Y đạp cửa xe, ngạo nghễ bước ra bên ngoài.
Nơi này là một vùng đồi núi hoang sơ, nằm cách thành phố không xa.
Gió lộng không ngừng phả vào mặt y, khiến y cảm thấy hết sức dễ chịu.
Y nhắm nghiền hai mắt, sung sướng phá lên cười ngặt nghẽo.
Thời gian qua, y ngang nhiên dắt mũi đám người Lục Nghị Phàm, vậy mà họ vẫn không hề hay biết, lại còn bị y sai khiến hết lần này đến lần khác.
Quá đã!
- Đừng vội cười như thế.
Cuộc chơi này, đã sớm kết thúc rồi.
Trong lúc y đang hả hê sung sướng với những gì mình làm được, bất ngờ từ phía sau lưng y chợt vang lên giọng nói trầm khàn pha chút lạnh lẽo của Lục Nghị Phàm.
Trên đồi dốc cao, hai bóng lưng đứng thẳng nhau, ánh mắt kẻ nào người nấy đều phức tạp, tràn đầy sát khí.
Lục Nghị Phàm hếch mặt nhìn gã đàn ông phía trước, bên cạnh là Tiếu Hàn Phong cùng Trác Hiên, trên tay lăm lăm khẩu súng, họng súng chĩa thẳng vào đầu y.
Trông thấy cảnh tượng không thể nào ngờ này, gương mặt của y vẫn vô cùng bình tĩnh.
Y mỉm cười vỗ tay, châm biếm cất giọng hỏi:
- Mày phát hiện ra từ khi nào?
- Từ khi nào ư?
Lục Nghị Phàm thở dài, khuôn mặt anh tuấn mỗi lúc một thêm sa sầm hẳn xuống.
- Anh chỉ gặp Cửu Châu duy nhất hai lần, thế mà anh lại tự huyễn hoặc, cho rằng cô ấy nhất định phải là của anh?
Nghe Lục Nghị Phàm hỏi, y chỉ lặng lẽ cười.
- Cửu Châu không phải là lý do duy nhất.
Thực ra, ngay từ đầu tao đã muốn nhìn thấy mày khuynh gia bại sản, sống chui trốn lủi như một con chó chết.
Ai ngờ, chậc...
chậc...
Mày lại thông minh hơn tao tưởng.
- Anh nghĩ tôi lại có thể ngang nhiên để anh qua mắt dễ dàng thế sao? Lục- Phương- Canh?
Gương mặt của Lục Phương Canh dần dần méo mó.
Anh ta ngửa cổ cười lớn, cười đến nỗi nước mắt chảy ướt cả hai bên má.
- Lục Nghị Phàm, dựa vào đâu mà mày lại có thể ngang nhiên sống trong danh vọng quyền thế, hơn nữa lại có được một người đàn bà thông minh xuất chúng? Từ bé đến lớn, bất kể một việc gì mày cũng hơn tao.
Trong mắt cha, tao chỉ là một thằng nhãi vô dụng, dù cho tao cố gắng thể hiện bản thân đến nhường nào.
Dù sao, Lục Phương Canh cũng mang trong mình dòng máu của cha anh.
Hai anh em họ cũng đã ở bên nhau hơn ba mươi năm.
Chỉ tiếc, Lục Nghị Phàm không bao giờ nghĩ, kẻ luôn âm thầm theo dõi anh, bày mưu hãm hại Cửu Châu lại chính là anh trai cùng cha khác mẹ.
Trước mặt mọi người, Lục Phương Canh luôn tỏ ra ghét bỏ Cửu Châu.
Nhưng ai ngờ, từ rất lâu, anh ta đã có suy nghĩ biến thái, dơ bẩn với cô đến như vậy.
Lục Phương Canh cực kỳ tỏ ra hứng thú với những cô gái có cá tính mạnh và ra tay tàn độc như Cửu Châu.
Do vậy, ngay từ lần đầu tiên tiếp xúc với cô, anh ta đã cảm thấy vô cùng thích thú.
Lục Phương Canh đứng sau, chỉ đạo Mận Đào và Chu Chương ân ái, lập kế hoạch ly gián vợ chồng Lục Nghị Phàm, ngay cả bí mật theo dõi cô, sau đó giở trò với Cửu Châu trong nhà kho của Lục gia lần trước, tất cả đều chỉ muốn gây sự chú ý đối với cô.
Thế nhưng, anh ta không ngờ, việc tốt mà anh ta dốc sức tạo dựng lên cuối cùng lại bị Lục Trịnh hớt mất tay trên.
Trong lòng căm tức anh ách, Lục Phương Canh vẫn nhất mực theo đuổi, anh ta không có được Cửu Châu thì đừng hòng Lục Nghị Phàm có được.
Bốn mắt nhìn nhau chằm chằm.
- Lục Phương Canh, anh bị điên rồi! Anh nói anh yêu Cửu Châu, vậy mà anh dám điều khiển Cửu Mạn Linh, gián tiếp ra tay giết chết cha mẹ, sau đó đổ tội ép Cửu Châu vào tù ư?
Lục Nghị Phàm hừ lạnh, khinh thường buông ra một câu.
- Nếu anh thành tâm thú nhận toàn bộ tội ác của mình, có thể tôi sẽ khoan nhượng mà tha cho anh một mạng.
Anh nên nhớ, tính mạng của anh lúc này đang nằm trong tay tôi.
Những lười đe dọa của Lục Nghị Phàm cũng không khiến Lục Phương Canh nhận ra lỗi sai của mình.
Anh ta bật cười lớn, đoạn cong môi đáp:
- Lục Nghị Phàm, tao chỉ muốn nói điều này, nếu mày còn chậm trễ, đứa con trong bụng Cửu Châu chắc chắn sẽ không qua được hôm nay.
Thuốc phá thai đã được tao bố trí sẵn trong phòng của mày.
Chỉ e, Cửu Châu đã uống rồi cũng chưa biết chừng!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...