Theo kế hoạch, sau khi công tác London hai ngày sẽ bay về nước, bây giờ Lục Minh vì một tấm hình quyết định hoãn lại, để cấp dưới về trước, còn hắn theo Diêu Cẩn Hi về gặp ông nội, giới thiệu bản thân và tình hình của bà, khi bọn họ cùng nhau trở về, đã là ba ngày sau.
Ông nội nằng nặc đòi đến Trung Quốc gặp bà Lục, Diêu Cẩn Hi không khuyên bảo nổi, rơi vào đường cùng phải mời bác sĩ đi theo, nhưng hiếm khi ông được vui vẻ, y cũng không muốn nói nhiều, duy chỉ có một chuyện khiến y bực mình, đó là thái độ nhiệt tình quá mức của Lục Minh.
Vừa nghe hai ông bà là mối tình đầu, ông còn một mực đi tìm bà nội, Lục Minh lập tức đu bám bấu víu quan hệ, nhiệt tình nịnh hót lấy lòng, Lục Minh suy nghĩ gì Diêu Cẩn Hi biết hết, càng nhìn càng thấy ngứa mắt, nhịn không nổi nhắc nhở hắn, ông y là kiểu người Âu điển hình, không bao giờ đặt công việc xen lẫn tình cảm, hơn nữa ông đã về hưu, không tham dự chuyện công ty nữa.
Lục Minh lại cười híp mắt nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi thấy công tước vừa uyên bác vừa nội liễm, nói chuyện với ông có thể học được không ít điều tốt mà thôi.”
Câu giải thích này, Diêu Cẩn Hi tin … mới là lạ.
Kỳ thực Lục Minh muốn nói, khi tiếp xúc mới thấy công tước Brandon không như tưởng tượng, ông là người hài hước vui vẻ, ngược lại còn bình dị gần gũi hơn Diêu Cẩn Hi, hơn nữa không biết có phải hắn nghĩ nhiều không, ông không chỉ hứng thú chuyện của bà, mà còn rất tò mò … về hắn, hai người vừa mở máy hát, liền trò chuyện quên lối về, rất có cảm giác bạn tâm giao, còn Diêu Cẩn Hi lại nghĩ, sao ánh mắt ông nhìn mình với Lục Minh, cứ thấy hơi kì kì?
Sau khi Lục Minh gặp ông, cũng đã gọi điện về, nói chuyện với bà nội, tất nhiên, bà rất hoan nghênh mọi người, hai người xa cách năm mươi năm mới gặp lại nhau, ngồi ôn chuyện cũ trong hoa viên Lục gia, Lục Minh, Diêu Cẩn Hi và Lục Minh Viễn đứng trong phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ, lúng ta lúng túng.
Lục Minh Viễn nhìn Diêu Cẩn Hi im lặng xem tạp chí, cả người tỏa ra khí chất người lạ chớ tới gần, tròng mắt đảo qua người Lục Minh, thì thầm: “Anh, làm sao đi London một chuyến còn gặp được quý công tử thế này, còn mang ông nội anh ta … mối tình đầu của bà về nữa?
Lục Minh không để ý nhấp trà, liếc Diêu Cẩn Hi, đáp: “Tình cờ gặp thôi.”
“Hừ, đúng là có duyên thật.” Lục Minh Viễn cười nói: “Nhưng hôm qua em đến công ty, nghe quản lý bộ phận nghiệp vụ về trước nói, anh ở London gặp diễm ngộ mà?”
“…” Lục Minh không trả lời, nếu biết mấy người đó to mồm như vậy, đáng nhẽ nên giải thích rõ, tuy hắn không quan tâm bị cấp dưới nhìn, vả lại tính hướng của hắn không phải bí mật trong công ty, nhưng mà Diêu Cẩn Hi, hắn còn cần hợp tác, làm lớn chuyện này, chỉ sợ quý công tử đây càng thêm kính nhi viễn chi[1] với hắn.
Nhìn ánh mắt bỡn cợt “Hai anh chắc chắn có vấn đề, nhanh nhanh khai báo sẽ được khoan hồng” của Lục Minh Viễn, Lục Minh lười phản ứng, hỏi Diêu Cẩn Hi: “Hai người ở đây dùng bữa tối không?”
Diêu Cẩn Hi đáp: “Không, sức khỏe ông tôi không tốt, mỗi bữa đều có chuyên gia dinh dưỡng chuẩn bị, không làm phiền mọi người, lát nữa tôi sẽ đưa ông về khách sạn.” Giọng điệu lạnh lùng xa cách.
Khóe miệng Lục Minh Viễn co giật, thảo nào anh luôn nói Diêu tổng tài khó ở chung, quả thế.
Lục Minh không nài nỉ, thực ra hắn chỉ hỏi xã giao.
Hai ông bà trở lại, viền mắt đỏ bừng, Diêu Cẩn Hi đứng lên, lễ phép chào hỏi bà Lục vài câu, sau đó đưa công tước Brandon rời đi.
Người vừa đi, Lục Minh Viễn lập tức nhào tới trước mặt bà nội, tò mò hỏi: “Bà nội, công tước Brandon là mối tình đầu của bà thật hải? Sao trước giờ bà chưa từng nói?”
Bà Lục qua quít dùng mấy câu đuổi cậu đi, ánh mắt quét trên người Lục Minh, hắn bị bà nhìn chằm chằm, cả người không được tự nhiên, do dự một hồi mới hỏi bà: “Bà định hỏi gì cháu?”
“Mày và Arthur có quan hệ gì?”
Khóe miệng Lục Minh co quắp, chưa kịp mở miệng giải thích, bà Lục đã nói tiếp: “Ông ấy nói hai đứa khi ở London ở cùng một chỗ, còn ngủ chung trong khách sạn, hai đứa là người yêu đúng không?”
Lục Minh Viễn nghe xong tròn mắt nhìn Lục Minh, hiển nhiên cũng muốn nghe anh giải thích, Lục Minh bất đắc dĩ nói: “Bà à, bây giờ là thời đại nào, chúng cháu là đàn ông, ngủ chung một đêm có làm sao đâu?”
“Cho nên đúng là có chuyện đó? Đổi thành người khác cũng không sao?” Bà Lục nói: “Nhưng mày thích đàn ông, người ta cũng thích đàn ông.”
“Vậy thì sao?”
“A Minh, bà nội dạy bảo hai đứa, thằng cháu ngốc kia không để trong lòng, nhưng nội biết mày nghe lọt được.”
Lục Minh Viễn chen miệng vào: “Bà còn nói nữa, cũng bởi bà dạy cái gì không yêu cũng phải chịu trách nhiệm với người ta, toàn quan niệm cổ lỗ sĩ, anh hai một bó tuổi to vẫn còn là trai tân…”
Chưa nói dứt lời, cậu đã bị bà trừng một cái, Lục Minh đau đầu, nói hắn và Diêu Cẩn Hi không có vấn đề, nhưng đã từng có tình một đêm, thế nhưng nói có quan hệ, Lục Minh thấy chỉ là ngoài ý muốn, tuy hắn luôn giữ mình trong sạch, nhưng không phải lão cổ hủ, không cho rằng ngủ một lần thì phải chịu trách nhiệm, bọn họ đều là đàn ông, Diêu Cẩn Hi càng chẳng cần hắn phụ trách.
“Chúng cháu không phải …”
“Nếu mày thích cậu ấy, cậu ấy cũng thích mày, bà có thể đồng ý hai đứa kết hôn, ông nội cậu ta cũng đồng ý.”
Bà vừa thốt lên xong, Lục Minh Viễn thành công sặc nước.
Lục Minh bối rối, không phải công tước Brandon và bà nội gặp nhau ôn chuyện sao? Tại sao lại kéo tới chuyện kết hôn, hơn nữa còn là Diêu Cẩn Hi và hắn?
Bà Lục thấy hắn không trả lời, còn cho rằng thằng cháu kinh ngạc vì mình quá dễ thương, khẽ thở dài một tiếng, giải thích: “Thực ra bà và ông ấy từng hứa với nhau, nếu chúng ta không thể cùng một chỗ, hi vọng con cháu sau này có thể thay chúng ta bù đắp tiếc nuối, mày và Arthur lưỡng tình tương duyệt, ông bà đương nhiên không phản đối…”
“Bà nội, bà không phản đổi, nhưng ông cố sẽ xử chết anh.” Lục Minh Viễn nhanh miệng nhắc nhở bà.
“Ông cụ ở New York, không quản nhiều thế đâu.” Bà Lục đáp.
Lục Minh nhăn mi, việc này lúc bắt đầu chỉ là đùa bỡn, nhưng bây giờ đã phát triển ngoài tầm kiểm soát, hắn phải nghiêm túc giải thích rõ ràng, bà Lục lại ném một câu: “Bà mệt rồi, bây giờ phải lên lầu nghỉ ngơi, ăn cơm trước đừng gọi, tự suy nghĩ thật kĩ, nghĩ xong trả lời bà.” Sau đó không chờ Lục Minh phản ứng, đứng dậy lên lầu.
Bà vừa đi, Lục Minh Viễn không khách khí ôm bụng cười lăn lộn trên ghế, mặt Lục Minh đen xì.
Cười no nê, Lục Minh Viễn mới đưa chân đá đá Lục Minh còn ngồi ngốc: “Nè, anh và Diêu tổng tài, có đúng không có gì không?”
“Đương nhiên không có.” Lục Minh tức giận.
“Vậy là anh đang suy nghĩ về đề nghị của bà?”
“Sao có thể.” Hắn là đang suy nghĩ, làm sao giải thích với bà, để bà không hiểu lầm nữa.
Lục Minh Viễn gãi cằm, nói: “Thực ra, theo em ấy, việc này không chừng có thể cân nhắc, nghĩ mà xem, Diêu tổng tài tuấn tú lịch sự, không biết có bao nhiêu “Người trước ngã xuống, người sau tiến lên” theo đuổi đâu, anh kết hôn với anh ấy chẳng thiệt chút nào…”
“Mày nói bậy gì đó?”
“Em nói thật.” Cậu tiếp tục: “Anh đừng vội từ chối đề nghị của bà, đầu tiên anh thử thăm dò thái độ của hắn xem, anh nghĩ đi, bà nội đột nhiên nhắc tới chuyện này, chắc chắn là công tước Brandon nói, năm ấy ông ấy chia tay bà, nhiều năm như vậy vẫn không ngừng tìm kiếm, hiển nhiên là muốn hai nhà có thể kết thân bù đắp tiếc nuối, hơn nữa không phải anh bảo ông ấy bị ung thư giai đoạn cuối sao? Chắc là trước khi lâm chung muốn hoàn thành tâm nguyện, nếu như vậy, Diêu tổng tài sao lại không ngật đầu với ông mình chứ?”
“Thì sao?”
“Thì sẽ không đơn giản.” Lục Minh Viễn khoanh tay cười: “Không phải anh muốn quyền đại lý phân phối du thuyền của họ sao, kêu hắn làm sính lễ đưa tới.”
Mặt Lục Minh càng đen hơn, nhưng mà suy nghĩ đầu tiên của hắn là tại sao không phải đồ cưới mà là sính lễ chứ …
Lục Minh đương nhiên biết, trước đó ông cố đã không hài lòng với mình, ba tháng trước luân chuyển ông anh họ về Trung Quốc đảm nhiệm chức vụ Giám đốc chiến lược, ngoài miệng thì bảo giúp đỡ hắn, nhưng thực tế là đến cạnh tranh vị trí tổng tài khu vực Trung Quốc, hắn muốn nhanh chóng chiếm được quyền phân phối của LK, là vì muốn trước khi anh ta đến, mình có thể nắm nhiều tài nguyên công ty, đưa phiếu điểm tốt, nhưng nếu vì thế, mà bán đứng bán thân, cùng tình địch nhìn không vừa mắt bao năm nay kết hôn … Có nghĩ thế nào cũng khó chấp nhận.
“Mày nói hay ha, nếu anh kết hôn cùng đàn ông, coi chừng ông cụ sẽ đá đít anh ra thẳng công ty…”
“Không đâu.” Lục Minh Viễn xem thường nói: “Chỉ cần người anh kết hôn có thể mang lại lợi ích, ông cố tất sẽ đồng ý, cứ bảo là đám cưới thương nghiệp, ông cố còn mong muốn chuyện này nhiều hơn anh.”
“… Để anh suy nghĩ đã.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...