Thông Gia (Hào Môn)

Diêu Cẩn Hi cảm thấy rất nóng, cũng rất khát, cơ thể như bị lửa thiêu cháy, cảm giác hỏng bét này, giống như có ai đó bên cạnh làm y khó thở, tâm trí không còn tỉnh táo, đang lúc mơ mơ màng màng liền chạm phải vật gì đó, giống như người rơi xuống nước chới với thì vớ được thanh gỗ vậy, y không thể khống chế quắp chặt thứ kia, vội vàng muốn phát tiết, muốn, dập tắt ngọn lửa đang thiêu cháy mình.

Lục Minh không biết thứ gì đang đè lên mình, cho đến khi có ai đó bò lên, không ngừng hôn lên mặt, lên cổ, lên thân thể hắn, cảm xúc mềm mịn trơn nhẵn khi sờ soạng làn da đó, khiến thú tính ban ngày vốn bị áp chế bị người hôn nhiệt tình kích phát nổ, lập tức trở thân đáp trả, hắn không phải Liễu Hạ Huệ, tuy rằng cảm thấy việc này không bình thường, nhưng đầu óc bị cồn xông nát đã không còn suy nghĩ rõ ràng, hắn tuân theo dục vọng bản thân, dùng sức kéo xả quần áo vốn vô cùng xộc xệch của người kia, bắt đầu tập trung tinh thần hưởng dụng.

******

Sáng hôm sau tỉnh lại, đầu Diêu Cẩn Hi đau như búa bổ, say rượu lại còn miệt mài sẽ có kết quả như vậy đó, nhất là chỗ kia (cúc =))) giống như bị cái gì đó nghiền ép, nóng rẫy bỏng rát đến mức, y mới chỉ chống lưng ngồi dậy, đã đau đến mức hít một hơi lạnh ngã về giường.

Bây giờ y mới phát hiện, bên cạnh còn có một người, cánh tay đang quấn quanh eo chắc chắn không phải của y, làn da màu cổ đồng, bắp thịt rắn chắc, vừa nhìn đã biết là tay đàn ông, Diêu Cẩn Hi chậm rãi quay đầu, kẻ vốn trước nay gặp biến không nguy như y cũng phải sững sờ mất ba giây, mới lấy lại được tinh thần.

Những hình ảnh kiều diễm tối qua chập chờn tái hiện, Diêu Cẩn Hi nhắm mắt, dần dần trở nên thanh tỉnh, rủa thầm một câu xui xẻo, hất cánh tay quàng qua eo mình, chịu đựng cảm giác khó ở trong người bước xuống giường, nhặt nhạnh quần áo tối qua ném đầy đất, gom quần áo của mình sang một bên, đẩy cửa bước vào phòng tắm.

Nhắm hai mắt để mặc dòng nước tưới trên người, khóe miệng cong lên một nụ cười khổ, tham dự hôn lễ của người mình yêu, sau đó lại cùng tình địch lăn giường, quả nhiên là sai lầm cực độ.

Hai mươi phút sau, Diêu Cẩn Hi nửa thân dưới quấn khăn từ phòng tắm bước ra, Lục Minh cũng đã tỉnh, thân trên trần trụi đang còn sững sờ ngồi ngốc trên giường, thấy người ra, mắt càng trợn to hơn, Diêu Cẩn Hi không nhìn lầm vẻ sửng sốt lóe lên trong mắt hắn.

Vuốt mái tóc ngắn ướt nhẹp không thèm để ý người đàn ông kia, y qua một bên mặc lại quần áo.

Lục Minh lơ đãng dời tầm mắt, dõi theo động tác của y, giọt nước chưa khô lăn trên vân da trượt xuống ngực, biến mất trong vùng khăn tắm bí ẩn, trong nháy mắt, làm cho hắn nhớ lại cảm xúc tuyệt vời đêm qua khi chạm vào làn da ấy, từ trước đến giờ hắn chưa từng run rẩy đến vậy.

Diêu Cẩn Hi xả khăn tắm, khom lưng mặc quần, Lục Minh không dám nhìn vào vết tích chà đạp của bản thân trên cặp mông căng tròn kia, nói cho cùng, hắn thực sự chột dạ, ánh mắt dời đi chỗ khác, đứng lên bước vào phòng tắm.


Ngày thứ hai tỉnh dậy sau khi triền miên cả đêm, hai người không nói tiếng nào.

Nửa tiếng sau, Lục Minh tắm táp xong xuôi, Diêu Cẩn Hi đã sớm rời đi.

Lục Minh ra khỏi phòng, nhìn khung cảnh bên ngoài, căn phòng đầu tiên trong hành lang, còn phải quẹo một khúc, cho nên, bản thân hắn tự mình gài bẫy mình, đi nhầm phòng, vô pháp tiêu thụ diễm phúc này.

Trong trang viên đã không còn bóng người, một đám đêm qua chơi bời điên loạn lần lượt lục tục ly khai, hai nhân vật chính từ sáng sớm đã lên máy bay đi châu Âu hưởng tuần trăng mật, người hầu hỏi Lục Minh có muốn dùng bữa sáng không, hắn lắc đầu, mở cửa xe, không quay đầu lại rời đi.

Đường trở về từ khu ngoại ô rất ít xe cộ đi lại, Lục Minh vun vút phóng như bay, trong đầu suy nghĩ từ Tề Thụy chuyển sang Diêu Cẩn Hi, càng nghĩ càng cảm thấy không thể hiểu nổi, mãi cho tới khi chuông điện thoại vang lên.

Tâm phiền ý loạn đeo tai nghe, mất kiên nhẫn “Gì” một tiếng: “Ai đó?”

“Lục đại thiếu, mới sáng sớm sao đã khó chịu vậy?” Người bên kia cười hì hì, không hề kiêng kị đâm chọt nỗi đau của hắn: “Chứng kiến người mình yêu giờ đã thành chồng người ta, cực kì đau khổ thất tình?”

Lục Minh cau mày: ” Có việc mau nói, không có thì cúp.”

“Đừng, đừng,” Người bên đầu điện thoại vội vàng hỏi: ” Chừng nào anh về?”

“Có việc?”

“Bà nội kêu em hỏi.”


Lục Minh khẽ thở dài, suy nghĩ một lúc, đáp: “Ba giờ chiều nay đáp máy bay về.”

” Em tới sân bay đón anh.”

Lục Minh “Ừ” một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.

Cùng một ngày hai lần nhìn thấy đối tượng 419 của mình xuất hiện, không biết có phải nghiệt duyên không, Lục Minh cúi đầu nhàm chán lật tờ tạp chí trong tay, một đôi giày da thình lình dừng trước mặt hắn, theo bản năng ngẩng đầu, người trước mắt cho dù mang kính râm, hắn cũng có thể tưởng tượng ánh mắt lãnh đạm của Diêu Cẩn Hi.

Diêu Cẩn Hi giương cằm ý bảo hắn tránh ra, Lục Minh nghiêng người cho y bước vào, sau đó mới phát hiện, bọn họ ngồi kế nhau, khoang hạng nhất.

Nghiêng đầu nhìn Diêu Cẩn Hi mở laptop, Lục Minh cuối cùng không nhịn được, mở miệng trước: “Cái kia…”

Diêu Cẩn Hi nâng mắt nhìn hắn.

“Bên trong cabin, không cần đeo kính mát chứ…”

Diêu Cẩn Hi không trả lời, lại quay lại màn hình, Lục Minh nhìn lén, là mục tin tức tài chính kinh tế, hắn thu ánh mắt, lơ đãng rơi xuống môi y, trên đó rõ ràng còn vài vết thương nhỏ, chắc là hôm qua hắn cắn mà ra.

Liếm liếm môi theo bản năng, Diêu Cẩn Hi lướt hết bản tin tức, vừa ngước lên đã thấy vẻ mặt mới nhìn là không có ý tốt của kẻ kia, hai hàng lông mày chau kẽ, đang định nói gì đó, suy nghĩ một lúc rồi lại thôi, chuyện cũng lỡ rồi, có tính toán cũng không có ý nghĩa, cùng lắm thì xem như chó cắn một ngụm.


Mãi cho đến khi máy bay sắp  cất cánh, Diêu Cẩn Hi mới chịu gập máy tính, không thèm tháo kính râm, dựa vào ghế chợp mắt, Lục Minh ngoảnh đầu nhìn y, đột nhiên có chút buồn cười, hắn và y quen biết nhau sáu năm, khi chỉ có hai người, bọn họ chưa từng nói chuyện, mỗi một lần tiếp xúc, nếu không phải thương lượng chuyện làm ăn, thì cũng là vì Tề Thụy, nhưng bởi vì hết lần này tới lần khác y và hắn luôn cạnh tranh theo đuổi Tề Thụy, cho nên gia thế của y, tính cách của y, hắn rõ như lòng bàn tay, đây không gọi là quen biết thì còn gọi là gì?

Sau đó thì tối hôm qua, dưới cơ duyên xảo hợp, xảy ra chuyện tình một đêm.

Không thể không thừa nhận, cảm giác đó thực sự quá tiêu hồn, mùi vị của người kia rất đáng nhớ, chỉ duy nhất có một chuyện không ổn, đối tượng là Diêu Cẩn Hi.

Diêu Cẩn Hi được đặt một cái tên rất nữ tính, nhưng thực chất y là một kẻ lạnh lùng cay nghiệt, mặc dù Lục Minh tiếp xúc với y không nhiều, nhưng đó không phải tính cách hắn ưa thích, huống chi, cho dù Diêu Cẩn Hi bị hắn đè, thì so với mẫu hình cao to cường tráng của bọn họ, Lục Minh nghĩ, hắn thích kiểu khí chất mãi mãi nam sinh của Tề Thụy hơn.

Diêu Cẩn Hi tuy đang nhắm mắt, vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt quan sát của Lục Minh, không phải y không giận, sáng sớm tỉnh lại vừa hiểu chuyện gì xảy ra, y đã hận không thể  bắt chước Tề Thụy hôm qua, tống một đấm vào mặt Lục Minh, thế nhưng lại chọn bình tĩnh im lặng, y cảm thấy, nếu mình thực sự làm thế, thì kẻ canh cánh việc đó trong lòng lại là mình, biện pháp xử trí tốt nhất, chính là xem như chưa có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không xem nó thành ký ức đáng lưu tâm.

Vốn dĩ y và Lục Minh không liên quan tới nhau, bởi vì Tề Thụy nên mới có quen biết, sau đó, lại càng không cần tiếp xúc thêm.

Ba giờ trôi qua, máy bay hạ cánh xuống thành phố S, Lục Minh vừa ra khỏi sân bay, đã thấy một chiếc xe thể thao màu xám bạc đậu ngay bên đường, còn có người đang không ngừng phất tay về phía hắn.

Lục Minh Viễn đánh xe qua, người còn chưa thấy, đã nghe tiếng cậu trách móc: “Anh chậm quá đó, máy bay lại bị trễ giờ hả?”

“Trễ giờ  không phải rất bình thường sao?”

Lục Minh thuận miệng trả lời, xe đã tới nơi, Lục Minh Viễn ngó đầu nhìn phía sau, thấy Diêu Cẩn Hi từ sân bay bước ra, thì có hơi ngạc nhiên, mà hắn và Diêu Cẩn Hi cũng không quen biết, không cần chào hỏi, đợi ông anh lên xe xong, còn Diêu Cẩn Hi bắt taxi rời đi, cậu mới hỏi Lục Minh: “Anh và Diêu Cẩn Hi cùng nhau trở về?”

“Chung một chuyến bay.”

Lục Minh Viễn “Chậc” một tiếng: “Thật bội phục hai người các anh, người mình yêu kết hôn, còn có thể hào phóng cùng tham dự hôn lễ như vậy.”

“…Lái xe đi.”


Lục Minh Viễn là em trai ruột Lục Minh, nhỏ hơn Lục Minh ba tuổi, tính cách so với Lục Minh thì như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, suốt ngày đi theo đám bạn bè ngư long hỗn tạp ở bên ngoài chơi bời, chuẩn hình tượng hoa hoa công tử ăn chơi trác táng, hôm qua mới đi thám hiểm từ nước ngoài về, nên không tham dự hôn lễ của Tần Tư Đồng, đương nhiên cậu cũng chả có hứng, nói cái gì mà phải gặp một đám mặt người dạ thú lá trái lá phải, cậu ghét nhất kiểu tiệc tùng đó.

Nghe Lục Minh Viễn liên tục lải nhải bên tai, Lục Minh cuối cùng cũng tìm ra cơ hội chuyển trọng tâm câu chuyện, hỏi cậu:

“Em chừng nào chịu mới về công ty giúp đỡ?”

“Em…. không thể từ chối sao?”

“Không thể.”

“Anh…” Lục Minh Viễn kéo dài âm thanh làm nũng, Lục Minh mới nghe đã rơi rụng da gà: “Anh không phải không biết, em đâu có năng khiếu kinh doanh.”

“Không cần em đi theo bàn chuyện làm ăn, cứ đến làm ở bộ phận thư kí là được rồi, đừng suốt ngày bên ngoài quấy phá nữa, chớ quên trước kia em đã hứa, chơi đủ thì chấm dứt ngay.”

Lục Minh Viễn trong lòng yên lặng khinh bỉ ông anh, rõ ràng là thất tình khó chịu, quay sang ăn hiếp mình.

Mà thôi, cha mẹ bọn họ mất sớm, ảnh lại là anh trai ruột thân thiết nhất, huynh trưởng như cha, Lục Minh nói, cậu thật đúng là, không dám cãi lời…

“Em nói, anh rảnh rỗi quan tâm em, trước tiên nên giải quyết chuyện của mình trước đi.”

“Anh thì có chuyện gì chứ?” Lục Minh ù ù cạc cạc.

Lục Minh Viễn nhếch miệng, cười gian xảo: “Bà nội nghe nói anh thất tình, thay anh sắp xếp tiệc xem mắt, sớm ngày quyết định chuyện hôn nhân.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui