Thông Linh Thi Quỷ

Dòng nước chảy xiết từ từ chuyển sang màu đỏ như máu, những người chạy trối chết đều mang thương tích trở về.

Thấy tôi đứng bên bờ, Liễu Đạo Minh rống to: "Cút đi!"

Dứt lời, ông ta xoay người lấy ra một lá bùa, cố gắng chặn quái vật sắp bay tới.

Đáng tiếc đạo hạnh của ông ta không đủ, mắt thấy ông ta sắp bị quái vật vồ móng vuốt, tôi nhẹ nhàng nâng tay: "Vạn pháp quy khư, quỷ tà tốc thanh, định!"

Tôi vừa dứt lời, tiếng gào thét bên tai lập tức biết mất, quái vật được sóng lớn đưa lên cao cũng ngừng lại giữa không trung.

Móng vuốt của quái vật chỉ còn cách Liễu Đạo Minh 1cm.

Ông ta cứng đờ tại chỗ, khiếp sợ nhìn cảnh này.

Những người còn lại cũng đuối sức ngồi dưới đất, miệng thở hổn hển, chật vật để sinh tồn.

"Cô... Cô rốt cuộc là ai?"

Đường Hành kéo Lưu Đại Tráng đã ngất từ dưới nước lên, giới thiệu với mọi người: "Cô Hạ Hầu đây là thông linh sư duy nhất trên thế giới, những chuyện nhỏ như vừa rồi ngày thường cô Hạ Hầu lười xen vào, tiếc là hậu duệ của gia tộc nào đó không có tác dụng nên chỉ đành phiền cô Hạ Hầu động ngón tay."

Đường Hành nói rất nhiều, thái độ hết sức kiêu ngạo.


Nhóm Liễu Đạo Minh tức giận nhưng không dám nói gì, ai nấy đều cúi đầu, nghẹn đến mặt đỏ bừng.

Tôi bất lực lắc đầu.

"Xin lỗi." Liễu Đạo Minh khom người, "Là tầm nhìn của tôi thiển cận."

Có ông ta đi đầu, những người còn lại cũng xếp hàng giải thích.

Với đạo hạnh của họ hiện giờ, hẳn đều là thiên chi kiêu tử của các gia tộc, chịu đứng ra nhận lỗi có thể thấy tâm tính không xấu.

"Được rồi, đứng lên hết đi, tôi không có thói quen bắt nạt mấy bạn nhỏ." Tôi đứng bên bờ hồ nhìn sóng lớn tận trời, "Nói nghe xem chuyện của mấy người sau khi lên thuyền đi."

An Mạn đến bên cạnh tôi, cô ta là hậu nhân của Dược Vương, phụ trách cứu chữa những người bị thương trong đoàn.

"Lên thuyền khoảng được năm phút, chúng tôi đã nhìn thấy hình dáng của thôn Vụ Lâm, khi mọi người đều nghĩ có thể vào thôn thì thuyền bắt đầu rung lắc, sau đó một bóng đen đánh vào con thuyền, chúng tôi vốn tưởng là tà vật nên không để trong lòng, kết quả bóng đen dưới nước càng ngày càng nhiều, cuối cùng cái bóng thế mà mọc răng, những chỗ bị cắn sẽ lập tức bị ăn mòn như axit sunfuric dính vào người vậy."

"Tôi... Tôi nhìn thấy một con quái vật..." Chính Sơ run rẩy lên tiếng, tuy cậu ta không bị thương nhưng vẫn còn sợ hãi, "Con quái vật kia đầy mắt và mắt và răng nanh, mắt có màu hồng với trắng, cả cơ thể được đám trùng trắng bao quanh, mắt của đám trùng cũng rất dài, nhìn thôi cũng... Ọe."

Chính Sơ nói được một nửa phải ôm thân cây để nôn.

Tôi suy nghĩ một lát, nhíu mày: "Đồ ngốc, đó không phải trùng trắng, là thi thư, thứ cậu nhìn thấy không phải mắt mà là..."

"Ọe!"

Tôi còn chưa kịp nói hết câu thì Chính Sơ lại nôn mửa dữ dội, lúc này tôi chỉ đành lịch sự im lặng.

Liễu Đạo Minh thắc mắc: "Nhưng sao bây giờ bóng đen lại biến mất rồi?"

Đầu ngón tay của tôi nhẹ nhàng chạm vào sóng nước trên không trung, giây tiếp theo toàn bộ nước liền rơi xuống hồ, mặt hồ lại không phục nguyên trạng yên tĩnh.

Tôi cười nói: "Bởi vì chúng ta đều bị lừa rồi."

Tôi tìm một cây gậy khuấy mặt nước, "Ngay từ khi tới đây chúng ta đã tiến vào ảo cảnh, ngồi thuyền không thể đến thôn Vụ Lâm thật sự."

Tôi thở dài: "Việc này không tốt lắm. Đường Hành, Lưu Đại Tráng tỉnh lại chưa?"


"Vẫn chưa."

"Em gái cầm theo thuốc kia, đi cứu ông ta tỉnh dậy đi."

"Được thôi, cô Hạ Hầu!"

An Mạn không hổ là hậu nhân của Dược Vương, chỉ cần đưa một cái lọ nhỏ đến trước mũi Lưu Đại Tráng, giây tiếp theo Lưu Đại Tráng liền tỉnh lại.

"Quái vật!"

Ông ta sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, tôi cười như không cười quan sát ông ta.

Lưu Đại Tráng hôn mê từ lâu, ông ta tưởng Liễu Đạo Minh đã cứu mọi người, vội bò tới ôm đùi Liễu Đạo Minh: "Đại sư cứu tôi, tôi không muốn chết!"

Liễu Đạo Minh nhướng mày.

Ban đầu khi Lưu Đại Tráng tìm đến mọi người, ông ta nói mình và bạn đi du lịch lạc đường đến thôn Vụ Lâm nên mới bị thứ không sạch sẽ ám.

Nhưng người tham gia chuyến đi này không phải kẻ ngốc, sau khi tỉnh táo lại đều đã suy nghĩ cẩn thận, ngay từ đầu vốn dĩ Lưu Đại Tráng đã không nói thật.

Mà giấu giếm tình hình thực tế là điều tối kỵ, chỉ cần vô ý có thể hại chết mọi người.

Tôi cầm gậy chọc chọ công ta: "Muốn cứu ông thì ông cũng phải nói thật trước, bằng không làm sao xoa dịu tiền bối trong nước hả?"

Lưu Đại Tráng trừng mắt nhìn tôi: "Cút đi! Trẻ con thì biết cái gì!"


Ông ta vừa nói hết câu, ánh mắt của mọi người càng không có thiện cảm.

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Lưu Đại Tráng rụt cổ lại: "Đại... Đại sư, có chuyện gì vậy?"

Liễu Đạo Minh đá văng ông ta ra, lạnh giọng: "Yêu cầu của chủ tịch Lưu tôi không thể nghe theo, nếu ông không chịu nói gì cả, hành trình đến thôn Vụ Lâm ông chỉ có thể đi một mình vậy."

"Đừng đừng." Lưu Đại Tráng hoảng sợ quay đầu cầu xin An Mạn, "Cô An, cô nhất định phải giúp tôi."

Tính tình An Mạn ngay thẳng, nói chuyện hơi khó nghe: "Giúp cái rắm! Bà đây suýt chút bị ông hại chết! Nếu không phải nhờ cô Hạ Hầu, bây giờ ông sớm đã bị quái vật dưới nước nghiền thành bột rồi, đồ không có đầu óc, trước khi nói chuyện nhớ lau sạch cái miệng, ông có biết mình đang nói chuyện với ai không?"

Lưu Đại Tráng bị mắng cho sững sờ.

Tôi đang cắn hạt dưa, không nhịn được mà bật cười, giơ tay ngăn bọn họ tiếp tục cãi vã.

"Thứ trong nước, lên đây." Tôi híp mắt, "Mọi người lùi lại phía sau tôi!"

Vừa dứt lời, một con trùng bảy đầu cao hàng chục mét bất thình lình lao ra khỏi hồ, há cái miệng đầy máu, gầm lên, nước bọt máu tanh hôi phun ra như mưa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận