Mấy ngày liền, Marcus Thomas đều xem giấy tờ và thiết kế của dụng cụ điện tử mới mà Odetes tung ra thị trường.
Thế nhưng, dù lõi công nghệ hay cả thiết kế vỏ ngoài đều chỉ có đúng 29% trùng hợp với cấu trúc gốc của Essa.
Theo luật, phải trên 30% thì khách hàng trọng yếu nhất này của Marcus mới có cơ sở chắc chắn để phản đòn.
Henry đã gật đầu với đề xuất cùng anh ta sang San Francisco tìm hiểu thêm.
Cơ mà, họ vẫn phải đợi hết tuần này vì Westminster có sự kiện họp các khóa cựu học sinh.
Hắn bị Louisa thuyết phục nên không cách nào rời đi sớm được.
Vậy nhưng, cũng may là hắn vẫn còn chịu nghe lời người bạn lâu năm của mình nên hôm nay mới được gặp đích diện đứa con hoang Robert Jensen của ba hắn ngay tại bữa tiệc.
Không phải hắn chưa từng gặp anh ta.
Thế nhưng, lần cuối giáp mặt, cả hai đều chưa trưởng thành.
Henry khi đó mới mười sáu tuổi, và vừa phát hiện ra ba mình ngoại tình còn nuôi con riêng nữa.
Lúc đó, Robert Cunningham thấy hắn biết chuyện thì không những không tỏ ý hối lỗi, mà còn dọa sẽ mang luôn tình nhân về nhà để Veronica vừa sảy thai "có thứ để ngắm." Hắn không muốn mẹ phải đau lòng thêm nên ngậm chặt miệng, ngấm ngầm điều tra gốc tích và hoạt động của người phụ nữ kia cùng đứa con hoang đó.
Chẳng bao lâu sau, ngay khi ba hắn đang tranh cử chủ tịch Thượng viện, thì Henry phát hiện ra một số bằng chứng tham nhũng của ông.
Nó cũng chẳng phải là những vụ việc nhỏ.
Hắn còn tỉ mẩn ghi hình Robert Cunningham thương thảo với một ông chủ tập đoàn lớn để giúp con ông ta thoát tội cưỡng dâm một cô gái nhà lành.
Ngoài việc thuê luật sư hàng đầu để thỏa thuận với bị hại, Henry còn lưu được đoạn hai bên nói sẽ giấu bớt chứng cứ từ phía văn phòng công tố.
Có những thứ này xong, hắn sao chép thành nhiều bản và lén đẩy vào đồ của nhiều người bạn mình giấu đi.
Tuy cách này có nguy cơ sẽ bị họ tình cờ phát hiện, nhưng mới mười sáu tuổi mà Henry muốn đương đầu với Robert thì nhất định phải hơn về liều lĩnh.
Xong xuôi, hắn đến chỗ ba mình.
Ông ta quát tháo, thú tính đến mức muốn nhảy lên bóp cổ hắn.
Thế nhưng, hắn vẫn đứng đó mà dõng dạc:
- Họ không biết con đã cài USB vào vật gì nên chỉ mình con có thể tìm ra chúng.
Nhưng mỗi phút ba không làm những việc con yêu cầu, thì họ càng đến gần với việc phát hiện ra chúng.
Rồi nếu chẳng may mở nhầm thì đến lúc đó con cũng sẽ không chắc rằng thông tin không lọt.
– Henry chầm chậm nói.
– Họ không phải con của ba.
Với tâm lý chính nghĩa thì đảm bảo chỉ cần nghe được thì ai cũng sẽ mang đoạn băng đó ra công chúng.
Robert Cunningham trong cơn nóng giận không dám tin, nhìn thẳng vào mặt đứa con mà ông ta dày công dạy dỗ.
- Con có biết mình đang làm gì không? – Ông nắm cổ áo hắn – Nếu như ta không đắc cử, thì cái họ này cũng là họ của con.
Nó sẽ thành vết nhơ đời đời.
- Đương nhiên con biết.
– Hắn cười nửa miệng.
– Chỉ cần ba chịu đuổi hai mẹ con Sheila và Robert Jensen đi, không cho họ bất cứ tài sản hay liên hệ gì với gia đình này.
Chuyện của nhà Cunningham, con nhất định sẽ giải quyết.
Hắn nhìn vào ánh mắt đang long lên của ông ta, không một nửa điểm nhường.
Nếu có một điều Robert Cunningham từng dạy cho hắn thì đó chính là sự tàn độc, nhất định phải nắm điểm yếu của đối phương để đạt mục đích trong chính trị.
Đừng nói ông ta chỉ có một nửa phần yêu thương cho mẹ con Sheila.
Cho dù có cả mười phần thì Robert Cunningham cũng có thể bỏ để thành toàn cho việc tranh cử.
Thế nên, trước mắt hắn, ông ta đã gọi cả bồ nhí và đứa con hoang kia đến, cắt đứt mọi quan hệ và đuổi cổ khỏi thành phố, không cho lấy một đồng.
Henry yêu cầu Robert cho mình một thám tử riêng để giám sát Sheila và con bà ta qua thời gian.
Nếu trong vòng một năm mà thám tử có thể gửi bằng chứng hàng tuần rằng cả hai người đó không ở cách Atlanta dưới 50 dặm hay những nơi Robert Cunningham công tác thì hắn mới trả toàn bộ bản ghi bằng chứng.
Ba hắn giận dữ vì những thủ đoạn này của đứa con mười sáu tuổi nhưng không có lựa chọn.
Một đứa trẻ chưa đủ trưởng thành mà lại tổn thương quá lớn thì điều gì cũng dám làm.
Robert Cunningham nhận được một bài học lớn nhưng cũng có chút tự hào về khả năng xử lý của Henry.
Nhà Cunningham làm chính trị, những việc biết càng sớm thì càng lợi.
Mãi sau này, đến khi đi học Đại học Clemson rồi, hắn mới đưa hết bằng chứng cho ông ta.
Thế nhưng, Henry cũng cảnh cáo rằng nếu ông ta dám mảy may nối lại tình cũ, thì đừng trách hắn sẽ vô tình.
Mười tám tuổi, hắn đã biết mẹ mình sảy thai cũng vốn là vì đau lòng những việc Robert Cunningham làm ở sau lưng bà.
Cơ mà, hắn còn nắm cả những điều kinh tởm như việc chính ông ta hạ thuốc để bà không thể có thêm con nữa.
Lúc lên xe đi, Henry quẳng lại một câu:
- Ba chờ mà xem.
Từ giờ trở đi, ba đừng hòng lấy Veronica ra dọa tôi nữa.
Ngay lúc đó, Robert Cunningham đã biết rằng một ngày nào đó, hắn sẽ trở thành đối thủ đáng gờm nhất của mình.
Thế nhưng, ông ta lại thấy thích thú.
Con trai chính dòng của ông ta cũng nên là như Việc phải làm đã làm.
Sheila và Robert Jensen đã biến mất khỏi cuộc sống của nhà Cunningham như thế.
Mãi sau này, khi vào giới luật sư thì hắn mới nắm được rằng đứa em cùng cha của mình đã trở thành công tố tại Atlanta.
Henry không muốn động đến những hận thù trong quá khứ nên chủ động tránh.
Ngay cả Robert Jensen dường như cũng đã không có ý định tìm đến hay tấn công hắn trong những vụ kiện công vụ.
Vậy nên, hắn đã nghĩ có thể để chuyện dần dần trôi qua.
Đáng tiếc, đứa em khác mẹ này giờ muốn động đến Jeremiah và nuôi những âm mưu lớn hơn.
Tuy hắn chưa biết chính xác là gì nhưng việc Robert Jensen tranh cử luật sư bang rất có thể là để sau này đào bới những chuyện của nhà Cunningham trước đây.
Dù Henry có không tham gia vào chúng thì ràng buộc với cái họ này cũng khiến hắn phải đề cao cảnh giác.
Đứa con hoang kia hôm nay còn đột nhiên xuất hiện ở bữa tiệc họp mặt cựu sinh viên Westminster.
Anh ta chưa từng học ở đây nên nếu không phải là tuyên chiến phủ đầu thì hắn không nghĩ được ra là gì khác.
Henry vừa nghĩ đến đó thì Robert Jensen cũng thấy hắn tiến vào.
Gương mặt vuông vức của của con người này tuy có phần giống hắn, nhưng khắc khổ hơn.
Anh ta cao lớn nhưng hơi đậm hơn ở giữa thân, cũng chỉ đứng đến ngang tầm mắt hắn, không có được phong thái trác việt của Robert Cunningham ngày nào.
Hắn còn đang tự hỏi bằng cách nào mà đứa em khác cha kia có thể mò được đến một sự kiện có bảo vệ cẩn mật Westminster thì đã thấy Helga Valentine kéo tay anh ta lại phía mình.
Cô ấy mở lời trước:
- Henry Cunningham.
Từ hồi ra trường, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp lại đấy.
Cậu thế nào rồi?
- Helga.
– Hắn nghiêng đầu, lịch sự, nhớ đến việc, cô gái này hồi phổ thông dường như cũng từng có ý với mình.
– Cậu càng ngày càng đằm thắm hơn đấy.
Nghe nói dạo này gia đình cậu đã trở thành cứu tinh ở Columbus, Georgia luôn rồi.
- Thì giờ chúng ta đều trưởng thành, nếu có thể vừa kiếm tiền vừa giúp được cộng đồng thì tại sao không chứ? – Helga không ngại ngần, nhân thể giới thiệu luôn người bên cạnh.
– Cậu chắc chưa gặp Robert Jensen.
Đây là vị hôn phu của tớ.
Anh ấy là Trưởng công tố của Thành phố Atlanta, đang tranh cử luật sư bang Georgia.
Cậu nhớ ủng hộ nhé.
Robert Jensen bình tĩnh đưa tay ra, rõ ràng là biết hắn nhưng vờ như chưa gặp:
- Tôi nghe đến luật sư Henry Cunningham vĩ đại rất nhiều lần.
Không thể tin nối, trong cả mấy năm anh ở Atlanta, chúng ta không lần nào chạm mặt ở tòa đấy.
Hắn nhếch mép thú vị nhưng không đáp lại cử chỉ giả tạo của đứa em khác cha kia ngay, mà chỉ nhìn sâu vào mắt.
Trong cặp tròng nâu nhạt của anh ta, hắn tìm thấy một con thú đang muốn vươn mình ra để cào xé.
Henry đáp lại bằng một mảnh hàn ý và nụ cười trong đôi mắt xanh khiến cho con thú đó càng lồng lên hung tợn.
Chưa đến một giây nhưng lông trên bàn tay đang chìa ra bắt của Robert Jensen dựng hẳn lên.
Hắn bây giờ mới bình tĩnh vươn tay, cười nhạt:
- Junior, cậu cũng thật là khéo đùa.
Lời vừa thoát ra khỏi miệng, lòng trắng trong mắt người đối diện đã lằn lên một tia máu nhỏ, dường như rất kiềm hãm thái độ thực trong lòng.
Một chữ Junior vừa rồi của hắn có rất nhiều hàm ý.
Ba hắn và đứa con hoang cùng có cái tên Robert.
Thế nên gọi anh ta là Junior hay "bé" là hắn có ý rằng mình không thèm phủ nhận sự liên kết bẩn thỉu kia.
Thế nhưng, ba hắn ngày đó đã đuổi chính "Junior" này đi như một con chó.
Làm con của một người chẳng quan tâm đến sống chết của mình hẳn sẽ có phần thú vị.
Hơn nữa, một tiếng "Junior" cũng có nghĩa là Robert Jensen dù có lớn đến đâu vẫn nhỏ như một con kiến trong mắt Henry Cunningham.
Vậy nên, anh ta muốn thách thức, cũng phải xem có đủ trình để đối đầu với hắn không đã.
Helga Valentine bên này lại không để ý đến một màn đấu ngầm vừa rồi, nghe hắn gọi vậy thì vui vẻ:
- Ra là hai người có quen chứ không sao Henry lại biết Robert ở nhà được gọi là Junior?
Hắn đang cân nhắc xem có nên nói với bạn học cũ của mình rằng vị hôn phu của cô ấy là một đứa con hoang không thì thì cảm thấy khuỷu tay mình có một lực níu nhẹ.
Hắn nhìn sang.
Louisa Wilson vẫn đẹp như mọi khi.
Cô ấy mặc một váy đen, có đường diềm bắt sáng, để lộ đôi vai trần và tôn lên cả ba vòng hoàn hảo.
Trên tay, Louisa đeo một chiếc nơ hoa có cài hoa hồng trắng tươi mà hắn mua đến theo yêu cầu của cô ấy:
- Rất hợp với cậu.
– Henry mặc ánh mắt giận dữ của Robert Jensen lúc rồi mà quay sang tán thưởng bạn mình.
Louisa cũng nở một nụ cười rạng rỡ rồi quay sang Helga cùng vị hôn phu của mình:
- Henry xưa có bệnh lạnh lùng, giờ thì hơi ngược lại.
Cậu ấy làm luật sư nên đi đâu làm gì, dù người không liên quan cũng tra đến một vòng lý lịch.
– Cô ấy đưa một tay ra để bắt với đứa em trai khác cha của hắn.
– Không phải anh Jensen cũng vậy sao?
