Thông Gia (Hào Môn)

Từ lúc quyết định đính hôn cho đến khi Diêu Cẩn Hi gặp lại Lục Minh đã là hai tuần sau. Trong thời gian này, giám đốc bộ phận tiêu thụ LK đã nhanh chóng gặp mặt Lục Minh bàn việc hợp tác, mọi chuyện tiến triển cực kì thuận lợi. Vốn khi Lục Minh đến Mỹ dự tiệc ông cố mừng thọ đã bàn bạc gần xong, chỉ còn một bước kí kết cuối cùng.

Vì thế, Lục Minh lại tìm được lý do trì hoãn kế hoạch xem mắt, theo lịch trình định trước, ngay trước một ngày gióng trống khua chiêng ký hợp đồng chính thức với LK.

Địa điểm tổ chức là một bữa tiệc trong khách sạn năm sao, kết hợp tổ chức buổi họp báo nho nhỏ. Vì năm ngoái cựu Tổng giám đốc đã về hưu, từ đó đến nay chiếc ghế vẫn trống không, Lục Minh nghiễm nhiên xem như Tổng giám đốc tạm thời. Hình ảnh anh sóng vai cùng Diêu Cẩn Hi xuất hiện nhan nhản trên trang nhất ngày hôm sau, thu hút vô số ánh mắt công chúng.

Mà lúc này, Lục Minh đang đứng cạnh Diêu Cẩn Hi, nhìn người đàn ông ngày thường lạnh lùng ít nói, đang bình tĩnh, ung dung trả lời phóng viên chuyện họ hợp tác vì sự phát triển hai bên. Khả năng xã giao tốt đến mức làm hắn hơi mặc cảm, sau tự dưng lại nghĩ, cái người dưới giường thành thục trên giường quyến rũ này là của mình, trong nhất thời, cảm giác vừa kiêu ngạo vừa khó hiểu tràn ra.

Đương nhiên, Lục Minh từ trước đến nay vô cùng tự tin, bản thân mình tuyệt đối không thua, cho dù ở bất cứ phương diện nào, hắn và Diêu Cẩn hi ở chung một chỗ, chính là cặp đôi tuyệt phối ông trời tác hợp!

Sau buổi họp báo và kí hợp đồng, Diêu Cẩn Hi không nán lại thêm, chuẩn bị quay về công ty, đang định bước chân ra cửa đã bị người ngăn cản. Lục Minh liếc nhìn ngón tay của anh, chép miệng: “Nhẫn đâu?”

“Phiền toái lắm.”

Lục Minh cười cười, đương nhiên phiền toái. Lúc hắn đeo nhẫn xuất hiện ở công ty, liền nhận được vô số ánh mắt tò mò. Những cấp dưới thân thiết còn thi nhau chạy đến hỏi gần đây anh có chuyện hỉ không, làm sao mà chẳng có thông báo gì. Trong khi đó, Lục Minh rất thản thiên thừa nhận mình muốn kết hôn, lúc bị hỏi đối tượng là ai thì chỉ nói một câu: “Đây là việc tư.” Đuổi đám hóng chuyện về.

Ngược lại, Diêu Cẩn Hi không tình nguyện kết hôn, lấy tính cách của anh, muốn tránh né phiền toái cũng hoàn toàn dễ hiểu.

“Tiệc còn chưa tan, anh về trước như thế không tốt lắm đâu.”

Diêu Cẩn Hi nhìn đại sảnh đầy người, không thèm để ý trả lời: “Hợp đồng đã ký, tuyên bố cũng xong, còn lại là xã giao thôi, tôi đang còn công việc, nếu anh không hi vọng ngày mai tôi theo anh đến New York, thì tôi đành ở lại vậy.”

Lục Minh thảng thốt: “Lần đầu tiên được nghe anh nói một câu dài hơi như vậy.” Tất nhiên, là trừ lúc hai người bàn công chuyện.


Diêu Cẩn Hi quăng trái bơ cho hắn, xoay người rời đi.

***

Năm giờ chiều.

Diêu Cẩn Hi đang ngồi xem đống tài liệu trên bàn thì nhận được điện thoại, giọng nói của cô thư kí Linda vang lên: “Tổng tài, Tổng giám đốc Lai Tụng đến, muốn gặp mặt anh.”

Diêu Cẩn Hi có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không do dự: “Mời anh ta vào.”

Lục Minh cười đắc ý, đôi mắt quét quanh phòng làm việc gần như trống toác của Diêu Cẩn Hi, nhìn một vòng, quả nhiên cùng một phong cách với căn hộ của anh, chỉ có hai màu trắng đen lạnh lẽo, không dính một hạt bụi, cũng không có vật trang trí dư thừa, thứ duy nhất khiến căn phòng này trở nên đẹp đẽ là hình ảnh anh ngồi làm việc, một vị tổng tài hoàn mỹ như một kiệt tác điêu khắc.

Diêu Cẩn Hi ngẩng đầu khỏi đống hồ sơ, lười tiếp đón hắn, hỏi thẳng: “Có việc gì?”

Lục Minh vui cười: “Anh là vị hôn phu của tôi, không có việc gì thì không thể tìm người thương sao?”

Diêu Cẩn Hi phớt lờ, cúi đầu xem tiếp, Lục Minh lại đi đến phía trước, gõ nhẹ bàn vài cái, tự giác duy trì một khoảng cách vừa đủ để không nhìn thấy nội dung giấy tờ, hỏi anh: “Lúc nào anh cũng lạnh lùng keo lời với người khác như vậy sao?”

Diêu Cẩn Hi ngẩng đầu nhìn hắn, nhíu mày: “Liên quan?”

“Thế … Với Tề Thụy … Cũng như thế sao?”


Lục Minh nhớ lại, trước kia nếu ba người đi cùng nhau, Diêu Cẩn Hi vẫn lãnh đạm như thường, hầu như chỉ có hắn và Tề Thụy trò chuyện, còn Diêu Cẩn Hi ở cạnh lắng nghe. Thời điểm không có mặt hắn, Lục Minh không thể tưởng tượng nổi, bọn họ có thể ở chung bằng cách nào.

Vừa nghe tên Tề Thụy, sắc mặt Diêu Cẩn Hi lập tức trầm xuống, Lục Minh hơi bất đắc dĩ, quả nhiên không nên đụng vào cấm kỵ.

“Rốt cuộc anh tới để làm gì?” Diêu Cẩn Hi bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Tan tầm, lái xe qua công ty, bỗng nhiên muốn gặp mặt anh.” Hắn quả thực hứng thú dâng tràn, lúc đi qua công ty thì đường kẹt xe, suy nghĩ một hồi, hắn quyết định quành xe vào bãi, đi lên tầng.

“Tôi chưa xong việc, nếu không còn việc gì, phiền Lục tổng về cho.”

“Muốn đi ăn tối không?”

“Thư ký của tôi đã đặt riêng.”

“Nếu Diêu tổng đã không khách khí vậy, thì cũng đừng quên chuyến bay chín giờ sáng mai ha.”

Lục Minh nhún vai, Diêu Cẩn Hi nói chẳng kiêng nể ai, có nói thêm cũng chẳng ý nghĩa gì, không khéo còn tự mình mất mặt, vì thế, hắn liền dứt khoát xoay người đi.

Đứng trong thanh máy đang xuống tầng 2, Lục Minh bỗng sực nhớ mình vào đây còn mục đích khác, là đi tìm WC, hắn ngừng thang ở tầng tiếp theo, mở cửa quay lại khu vực LK, không hề ngần ngại xông thẳng vào phòng vệ sinh.

Trước bồn rửa tay có hai người nói chuyện, hình như không để ý Lục Minh bước vào, một người nói: “Gần đây Tổng tài bỗng nhiên thay đổi xoành xoạch, trước kia sống chết không muốn hợp tác với Lai Tụng, bây giờ lại lập tức hạ chỉ cùng họ kí hợp đồng, vì chuyện này tôi mất đứt hai ngày nghỉ lễ, hôm nay mới được nghỉ ngơi xíu …”


Một người khác nói: “Lúc trước khi Tổng tài chưa đi họp, tôi có nghe người ta đồn, là ý kiến của tổng bộ bên kia.”

“Tổng bộ?”

“Ừ, nghe nói hợp đồng với mấy đại lý lớn sắp hết hạn, tổng bộ có ý tìm đối tác kinh doanh khác, thậm chí muốn có đại lý độc quyền kìa, công ty phù hợp thì chả có bao, Lai Tụng có chi nhánh ở nhiều nước, mà trong tương lai Trung Quốc còn là thị trường chiến lược, tổng bộ bên kia cũng nhắm vào Trung Quốc, đương nhiên lựa chọn Lai Tụng, đầu tiên thử hợp tác ở đây, sau sẽ mở rộng quan hệ tiếp.”

“Thật hả?”

“Tin mật đó, biết nhiêu đó là đủ rồi.”

Lục Minh thừa dịp hai người nói chuyện lách vào trong, mãi cho đến khi bọn họ bỏ đi mới bước ra, hắn đứng trước bồn rửa tay chà đi chà lại, sau đó mỉm cười, xoay người ra ngoài, vào thang máy ấn lên tầng chín.

Nhìn gương mặt toe toét lần thứ hai xuất hiện trước mình và vẻ mặt bất đắc dĩ của Linda đang cầm hộp cơm, Diêu Cẩn Hi nhận lấy rồi cám ơn, sau đó nói: “Không còn việc gì, cô đi đi.”

Đợi cô đi khỏi xong, anh liền không kiên nhẫn hỏi: “Anh chưa về?”

Lục Minh nhìn cánh cửa vừa khép lại, bĩu môi, diễn cảm nói: “Không ngờ không ngờ, bình thường anh lạnh nhạt mặt không đổi sắc, nhưng đối với thư ký lại có thể săn sóc đến vậy.”

Diêu Cẩn Hi không nhìn đến hắn, Lục Minh bước tới, tựa vào bàn làm việc, cười hỏi: “Diêu tổng, nếu không có chuyện kết hôn này, liệu anh có đem quyền đại lý cho Lai Tụng không?”

Diêu Cẩn Hi nâng mắt nhìn hắn: “Lúc trước tôi đã nói, Tinh Duệ so với bên anh còn phù hợp hơn.”

“Hả? Nói như vậy, yêu cầu vô lý của tôi đã khiến quý công ty tổn thất?”

“Nếu đã tự biết, thì mong Lai tụng sẽ thể hiện tốt, để sau này chúng tôi không phải ân hận vì lựa chọn sai.”


Lục Minh tươi cười: “Ấy thế mà tôi lại nghe, lựa chọn chúng tôi, hình như là ý của tổng bộ quý công ty?”

Lục Minh xác định, trong nháy mắt hắn đã thấy vẻ sửng sốt lóe lên trong mắt Diêu Cẩn Hi, tuy anh nhanh chóng hồi phục bình tĩnh, trấn định hỏi ngược lại: “Vậy sao tôi không biết?”

“Anh không biết?”

“Vậy ý Lục đại thiếu là, chuyện trong công ty chúng tôi, anh còn rõ hơn tôi sao?”

Giọng điệu Diêu Cẩn Hi mang theo vài phần trào phúng không thiện ý, Lục Minh nhếch mép cười cợt: “Hợp đồng đã kí xong, nếu bây giờ tôi nói không muốn kết hôn nữa, anh định làm thế nào?”

Ngày hai người quyết định chuyện kết hôn, ngay ngày hôm sau đã thông báo rõ ràng với gia đình, khi Lục Minh theo Diêu Cẩn Hi đến gặp ông nội y, ông đã cực kì vui mừng sung sướng. Một tuần trước, hai ông bà cùng bay về Anh quốc dưỡng bệnh, thuận tiện chuẩn bị tiệc kết hôn, còn nói chờ hai người đến New York tham dự tiệc hoàng gia, sau đó sẽ thưa chuyện hai người với gia đình Lục Minh rồi đăng kí kết hôn ở Anh. Lục Minh hiểu rõ, nếu hắn đổi ý, có lẽ bà nội không sao, cùng lắm là ăn chửi một hồi, nhưng ông nội Diêu Cẩn Hi, sợ là sẽ bị sốc.

Quả nhiên, Diêu Cẩn Hi nghe hắn nói xong, ánh mắt đã chẳng ấm áp còn lạnh thêm vài phần: “Anh nói thật?”

“Anh còn không rõ tôi ích kỉ ngang ngược thế nào sao? Tôi vốn là như vậy mà, để đạt được mục đích, sao tôi phải đem mình bù thêm vào nữa?” Lục Minh dứt lời, cười như không cười nhìn Diêu Cẩn Hi, cái ngày Tề Thụy kết hôn, Diêu Cẩn Hi say rượu đã nói thẳng vào mặt hắn câu đó, hắn lòng dạ hẹp hòi, bây giờ vẫn nhớ rõ.

Dù sao, không cưới Diêu Cẩn Hi cùng lắm là bị chửi bất nhân bất nghĩa, vì mục đích không chừa thủ đoạn, chút hình tượng có đáng là bao.

“… Anh … ra điều kiện đi, tôi sẽ tận lực thỏa mãn.”

Diêu Cẩn Hi do dự ba giây đồng hồ, lạnh lùng ném ra một câu, Lục Minh sững sờ một lát, lập tức bật cười, phản ứng của Diêu Cẩn Hi quả nhiên không thể đoán trước, nhưng mà đúng là hắn có chút tư tâm, vì vậy liền nắm chặt cổ tay anh: “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

Lục Minh nhướn mày: “Không phải cho tôi đặt điều kiện sao? Thế này đi, bây giờ lập tức đi ăn tối cùng tôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui