thời, một số người bị giẫm đạp đến bất tỉnh.

Tôi cắn đầu ngón tay vẽ phù chú, ánh sáng vàng lóe lên đánh vào người oán linh, sau tiếng thét chói tai, cửa gác xép đột nhiên mở rộng.

Xem ra khi nãy là ác linh gây rối, chúng cố tình thu hẹp lối vào, mong muốn nhìn cảnh người chết tương tàn lẫn nhau.

Tôi còn chưa kịp nghĩ nhiều thì bỗng có một sức lực rất lớn đẩy tôi.

Tôi bị đẩy vào gác mái.

Ngay lúc đó, thời gian đếm ngược kết thúc, ở xa, hơn mười người chưa kịp chạy vào gác mái lập tức bị nổ tung.

"A!"

Cô bé phía trước sợ đến mức hai chân mềm nhũn, che miệng khóc.

Gác mái tối tăm và ẩm ướt, tiếng của người đàn ông không mặt lần nữa vang lên: "Chúc mừng một trăm người chơi đã vào gác mái thành công. Hãy tìm lối ra trước bình minh, nếu không, bạn sẽ bị nhốt ở đây mãi mãi. Ở đây mỗi nơi đều có lối đi dẫn tới bất ngờ, tôi sẽ cập nhật số lượng người còn sống sót theo thời gian thật, chúc mọi người may mắn."

Sau khi vào gác mái, mọi người nhanh chóng tản ra, đi cùng tôi có một cô gái và hai chàng trai.


Tôi thử gọi quỷ thần, nhưng gác mái này quá kỳ lạ, sức mạnh của quỷ thần giáng xuống như đánh vào túi bông, không đau không ngứa.

Tôi nhớ trong cuốn sách của sư phụ có viết xích ma khóc có thể tạo ra một không gian riêng, trong không gian này, tất cả người và vật đều phải tuân thủ quy tắc của nó, có nghĩa là từ lúc bước vào nơi này, chúng tôi đã nằm trong khống chế của xích ma, muốn thoát ra trước mắt chỉ có thể làm theo lời nó trước.

"Chúng ta nên làm gì đây?" Cô gái ngồi bệt xuống đất khóc lóc hỏi.

Hai chàng trai kia là song sinh, nhìn nhau: "Đi tìm lối ra thôi, nếu không chúng ta đều phải chết ở đây."

Hết câu, mọi người cùng đi về phía trước.

"Đợi đã." Tôi gọi họ lại, "Ở nơi này bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm, để đề phòng mọi người lạc nhau, tôi sẽ niệm chú lên người mấy người, vào thời khắc quan trọng, tôi có thể kéo mấy người về phía tôi.

"Cảm ơn em." Cô gái lau nước mắt, giới thiệu tôi với hai chàng trai, "Khi nãy ở ngoài em gái này là người đầu tiên phát hiện sự khác thường." Nói rồi cô ấy nhìn tôi, "Chị tên A Kỳ, bọn họ là anh họ của chị, đây là Đại Song, đây là Tiểu Song."

"Tôi là Hạ Hầu Thu."

Niệm chú xong, một sợi chỉ mơ hồ quấn quanh cổ tay bốn người chúng tôi lại rồi biến mất."

"Có chú thuật này, dù trong chúng ta có người bị oán linh lột da thế thân, tôi cũng có thể lập tức phát hiện."

Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người liền thay đổi.

Tôi an ủi: "Đừng sợ, tuy ở đây năng lực của tôi bị hạn chế nhưng muốn giữ mạng vẫn không thành vấn đề."

Tôi đi trước, bọn họ theo sát tôi.

Đột nhiên sâu trong hành lang có tiếng cười vọng ra, dần dần có rất nhiều chấm đỏ xuất hiện, một cái rồi một cái nhanh chóng lấp đầy con đường.

"Là oán linh, chạy mau!"

Những chấm đỏ lao thẳng về phía chúng tôi, lúc này mọi người mới thấy rõ chúng không phải chấm đỏ mà là đôi mắt của oán linh.

Ở những oán linh này tôi không hề cảm nhận được oán niệm, chúng chỉ là công cụ do xích ma khóc tạo ra để hoàn thành nhiệm vụ.

Trong đầu chúng chỉ có một mệnh lệnh: Giết những người còn sống.

Chẳng lâu sao, đám oán linh đã ở ngay sau lưng chúng tôi, những, tiếng hét chói tai liên tục đánh vào màng nhĩ.

Lỗ tai của Đại Song và Tiểu Song đã xuất huyết, A Kỳ ôm đầu, tình huống cũng rất xấu.

Tiểu Song lắc đầu, mắt mũi bắt đầu chảy máu.