Đứng trước vẻ đẹp khó nói thành lời và ánh mắt kiêu ngạo của Louisa Wilson, không ngây người thì mới là lạ.
Robert nhanh chóng đáp:
- Đương nhiên rồi.
Luật pháp phải biết chính xác tuyệt đối.
Biết người biết ta thì vẫn hơn.
Cô ấy gật đầu một cái, rồi mượn cớ cần hắn giúp một số việc kéo luôn người đi.
Helga Valentine nhìn thấy gương mặt cam chịu một cách rất tự nhiên của hắn thì cảm thán:
- Trông hệt như năm cuối trung học vậy.
Chỉ có Louisa Wilson mới có thể bắt Henry Cunningham làm việc mình không thích mà vẫn nghe lời thôi.
Robert Jensen nhìn sang vị hôn thê của mình, gượng một nụ cười:
- Anh không học ở đây nên không biết những chuyện này nhưng Louisa có ý nghĩa đến thế sao?
Helga gật đầu vui vẻ kể chuyện, nhưng ngay khi cô ấy quay đi, nụ cười trên gương mặt kia lập tức tắt phụt.
So với thân hình có chút mỡ màng của Helga, một cô gái hoàn hảo thế kia, vẫn lại là của hắn? Robert Jensen nắm tay thật chặt.
Trước kia, anh ta nghe Robert Cunningham dụ dỗ để động chạm đống hồ sơ và lái xe đâm chết mẹ của một cô gái tên Majorie gì đó mà Henry rất yêu.
Anh ta đã tưởng thế là hủy hoại đời hắn rồi.
Cơ mà, Henry cũng chỉ có vài năm im ắng.
Tới bây giờ hắn vẫn kiếm bộn tiền khi trở thành một ngôi sao sáng trong giới luật sư tập đoàn.
Đã vậy, Robert quan sát Louisa Wilson vẫn quấn bên hắn nãy giờ thêm lần nữa.
Trước đây, anh ta chỉ nghe nói đến sự nhã nhặn dịu dàng của cô hiệu trưởng trường Westminster như một lời truyền miệng khó lòng là thật.
Hôm nay gặp mặt thì anh ta còn thấy cả khí chất cao quý của một tiểu thư và phong thái tiếp chuyện vô cùng thông minh nữa.
Người phụ nữ của một đức vua.
Robert nghĩ.
Thế nên, anh ta sẽ không thể chấp nhận cô ấy ở bên đối thủ cả đời này của mình.
Henry không xứng đáng.
Từ từ thôi, từng bước, Robert Jensen sẽ đòi tất cả.
Phía bên này, Louisa là bạn thân từ nhỏ của Henry nên chuyện hắn đuổi mẹ con Sheila và Robert đi bằng cách nào, cô ấy còn nhớ rất rõ.
Thời điểm hiện tại, tuy biết là hắn khó chịu nhưng mình ở ngoài sáng, kẻ địch trong tối.
Nếu Robert kia chưa lộ hết ý định thì họ cẩn thận vẫn hơn.
Thế nên, cô ấy vừa kéo hắn ra khỏi cơn nóng muốn lật mặt đứa em cùng cha, thì nhẹ giọng mắng:
- Cậu vẫn chê Westminster chưa đủ loạn sao? Helga hiện thời tuy chưa nắm quyền chính thức tại nhà Valentine nhưng nếu cậu xúc phạm vị hôn phu của người ta ngay lúc này thì ba cô ấy sẽ cảm thấy thế nào?
- Cũng vẫn có hai nghĩa thế nào mà? – Hắn cười làm hòa – Ông ấy có thể ghét tớ vì phá hỏng chuyện tốt của con gái hoặc..
nhận ra chàng con rể mình vốn là thể loại cặn bã và đuổi đi thôi.
Louisa bật cười, nhìn thẳng mắt Henry:
- Cậu cứ làm ra vẻ bản thân tính toán lắm.
Nhưng nếu không phải vừa rồi tớ nói Helga chưa nắm quyền thì cũng nào có biết đâu.
Nóng tính thì thừa nhận là nóng tính.
Đối mặt với đôi mày nhướn lên, không chút ngại kia, hắn đành thừa nhận cô ấy vừa nói trúng phóc những phản ứng của mình.
Đúng là hiểu Henry, vẫn không ai bằng Louisa cả.
Hắn giúp cô ấy chào hỏi quan chức trong hội đồng thành phố Atlanta mà cũng được Westminster mời tới, sau đó mới một mình tiến đến phía Brady Thompson đang chọc cười các bạn váng một góc trời.
Anh ta nhìn thấy hắn thì lập tức dừng câu chuyện với người khác, tiến đến ôm qua vai.
Hai người trước cùng chơi trong đội bóng rổ của trường và là đồng đội trưởng nên thân thiết hơn một chút.
Henry nhìn bạn mình, châm chọc:
- Thật vinh hạnh được ngài thị trưởng chú tâm đến thế rồi.
Brady phì ra:
- Thôi đi, Henry.
Cậu là người họ Cunningham, nếu muốn làm chính trị thật thì còn có chỗ cho tớ sao? – Anh ta nắm lên y phục của mình.
– Mà cậu xem, tớ có làm thị trưởng Sandy Springs thì vẫn mặc bộ vest có mấy trăm đồng này, chứ đâu phải mấy chục nghìn như cậu.
Hắn không mấy hài lòng khi nghe họ của mình được nhắc tới nhưng kì thực thì Brady cũng không sai.
Bất cứ ai khác mang theo cái đuôi Cunningham trong tên có lẽ cũng rất muốn thành người đứng đầu một vùng trên miền nam nước Mỹ.
Cơ mà, đó là chuyện khác.
Thời điểm hiện tại, Henry chỉ muốn đi dạo và tâm sự cùng người bạn cũ này.
Brady hất hàm về phía Louisa Wilson, đơn giản hỏi:
- Cậu và đàng kia thì bao giờ mới chốt đấy?
- Chốt cái gì.
– Hắn cười cười.
– Cô ấy và tớ chỉ là bạn thân thôi.
Trong lòng người ta còn đang hướng về châu Phi xa xôi và chàng trai nước Pháp kìa.
Anh bạn biết hắn chỉ đến chồng trước của Louisa thì ngẫm nghĩ một chút.
Đám cưới hai người đó, hắn và Brady đều bay sang Paris tham dự.
Anh ta nhớ lúc đó Henry nói mình đã có người yêu tên Majorie thì phải, cơ mà, giờ cũng bỏ rồi.
Louisa cũng thế.
Có lời đồn đoán cô ấy vẫn còn yêu anh chàng họ Kronenbourg kia nhưng nhà Wilson là thế phiệt.
Thế nên, cả cái niên khóa đó của Westminster đều mong hắn và Louisa thành đôi.
Brady thấy hắn chối thì quay sang chân thành:
- Theo tớ thấy thì cũng chẳng cần đến vậy.
Lúc trẻ, chúng ta hay quan trọng hóa tình yêu nhưng đến lúc lấy vợ, có sự nghiệp rồi, tớ mới thấy quan trọng là hai người có đủ khả năng hòa hợp và tương hỗ cho nhau.
Louisa và cậu..
– Anh bạn hắn ngập ngừng.
–..
tớ quan sát cả một lúc vừa rồi thì không phải vẫn như ngày xưa, mỗi người một việc nhưng một công một thủ hỗ trợ đối phương sao?
- Cậu và Jessica cũng vậy à? – Hắn không muốn bị người khác thuyết phục nên chuyển hướng hỏi sang vợ Brady, học dưới bọn họ một khóa tại Westminster.
– Hai người yêu nhau từ phổ thông, giờ còn dám bày đặt nói bọn tớ không yêu cũng được là ý gì?
Anh bạn hắn bật cười, nhìn quanh như để tìm vợ mình rồi nói:
- Thật ra lúc đó đúng là yêu say đắm thật, nhưng giận dỗi suốt.
Cuối cùng cưới được vẫn là do trưởng thành và biết cách hòa hợp hơn.
Mà nếu nói về phương diện đó thì cậu và cô hiệu trưởng xinh đẹp kia từ phổ thông đã là cặp bài trùng.
Xét về ngoại hình, cậu xuất chúng thì người ta cũng làm một nửa thế giới nao lòng.
Về trí tuệ, sự nghiệp và gia thế, cậu liên tục thắng trong giới luật sư thì cô ấy cũng là ngôi sao sáng khi kế thừa việc kinh doanh và tham gia các hoạt động xã hội của toàn thành.
Còn nữa, hai người cứ nói không yêu, nhưng câu trước câu sau là che chở đối phương.
Tớ thấy là không thừa nhận, không chịu nhận ra thì đúng hơn đấy.
Thấy Brady Thompson cắn mãi chẳng chịu buông, hắn cũng đưa mắt nhìn bạn thân mình.
Cô gái kiêu sa xét về mặt nào thì cũng hợp với hắn nhưng trái tim Henry thì vẫn quá cứng đầu.
Sau này..
có lẽ sau này mới nên tính.
