“Minh Vũ, em có lời muốn nói với anh, anh có thể ra ngoài một lát không?” Lý Xảo Xảo bưng món rau trộn để lên bàn, cười cười khách sáo với Lâm Ngọc Nhiêu.
Lúc này cô ả mới nhìn về phía Hướng Minh Vũ: “Sẽ không mất nhiều thời gian của anh đâu, mấy phút là được rồi.”
Đột nhiên Lâm Ngọc Nhiêu kẹp chặt hai chân, ra sức đẩy bàn tay đang quấy đảo loạn xạ trên đùi cô ra.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ cúi đầu yên nặng cầm ly nước lên, giả vờ uống nước.
“Tôi không có gì để nói với cô.” Bị chị dâu đẩy tay ra, Hướng Minh Vũ khó chịu muốn chết, nào còn cho Lý Xảo Xảo dễ dàng.
Anh dựa nửa người lên ghế, dáng vẻ trịch thượng, mí mắt hơi nhướng, còn cố ý để lộ vẻ châm chọc: “Có phải không nói chuyện riêng với cô thì bữa cơm này không ăn được nữa phải không?” Trong nháy mắt, Lý Xảo Xảo đứng hình, gương mặt trang điểm xinh đẹp cũng không che dấu được sự quẫn bách lúc này.
Hướng Minh Hưng nhìn không nổi nữa, trầm giọng nói: “Chú đừng như vậy.”
“E làm sao?” Hướng Minh Vũ liếc nhìn anh trai một cái, ánh mắt nguy hiểm: “Đây là chuyện của em, anh đừng có quản.”
Không khí đông cứng lại, Lâm Ngọc Nhiêu như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cô chỉ đành cười gượng nói với Lý Xảo Xảo: “Phiền cô xem giúp chúng tôi những món ăn khác đã sắp được chưa? Đúng rồi, phiền cô mang lên cho chúng tôi thêm một bình trà nữa.”
Có bậc thang bước xuống, Lý Xảo Xảo cũng vội vàng gật gật đầu: “Vâng vâng, em đi xem thế nào.” Nói rồi cô nàng cắn môi khổ sở xoay người, bước nhanh đi khỏi đây.
Sau đó Lý Xảo Xảo không còn tới nữa, đồ ăn đều là nhân viên phục vụ đưa lên.
Một bữa cơm trải qua trong sự im lặng, chờ ba người ra khỏi quán ăn rồi, Hướng Minh Vũ mới hỏi Hướng Minh Hưng: “Anh cố ý đưa em tới đây ăn cơm phải không?”
Lâm Ngọc Nhiêu nhìn mặt đoán ý, thấy dáng vẻ cam chịu của chồng, cô thầm nghĩ hẳn là chồng mình muốn tác hợp cho Hướng Minh Vũ với Lý Xảo Xảo.
Tuy rằng đây là chuyện rất bình thường nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại không thoải mái, cảm giác mấy món ăn ngon vừa ăn vẫn còn mắc trong cổ họng, nuốt không xuống, nhổ không ra.
“Em lại phải cảm ơn lòng tốt của anh quá.” Hướng Minh Vũ để lại một câu trào phúng, nổi giận đùng đùng bỏ đi mất.
Hơn 8 giờ tối, Lâm Ngọc Nhiêu đang ngồi lướt weibo, đột nhiên nghe được ngoài cổng lớn có tiếng xe dừng.
Hướng Minh Hưng đang nằm trên giường cũng ngồi dậy, hai người nhìn nhau một cái, sau đó Hướng Minh Hưng xuống giường: “Anh đi ra xem xem.”
Vốn Lâm Ngọc Nhiêu không để tâm tới việc này, mãi tới khi trong sân truyền tới tiếng khóc của con gái.
Lúc này cô mới thấy không ổn, vội vàng chạy ra phòng ngoài xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Cách cánh cửa thủy tinh ngoài hành lang, Lâm Ngọc Nhiêu nhìn thấy Lý Xảo Xảo đang túm chặt góc áo Hướng Minh Vũ.
Lý Xảo Xảo cũng không còn mặc bộ đồ trắng lúc ban ngày mà đổi sang váy dài gợi cảm xinh đẹp.
Trên chân còn đi giày cao gót tám phân, cẳng chân thon dài để lộ trong không khí, phô ra hết đường cong lả lướt của phái nữ.
Không thể không thừa nhận, khắp trấn trên thôn dưới, Lý Xảo Xảo đúng là được xem như mỹ nữ, có có dáng người.
Chẳng qua, vưu vật trời sinh lúc này lại chẳng có hình tượng gì dây dưa với Hướng Minh Vũ.
Cô nàng khóc lóc nói hết nhớ nhung mấy năm nay cho Hướng Minh Vũ nghe.
Cô ả còn nói cô ta biết Hướng Minh Vũ vẫn còn chưa quên được cô ta, chỉ đang giận lẫy mà thôi.
Cho nên giờ cô ta đã quay lại rồi, nửa đời sau quyết định muốn sống hết đời với Hướng Minh Vũ, xin Hướng Minh Vũ cho cô ta một cơ hội.
“Lúc trước tình cảm của chúng nó tốt lắm.” Hướng Minh Hưng đến gần, nói cho Lâm Ngọc Nhiêu: “Trong lòng Minh Vũ chắc chắn còn thích Xảo Xảo.
Nếu không ban ngày cũng đã chẳng tức giận như vậy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...