Tôi nắm lấy cổ tay cậu ta, hai mắt cậu ta lập tức tỉnh táo trở lại, cảm kích nhìn tôi: "Cảm ơn."

Tôi kéo họ tiếp tục chạy về p hía trước: "Tên không mặt kia nói mỗi tầng đều có nguy hiểm, xem ra oán linh là khảo nghiệm của tầng thứ hai, chỉ cần tìm được cửa lên tầng ba, oán linh sẽ biến mất."


Nói xong, tôi ném hai lá bùa sấm sét về phía sau để tranh thủ thời gian.

Trên đường đi, tôi đã giết vô số ác linh, hai tay làm phép bắt đầu run rẩy, khi thể lực gần như cạn kiệt, chúng tôi nhìn thấy lối vào tầng ba.

"A!"

Chân của A Kỳ bị một oán linh cắn, ngay lập tức có vô số oán linh lao về phía cô ấy.

Cô ấy vừa bị kéo lại vừa hoảng sợ vươn tay: "Cứu tôi! Cứu tôi..."

Lúc này tôi và hai anh em song sinh đã bước đến cầu thang hướng lên lầu ba, quả nhiên như lời tôi nói, một khi vượt qua phạm vi tầng hai, oán linh sẽ không công kích nữa.

Không còn mục tiêu, tất cả oán linh đều nhắm vào A Kỳ.

Tôi định quay lại cứu người thì bị Đại Song giữ lại: "Không được đi, bây giờ quay lại chúng ta đều sẽ chết!"

Tôi không dám tin mà quay đầu, A Kỳ là em họ của cậu ta mà!

Đại Song không dám nhìn tôi, chỉ một mực kéo tôi lại.

Tiểu Song cũng không nói gì, lặng lẽ ủng hộ quyết định của anh trai.

Ngoài cửa tràn ngập tiếng kêu thảm thiết và cầu cứu của A Kỳ, ánh mắt tôi càng ngày càng lạnh, bẻ ngược tay bắt lấy cổ tay Đại Song.

Đại Song nhịn đau, nói: "Tôi biết cô có bản lĩnh, nhưng bên ngoài nhiều oán linh như vậy, cô giết hết được không? Mới tầng hai đã nguy hiểm thế này, những ải phía sau sẽ càng nguy hiểm hơn! Ai biết có tổng cộng mấy tầng? Nếu cô mà ngã xuống, toàn bộ chúng ta đều phải chết! Không cứu được A Kỳ nữa đâu, chúng ta mau đi thôi!"

Tôi không trả lời, giơ tay kết ấn: "Dùng đôi mắt linh thông, mời quỷ sư giúp đỡ, triệu!"

Sau lưng tôi lập tức xuất hiện một cái bóng to với đôi mắt đen ngầu tràn ngập tà khí, cái bóng vừa xuất hiện, tất cả oán khí đều run rẩy.

Bị xích ma khóc giới hạn, thời gian tôi triệu quỷ sư không dài, để cứu A Kỳ, tôi cố gắng duy trì chân thân của quỷ sư, hai mắt sung huyết, máu từ cổ họng trào lên.


Nhưng cũng may không lâu sau, quỷ sư đã tìm được A Kỳ ngất xỉu.

Có điều oán hình hình như cũng đã phát hiện quỷ sư không quá mạnh, cho nên tiếp tục tấn công.

Thông linh sư và quỷ thần có mối quan hệ, quỷ thần bị thương tôi cũng bị phản phệ, vừa đưa được A Kỳ về, cơ thể tôi liền lảo đảo, suýt chút té ngã.

May mà trước khi đến địa phận của người Miêu, An Mạn đã chuẩn bị cho tôi một đống thuốc, tôi uống một viên liền khá hơn nhiều.

Thấy tôi cứu A Kỳ về, hai anh em song sinh không nói gì cả, lặng lẽ dìu cô ấy qua một bên nghỉ ngơi.

Tôi nhắm mắt dưỡng thần.

Có lẽ họ nghĩ tôi là thánh mẫu.

Sống mấy trăm năm, thứ tôi nhận được là ánh nhìn nhiều hơn sự tán thưởng.

Trước khi gặp nguy hiểm thật sự, mọi người luôn cảm thấy tôi là kẻ lừa đảo, đến khi gặp chuyện liền tôn sùng tôi là thánh thần.

Tôi có thể bỏ lại mọi người, tự tìm lối ra, nhưng tôi là thông linh sư.

Ngày trở thành thông linh sư, tôi đã thề với quỷ thần tôi sẽ dùng năng lực này bảo vệ người bình thường.

Đây cũng là nguyên nhân quỷ thần lựa chọn tôi.

Nếu hôm nay tôi trơ mắt nhìn A Kỳ bị tra tấn đến chết, có lẽ tôi cũng không thể thoát khỏi căn gác mái này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận