Thôn Thiên

Hoàng Cô đang thi pháp, chợt thấy nhất mạt tử quang bay tới, lúc đầu lơ đểnh, nhiếp ra một cái sa cầu đánh tới, muốn đem tử quang đánh bay. Không ngờ tử mang này tuy nhỏ, nhưng lực đạo rất lớn, "Bặc" một tiếng đem sa cầu phá vỡ, tiếp tục bay tới.

Một cổ sát khí nùng liệt đem Hoàng Cô tỏa định, khi Trảm Tiên Phi Đao chém giết thì Dương Lăng thi triển "Truy Hình" thủ đoạn.

Nữ tử tựa hồ nhớ tới cái gì, sắc mặt đại biến, cũng bất chấp Dương Lăng, nhanh chóng hóa thành một đạo hoàng quang, hướng khoảng không bỏ chạy.

Nhưng tử mang đuổi theo mà lên, chỉ một thoáng đi ra, tử quang hướng trên người Hoàng Cô quấn lấy, chợt nghe một tiếng hét thảm, Hoàng Cô thân thủ có chỗ khác lạ, biến thành hai mảnh rơi xuống trên mặt đất.

Lúc này trên bầu trời Vô Lượng Linh Sa trong nháy mắt đều rơi xuống, khiến đại địa chấn động.

Dương Lăng vội vã độn lên mặt đất, bay tới không trung. Trảm Tiên Phi Đao phiêu phù trước mặt, Dương Lăng liếc mắt nhìn nó, cảm khái nói: "Thật không hổ danh hào Trảm Tiên "

Thu hồi Trảm Tiên Phi Đao, Dương Lăng nhìn đầy đất Vô Lượng Linh Sa, thầm giật mình: "Nhiều linh sa như vậy, chẳng biết từ nơi nào làm ra. . ." Nghĩ vậy, thì trước mắt hắn sáng ngời, tiến nhập một cái môi trường khác.

Đây là một mảnh rừng rậm, đưa mắt nhìn qua thấy tràn ngập sinh cơ lục ý, chim hót thú kêu.

Dương Lăng còn chưa kịp thưởng thức, một bên bỗng nhiên nhảy ra một con giao long, mở cái miệng khổng lồ, tàn bạo giảo sát hướng Dương Lăng. Dương Lăng tay áo liền chém ra, chân lực như bão táp phóng ra, trực tiếp đem giao long đánh bay.

Hắc Giao Long này trên mặt đất lăn vài vòng, đem một phiến rừng cây đè xuống, sau đó bắn ra xa, giương cái miệng khổng lồ như bồn máu hướng Dương Lăng kéo tới.

Dương Lăng khẽ nhíu mày, đối với giao long không biết tốt xấu này sinh ra sát ý, một ngón tay điểm ra, cũng là trong vô sinh đạo loại "Nhất Chỉ Tẫn Sát ", nhất thời có hàng tỉ sát khí giảo sát qua, "Xuy" một tiếng, giao long này bạo thành huyết vụ, bị gió thổi qua, phiêu tán vô tung. . .

Bỗng nhiên, xa xa truyền đến tiếng "Ong ong", Dương Lăng đưa mắt nhìn, thấy đông nghịt một mảnh lam vân cuồn cuộn kéo đến, hắn tập trung nhìn vào, đây là một đám phi văn. Bất quá những ... phi văn này có một đầu cực đại, dài hơn ba thốn.

*( văn: có lẻ là con muỗi… ND)


Con văn này khắp cả người lam sắc, hai cánh xòe ra rộng chừng một thước.

"Huyết Tu Văn" Dương Lăng da đầu tê rần, lẽ nào một cửa này là muốn mình đối phó Huyết Tu Văn?

Bầy văn này đuổi tới, rất xa chạy tới một đám động vật, có hổ có sư tử, có rắn có nai, chấn động mặt đất vang lên "Rầm rầm", chạy tới, khởi lên một đám bụi mù. Nhưng bầy văn lam sắc này bay thật nhanh, trong nháy mắt vượt qua đàn dã thú này, rồi chi chít vây quanh hút máu. . .

Trong lúc nhất thời, các chủng loại kêu thảm thiết đồng phát lên, âm điệu bi thảm kinh hãi tuyệt vọng, trong nháy mắt, ngàn vạn con động vật biến mất tại trước mắt Dương Lăng, ngay cả xương cốt cũng không lưu lại.