Hắn giữ nụ cười mỉm trên mặt, lần nữa chuyển hướng với anh bạn:
- Tớ nghe nói vợ chồng cậu đang làm thủ tục nhận con nuôi.
Tình hình thế nào rồi?
Brady biết chuyện hắn muốn hỏi không hẳn là như thế nên bình tĩnh đáp:
- Từ lúc tớ đổi từ Blue Hope sang Joy Care thì cũng được tính là thuận lợi.
– Anh ta nhìn hắn không trốn tránh.
– Louisa không phải đã nói cho cậu trại trẻ đó cũng có trụ sở ở Sandy Springs rồi sao?
Hắn gật đầu, tươi tỉnh:
- Không thì sao tớ biết chuyện cậu và Jessica đang nhận con nuôi chứ.
- Cũng phải.
– Brady đón ý nhưng không nói lộ ra điều gì.
– Blue Hope thì thực ra cũng được nhưng dù bọn tớ thích bất cứ đứa trẻ nào thì đến cuối cùng hồ sơ từ bệnh viện cũng nói nó bị dị tật bẩm sinh.
Trên mặt hắn hiện ra dấu hỏi rất rõ ràng nhưng anh bạn hắn chưa kịp nói tiếp thì bọn họ đã bị ai đó choàng lên vai.
Jacob Bowers lém lỉnh nói:
- Hai đội trưởng mải hàn huyên quá nên không muốn chăm sóc đàn em sao?
Henry thực ra đã nhận diện anh ta từ rất sớm nên cố tình kéo Brady ra riêng trước để thu hút sự chú ý của Jacob.
Hắn cũng không ngại đến thế nhưng người này giờ có một số ảnh hưởng ở Thủ đô nên vồn vã quá, anh ta sẽ nghĩ có mục đích.
Để anh ta tự mò đến tốt hơn.
Hơn nữa, hắn cũng muốn quan sát xem người bạn cũ này của mình có liên hệ gì với đứa em kia không nên mới cố tình tạo khoảng cách.
Giờ anh ta chủ động thân thiện với cả hắn và Brady rồi thì Henry không ngần ngại hỏi:
- Lúc vừa rồi thấy cậu còn bận rộn với anh chàng Robert Jensen nhà Helga kìa.
Bọn tớ không phiền đấy chứ..
Thiếu tá Bowers? – Hắn cố tình trêu chọc.
Anh bạn hắn phì cười.
Anh ta biết tỏng vừa rồi hắn đã nhìn thấy thái độ "phủi bụi" của mình trước mặt Robert "Junior" kia, bình tĩnh đáp:
- Cậu đang nói đứa em ngoài giá thú của cậu ấy hả? – Jacob đánh mắt về phía anh ta.
– Cũng sắp thành em tớ rồi.
Brady có chút bất ngờ trước thông tin Robert Jensen có liên quan đến nhà Cunningham nhưng nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của hắn thì ngộ ra:
- Cậu là muốn bọn tớ giúp để lật thuyền với Robert..
uhm..
Junior này ấy hả? – Anh ta cũng gọi "bé" để tỏ ý khinh miệt cùng hắn.
Henry nhấp ngụm Martini trên tay, ánh mắt dõi theo Robert Jensen đang tiếng về phía Louisa.
Hắn không trả lời Brady mà hướng sang Jacob Bowers:
- Đứa con hoang đó đang muốn tranh cử Luật sư bang.
Với quan hệ của cậu ở Lầu Năm góc bây giờ, chắc cũng có thể xem Nghị sĩ nào đang cần gì phải không?
Anh ta mở cờ trong bụng.
Quả nhiên là con chính dòng nhà Cunningham, không làm thì thôi.
Làm thì mấy bước như thị trưởng hay Luật sư bang thật ra cũng thành không cần thiết.
Jacob nhận lời:
- Nhưng nếu cậu muốn làm vậy thì vẫn cần có một hình ảnh thật tốt.
– Anh ta nhìn sang cô bạn thân hắn.
– Nếu là sắp cưới một tiểu tư dòng dõi, chắc chắn đi vận động sẽ tốt hơn rất nhiều.
Hắn vẫn giữ nụ cười tủm tỉm.
Louisa Wilson chắc chắn chẳng bao giờ từ chối mấy việc vận động chính trị.
Họ là bạn nhưng đi cùng nhau, vẫn có thể tạo một ấn tượng khác.
Người ta muốn hiểu thế nào thì hiểu.
Henry cười với hai người bạn mình, miệng nói với Brady:
- Khi tới lúc chắc chắn tớ cũng cần cậu giúp vận động ở Sandy Springs nữa.
– Đoạn hắn quay sang Jacob.
– Còn vụ đứa con hoang kia cũng sắp thành em trai cậu cụ thể là thế nào?
Anh bạn Thiếu tá đảo mắt, thở dài:
- Trước đây cậu nói mẹ con nhà đó gian xảo, tớ vẫn còn chưa hiểu.
Khoảng độ một năm rưỡi trước Sheila Jensen bắt đầu "tình cờ" quen ba tớ.
Lần này, tớ về là vì tiệc đính hôn của ông.
Ông còn nói tớ cần phải giúp "em" hoàn thành giấc mơ Luật sư bang nữa.
Tớ nhìn gương mặt của Robbie kia quen quen.
Hồi tưởng lại, hóa ra hồi đó cũng có lần từng theo dõi cậu ta cùng với cậu.
Thế nên đoán ra thôi.
Tớ không muốn loại rắn rết đó mò vào trong nhà tớ.
– Anh ta cảm thán.
– Đến tối ngủ cũng không được yên thân.
Hắn gật gù.
Trên giấy tờ công khai, Robert Jensen chỉ có Sheila làm mẹ.
Robert Cunningham cũng đã giấu rất kĩ.
Nếu không phải bạn hắn thì ngay như những người có chút máu mặt như ba của Jacob cũng không thể nào biết được.
Ở phía bên kia bữa tiệc cựu học sinh Westminster, đứa con hoang kia có dịp nói chuyện riêng cùng Louisa.
Anh ta mở lời trước:
- Một phụ nữ xinh đẹp và tài giỏi nhường này lại ở bên một luật sư tập đoàn thì có vài phần không tương xứng.
Cô Hiệu trưởng Westminster ngẩng đầu đón ý trong đôi mắt trông không được sáng lắm nhưng đầy tham vọng của Robert Jensen.
Louisa nở một nụ cười kiêu sa, tương kế tựu kế, đẩy một ánh mắt về phía hắn:
- Henry và tôi chỉ là bạn rất thân thôi
Robert Jensen không nhìn ra vừa ra vừa rồi chỉ trong tích tắc hắn cũng đã nhìn cô ấy như muốn nói Louisa thử chơi hắn xem thế nào.
Khi anh ta nhìn lại thì chỉ thấy thấy một nét buồn mà cô ấy cố tình để lộ ra trên khóe.
Đứa em có vẻ ngoài không được xuất sắc như hắn cười cười:
- Vậy sao? Thế mà khi đó, Louisa Wilson còn bỏ cả anh chồng luôn theo mình thực hiện ước mơ cứu thế giới để về lại Georgia.
Lý do ổn định tinh thần cho bạn mình có vẻ không được xác đáng lắm nhỉ?
Cô Hiệu trường trường Westminster cố tình làm một vẻ hoang mang nhưng cái nhíu mày trên trán hoàn toàn thật.
Chỉ có hắn biết rõ, khi đó ba cô ấy gặp vấn đề nên Louisa mới phải trở về để chèo chống nhà Wilson.
Người ngoài không cách nào đoán ra được.
Vậy nhưng, khi đó, tâm lý của Henry đúng là không ổn.
Hắn chưa bao giờ nói nhưng Louisa còn nhớ cô ấy cũng thất tình.
Hai người đã có thể ngồi với nhau hàng giờ chỉ để kể những kỉ niệm vui về người mình yêu nhất.
Một người ngoài như Robert Jensen có thể biết được hắn bất ổn vào thời gian nào để mà đoán mục đích trở về của cô ấy thì cho dù là sai thì cũng chứng minh anh ta có liên quan đến một số chuyện trong quá khứ.
Louisa thở dài, nhìn Henry, vờ như thất vọng đôi mắt xanh dương kia không hướng về phía mình, giờ lâu, chép miệng:
- Vậy còn anh..
Anh có thể cho tôi được thứ gì?
Người đàn ông tham vọng hoàn toàn không nhìn ra được ý tưởng thực sự của cô hiệu trưởng xinh đẹp kia.
Anh ta thấy bản thân có một cửa vào khi Louisa thất vọng về Henry Cunningham thì tiến tới:
- Nếu muốn làm chuyện lớn, không phải ở bên một chính trị gia biết lùi biết tiến sẽ tốt hơn sao?
Louisa hơi nghiêng người về phía Robert Jensen như thể hiện mình có hơi hứng thú.
Cơ mà, trong lòng cô ấy cười thầm.
Đứa em ngoài giá thú của hắn tiếp cận Helga cũng chỉ là muốn có hậu thuẫn chính trị từ nhà Valentine chứ đâu yêu thương gì.
Cô ấy muốn xem khi có một đối tượng tốt hơn, anh ta sẽ cư xử thể nào rồi lật bàn một thể.
Hơn nữa, chuyện anh ta biết về những bất ổn của Henry, Louisa cũng thực sự tò mò.
Cô Hiệu trưởng Westminster duyên dáng quay người, rồi nghiêng đầu thì thầm vào tai Robert "Junior." Một màn này khiến anh ta rạo rực không nguôi.
Tiếng nói vô cùng thanh nhẹ ở bên tai:
- Hiện giờ thì anh vẫn nên tập trung vào nhà Valentine, đợi đắc cử xong, còn đường còn rộng mở.
Louisa lướt đến nói chuyện với những người quen khác, không thèm để ý đến ánh mắt đang dán chặt lên tấm lưng cong của mình.
Cô ấy biết nguyên cảnh này Helga dù có ở bên kia phòng cũng sẽ rất dễ dàng nhìn thấy.
Có lẽ, cô bạn nhà Valentine sẽ chưa ghen ngay đâu, nhưng rạn nứt phải tạo từng chút một.
Phía bên này, Robert Jensen bị mù mắt bởi tham vọng nên hoàn toàn không biết.
Những lời của Louisa lúc vừa rồi đến tai anh ta lại biến thành một lời khuyên có mục đích.
Anh ta nghĩ Louisa đang thầm mở cửa cho mình.
Nếu anh ta có thể dựa vào nhà Valentine để lên được vị trí Luật sư bang thì cô ấy sẽ công nhận giá trị và đồng ý đến với anh ta.
Con đường chính trị ở Georgia mà có nhà Wilson hậu thuẫn thì còn gì hơn được?
Louisa khi nói chuyện với người khác thì trong đáy mắt có một tâm tình tiếc nuối.
Henry Cunningham và cô ấy sinh ra trong nhung lụa nhưng rất ít khi có ý chủ động coi thường ai.
Có những người xuất thân không cao nhưng lý tưởng luôn đẹp, tình nguyện giúp đời như chồng của cô ấy, Pierre Kronenbourg.
Anh bây giờ vẫn đang đi tình nguyện ở Bờ Biển Ngà, làm dự án chiến đấu với các hãng phân phối lớn để hiện đại hóa cách trồng và thu hoạch ca cao.
Như thế, người dân ở đó mới có thể tăng thu nhập mà không phá thêm rừng hay đánh cướp trẻ em làm nô lệ đồn điền nữa.
Thế nhưng ngược lại, dù cô ấy chỉ mới gặp Robert Jensen có hôm nay, nhưng Louisa vô cùng khó chịu.
Một người trong mắt chỉ có bản thân mình, tham đến mức chỉ muốn lợi dụng xung quanh thì tầm nhìn sẽ vô cùng ngắn.
Louisa cảm thấy hơi uổng.
Một người thông minh như anh ta nếu không quá tập trung vào những chức danh ngắn hạn và hận thù với Henry thì có lẽ đã nhìn ra sư không thực lòng của cô ấy rồi.
Cơ mà, tham vọng quá đà biến Robert Jensen thành não ngắn.
Louisa không muốn nhưng phần nào đó vẫn nhìn xuống một người như vậy.
Buổi họp mặt chưa kết thúc nhưng Henry đã đạt được mục đích của mình nên muốn rời đi trước.
Hắn cố ý đi qua chỗ cô hiệu trưởng xinh đẹp chào thêm một lần.
Những người ở đây đều nhận thấy vẻ thân mật của hai người mà thầm nghĩ:
- Quả là một đôi trai trai tài gái sắc.
Hắn vẫn còn có một việc muốn làm.
Hôm trước hắn tình cờ nhìn thấy xô diễn của Bryan Martin.
Tuy là hết vé nhưng có gì mà Laura Slater không xoay sở được.
Cô ấy còn giật được cho Henry vé vào cánh gà.
Nếu không vì điều này thì bữa tiệc của Westminster cũng chẳng giữ chân nổi hắn không đi cùng Marcus sang San Francisco.
Hắn thực sự nhịn không được nét buồn trên gương mặt nàng hôm ở Austin, càng không nghe nổi nỗi cô đơn ngày đó qua điện thoại.
Majorie không nói thì hắn nhất định vẫn phải tìm chồng nàng hỏi cho ra nhẽ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...