Sửng sốt một lúc, thì Huyết Tu Văn đã nhảy tới giết qua, Dương Lăng đưa tay điểm ra, vẫn là Nhất Chỉ Tẫn Sát. Đạo thuật này khi thi triển ra, hợp với tình hình mà phát sinh, bất đồng địch nhân, sẽ sinh ra bất đồng thủ đoạn sát phạt.

Chỉ thấy "Hô" một tiếng, khắp bầu trời bốc cháy lên hừng hực hỏa diễm, nghe được âm hưởng "Tư tư", Huyết Tu Văn vẫn chưa bị đốt thành tro bụi, mà là hóa thành từng cái từng cái hắc sắc tiểu cầu, rơi xuống mặt đất.

Chỉ chốc lát, trên mặt đất chồng chất cả đống hắc sắc cầu, nhưng xa xa vẫn có rất nhiều phi văn liên tục bay tới.

Huyết Tu Văn như là vô cùng vô tận, càng không ngừng vọt tới, trên mặt đất cả đống mấy trượng cao xác phi văn. . . Nhưng không bao lâu sau, vô số hắc cầu trận trận nhúc nhích, cả đám vỡ tan ra, vô số lam sắc phi văn từ đó lại sinh ra.

"Theo truyền thuyết Huyết Tu Văn thôn phệ tất cả, mỗi một lần chết đi, sẽ sống lại, hơn nữa lúc sống lại, càng thêm kinh khủng, quả thế" Dương Lăng tiếp tục thi triển đạo thuật, tỉ mỉ quan sát Huyết Tu Văn.

"Ông..."

Huyết Tu Văn sống lại cũng bắt đầu công kích Dương Lăng, chúng nó so với trước mạnh mẽ hơn rất nhiều, đã có thể ở trong hỏa diễm sinh tồn một thời gian mà không chết.

"Như vậy mà tiếp tục, vĩnh viễn khó thể giết chết chúng nó." Dương Lăng trong lòng tính toán một hồi, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, hư không một trảo, mấy trăm con Huyết Tu Văn bị thu hút trong Kim Quang.

Kim Quang của Dương Lăng, luyện hóa vạn vật, Huyết Tu Văn tuy rằng hung lệ ngoan cố, nhưng lúc này cũng ứa ra khói đen, chỉ trong chốc lát liền luyện thành một quả đan dược, cư nhiên là một quả trung phẩm Thần Đan. . . Phải biết mỗi một con Huyết Tu Văn, suốt đời không biết nuốt bao nhiêu sinh linh, chất chứa lực lượng thật lớn, bởi vậy có thể luyện thành Thần Đan.


Huyết Tu Văn thôn phệ tất cả, hôm nay cũng bị Kim Quang thôn phệ. Nếu như tu sĩ khác gặp phải những ... Huyết Tu Văn này, căn bản không có biện pháp ứng phó, muốn giết thì giết không chết, chỉ có thể vĩnh viễn cùng nó triền đấu, dù là có thể kiên trì được, cũng vĩnh viễn bị vây ở nơi đây.

Luyện hóa xong một nhóm, Dương Lăng xác định Kim Quang hữu hiệu, bắt đầu trắng trợn vây bắt Huyết Tu Văn, đưa vào trong Kim Quang luyện hóa. Bốn phương tám hướng, rậm rạp, chẳng biết có bao nhiêu Huyết Tu Văn còn đang cuồn cuộn không ngừng mà bay tới.

Hướng mọi nơi nhìn lại, đông nghịt một mảnh, nhìn không thấy được đầu cùng, vô số kể. . .

May mà Dương Lăng đạo lực mạnh mẽ, đạt được mười lăm vạn đấu, một lần có thể thu nhiếp rất nhiều Huyết Tu Văn, Huyết Tu Văn số lượng ít dần.

Như vậy, cứ như vậy, Dương Lăng vượt qua mấy canh giờ, trong Kim Quang hơn hai ức ba nghìn vạn trung phẩm Thần Đan, mà Huyết Tu Văn cũng đã toàn bộ bị hắn luyện hóa.

Khi con Huyết Tu Văn cuối cùng bị luyện hóa, trước mắt Dương Lăng mờ ám, đã trở lại tinh trong, phía trước, Lục Tiên Đồ trong tay Bạch Dật Phi bỗng nhiên bay ra, rơi vào trong tay Dương Lăng.

Bạch Dật Phi giật mình, vừa sợ vừa giận.

Dương Lăng tại trong Lục Tiên Đồ liên tiếp phá ba trận, tựa hồ đã trải qua thời gian thật dài, mà trên thực tế, đối với Bạch Dật Phi mà nói chỉ là một cái chớp mắt, Dương Lăng liền từ trong Lục Tiên Đồ đi ra, hơn nữa lại đoạt lấy Lục Tiên Đồ.

Mà Dương Lăng vừa ra tới, liền cùng Lục Tiên Đồ trong lúc đó có loại cảm giác huyết mạch tương liên, lập tức đem đồ vung lên, tinh không liền bị tối sầm lại, một tòa hắc ám cự động đem Bạch Dật Phi thôn phệ. . .

Bạch Dật Phi lấy làm kinh hãi, Lục Tiên Đồ là hắn cầm tới, tự nhiên biết uy lực đồ này, sợ đến quát to một tiếng, phá không bỏ chạy. Kì thực, nếu như hắn thật cùng Dương Lăng toàn lực liều mạng, tuy có tiên đồ, nhưng cũng không có thể làm gì được hắn.

Nhưng hắn trước là chủ, nghĩ đến Lục Tiên Đồ khốn giết qua tam phẩm linh đài Tiên Tôn, liền không dám cùng Dương Lăng tranh đấu, lập tức đào tẩu, nhưng khi không lại tiện nghi cho Dương Lăng, có được Lục Tiên Đồ.

Thấy Bạch Dậy Phi bỏ chạy, Dương Lăng thở phào nhẹ nhõm, thu hồi Lục Tiên Đồ, rồi đi thủ hộ cho Bảo Bảo.


Như vậy qua ba ngày sau, Bảo Bảo hoàn toàn luyện hóa xong tinh thần.

Bảo Bảo mặc dù đang luyện hóa tinh thần, nhưng cũng biết Dương Lăng ba ngày trước gặp nguy nan, lúc này nàng hỏi chuyện đã qua, Dương Lăng giản đơn kể lại, cười nói: "Khi không được một bức Lục Tiên Đồ. . ."

Bảo Bảo nghe nói Lục Tiên Đồ, mở to hai mắt: "Lục Tiên Đồ sao?"

Dương Lăng xuất ra Lục Tiên Đồ, cười nói: "Thế nào, nàng cũng biết nó sao?"

Bảo Bảo vui vẻ nói: "Phu quân có điều chẳng biết, thiên hạ có tứ đại hung trận, bị luyện nhập trong đồ, tứ trận, phân biệt là Lục Tiên Trận, TRu Tiên Trận, Tuyệt Tiên Trận, Hãm Tiên Trận, phân biệt bị luyện thành Tru Tiên Đồ, Lục Tiên Đồ, Tuyệt Tiên Đồ, Hãm Tiên Đồ."

"Phu quân có biết Thiên Cơ Cung có một tòa Tru Kiếm Tiên Trận, tòa kiếm trận này, tức là mượn Tru Tiên Đồ luyện thành, cũng không phải là hoàn toàn do Dịch Sơn Hà đặt ra."

Dương Lăng ngẩn ra: "Việc này, ta chẳng biết?"

Bảo Bảo: "Trong truyền thuyết, tứ tọa hung trận này nếu gom lại cùng nhau, có thể kết thành một tòa thiên hạ vô song hung trận, tru sát kim tiên cũng không phải nói chơi. . . Chỉ bất quá người biết tứ đồ này cực nhỏ, Bảo Bảo chính từ trong miệng mẫu thân mà biết được."

Dương Lăng cười nói: "Bạch Dật Phi lúc này nhất định hận ta cực kỳ, nói không chừng, đang chuẩn bị đoạt lại Lục Tiên Đồ." Hắn "Ha ha" cười, "Bảo Bảo, đi "

Lại nói Bạch Dật Phi bị mất Lục Tiên Đồ, lo lắng không ngớt, liên hệ với mấy đại năng, muốn bắt giữ Dương Lăng, nhưng người giúp đỡ chưa tìm được, Dương Lăng cùng Bảo Bảo đã ly khai Thần Tiêu Cảnh, khiến Bạch Dật Phi tức giận đến thống hận không ngớt, nhưng không thể trách được.

Trở lại Cửu Châu, Dương Lăng chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm mười tên Thiên Tiên hóa thân, nhưng tại Cửu Châu, có vô số đảo nhỏ, nhân khẩu cũng đếm không xiếc, như vậy mà tìm kiếm, biết đến ngày tháng năm nào mới có khả năng thành công. . .

Suy nghĩ mấy ngày tìm đối sách, Dương Lăng quyết định từ hộ tịch các quốc gia Cửu Châu ra tay. Trong mỗi một quốc gia, đều có quan viên chỉnh lý hộ tịch, Dương Lăng nghĩ thông qua tra duyệt hộ tịch, từ đó tìm được người muốn tìm.

Biện pháp này mà thực thi thì cũng có khó khăn, nhưng so sánh với phương pháp biển rộng tìm kim, dễ dàng hơn rất nhiều.

Khi Dương Lăng đem biện pháp này nói cho Bảo Bảo nghe, Bảo Bảo kỳ quái hỏi: "Phu quân, chàng thế nào lại quên Đế Tà?"

Dương Lăng ngẩn ra, như nhớ tới cái gì, lập tức gọi Đế Tà ra, quát lên: "Đáng đánh "


Đế Tà vẻ mặt ủy khuất: "Lão gia, vì sao muốn đánh tiểu nhân?"

Dương Lăng cả giận nói: "Lão gia ta đã nhiều ngày nay cơm nước không ăn, suy nghĩ làm sao tìm ra biện pháp, ngươi đã có biện pháp, vì sao không nói cho lão gia?"

Đế Tà kêu lên ủy khuất: "Lão gia không mở miệng, tiểu nhân làm sao dám hỏi đến?" Hắn lại "Hì hì" cười, "Kỳ thực việc này không khó, giao cho tiểu nhân làm đi."

Trên thực tế, Dương Lăng không phải không nghĩ tới mượn lực lượng Đế Tà, chỉ bất quá cái Đế Tà này rất tà môn, vạn nhất tạo thành đại họa, nên Dương Lăng muốn thấy thật rõ ràng. Vì thế, hắn lúc này liền muốn hỏi cho rõ ràng, Đế Tà có đúng là có biện pháp linh hoạt an toàn.

Dương Lăng mặt nghiêm lạnh: "Ngươi có cái biện pháp gì, tỉ mỉ nói rõ ra."

Đế Tà còn tưởng là Dương Lăng bị Bảo Bảo giận, muốn xuất ra cho hết giận, trong ngực thầm kêu xui, nên nói: "Hồi bẫm lão gia, tiểu nhân thông hiểu một loại ‘ Lưu Ngôn Cổ ’, dùng nó tìm người, bất quá lại tiện lợi nhất "

"Nói nghe thử?" Dương Lăng hỏi.

"Loại Lưu Ngôn Cổ này, chỉ cần hạ trên người một người, lưu một câu chuyện, tỷ như nói ‘ Đế Tà ’. Ngày sau, nếu có người thứ hai ở trước mặt hắn nhắc tới hai chữ ‘ Đế Tà ’, cũng phải bị cổ quang truyền nhiễm, như vậy một truyện hai, hai truyện bốn, không bao lâu, toàn bộ Cửu Châu mọi người sẽ nhiễm loại Lưu Ngôn Cổ này.

Dương Lăng nghĩ rất kinh dị: "Như vậy mà nói, nó chẳng lẽ không phải giống như lời đồn đãi sao, trong một đêm sẽ truyền ra?"

"Đúng vậy. Hơn nữa loại cổ này đối với người vô hại, chỉ bất quá có thể sưu tập được tin tức, có dùng nó không ?." Đế Tà nói.

Dương Lăng tát một cái vào đầu nó, đánh cho Đế Tà này quái khiếu một tiếng, ôm đầu khốn khổ: "Lão gia, người sao lại còn muốn đánh tiểu nhân?"

Dương Lăng "Hắc hắc" cười: "Cho ngươi một bài học, ngày sau khi lão gia gặp phải nan đề, thì sớm bày mưu tính kế."

Đế Tà vội vã nói vâng, lập tức, Dương Lăng mang theo đế cổ, trời nam biển bắc tản truyền lưu cổ. Truyện cổ trạm thứ nhất, tự nhiên là Cửu Châu, để cho Lưu Ngôn Cổ truyện được nhanh một chút, Dương Lăng tại trong Cửu Châu mấy nghìn cái địa phương hạ Lưu Ngôn Cổ.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui