Thôn Phụ Trưởng Thành



Chẳng mất bao lâu, Lâm Ngọc Nhiêu ôm ly trà sữa nóng đứng cạnh vườn rau, nói với hai anh em đang hái ớt: “Cà chua chín cũng nhiều rồi, hai người hái một chậu để em làm tương cà đi.”

“Phiền thế làm gì, ăn tươi luôn không được à?” Hướng Minh Vũ ngẩng đầu giữa rãnh ớt, nhìn chị dâu đội mũ rơm đỏ đứng nghiêng động lòng người ở kia: “Ăn không hết thì đem cho người khác, chờ mùa đông mua cái khác là được rồi.” Anh không hy vọng chị dâu phải làm việc quá nhiều.

“Không thì mang bán đi, trong thôn có rất nhiều nhà không có đất trồng rau.

Đúng lúc vườn nhà chúng ta năm nay được mùa, chờ hái xong rồi thì kéo vào thôn bán.”

Đề nghị của Hướng Minh Hưng được ba người nhất trí đồng thuận, cuối cùng ớt cay, cà tím hái được ba túi lớn, cà chua hái được hai sọt to, đậu que dưa chuột cũng hái được một túi lớn.

Xe điện ba bánh đóng không hết hàng, Hướng Minh Hưng liền lái chiếc xe bán tải.


“Em muốn đi cùng không?” Trước khi Hướng Minh Hưng lên xe còn dò hỏi Lâm Ngọc Nhiêu đứng cách đó không xa: “Bình thường cũng ít thấy khi nào em ra cửa, nếu cảm thấy buồn phát hoảng thì có thể đi dạo với anh.”

Hiếm khi chồng mở lời mời, đương nhiên là Lâm Ngọc Nhiêu sẽ không từ chối, cô gật gật đầu: “Vâng.”

“Em cũng đi.” Hướng Minh Vũ đang đứng dựa lưng vào cửa lớn, trong miệng ngậm điếu thuốc.

Ánh nắng gay gắt buổi chiều chiếu lên mặt anh, nhìn không rõ vẻ mặt anh lúc này.

Ba người tới phố nhiều cửa hàng nhất trong thôn, Lâm Ngọc Nhiêu đứng cạnh Hướng Minh Hưng, nhìn dáng vẻ bình thản ung dung bày hàng ra bán của gã, với mấy người hay trả giá lựa mãi, gã cũng chẳng nối đóa gì, mấy đồng lẻ còn cho không người ta nữa.
“Em muốn thử một chút à?” Nhận thấy ánh mắt của Lâm Ngọc Nhiêu, Hướng Minh Hưng quay đầu nhìn cô: “Biết xem cân không?”

Lâm Ngọc Nhiêu trừng mắt nhìn gã: “Anh đừng có mà coi thường em.”

Hướng Minh Hưng nghẹn cười, đưa nửa túi ớt trong tay cho cô: “Vậy em cân đi.”

Lâm Ngọc Nhiêu cũng không ngại, tới cũng tới rồi, thử sức một chút cũng vui.
“Ui! Tình cảm quá nhé!”

“Minh Hưng! Lúc nào vợ chú mới sinh cho chú thằng cu béo mập thế!”

“Minh Hưng, chú có phúc quá nhé, vợ chú mát mắt quá chừng!”

Mấy người mua hàng xung quanh ồn ào trêu chọc đầy thiện ý làm cho Lâm Ngọc Nhiêu ngại đỏ mặt.

Cô liếc liếc Hướng Minh Hưng một cái, thầm nghĩ nghe xong mấy chữ thằng cu béo mập không biết gã có suy nghĩ gì.


Nếu cơ thể Hướng Minh Hưng thực không khỏe lại được, vậy thì cũng đừng trông mong gì chuyện con cái rồi.

Hướng Minh Vũ ngồi trong xe đóng gói đồ ăn cho mọi người nhìn thấy chị dâu trộm đáng giá anh trai, vẻ mặt còn ngại ngùng xấu hổ, trong lòng hụt hẫng.

Lẽ nào chị dâu thích anh trai anh thật?
Chẳng qua, nếu mà không thích thì đã chẳng gả cho anh trai anh.

Hướng Minh Hưng cười cười ứng phó cho qua với mấy lời trêu chọc của mọi người.
Bán hết đồ ăn rồi, Hướng Minh Hưng bảo không thì lên trấn ăn cơm đi, dù sao qua đó cũng chỉ mấy phút, xa.

Ba người đi vào một quán ăn mới mở, bất ngờ gặp phải Lý Xảo Xảo, thì ra cô nàng là bà chủ quán ăn mới mở này.

Lý Xảo Xảo rất nhiệt tình giới thiệu món ăn nổi tiếng của quán mình, ánh mắt còn thường liếc liếc Hướng Minh Vũ, vẻ ai oán lại thêm ý chí nhất định phải có lộ rõ.

Dưới bàn, không biết từ khi nào chân Hướng Minh Vũ quấn lấy cẳng chân Lâm Ngọc Nhiêu.


Trên mặt Lâm Ngọc Nhiêu không biểu hiện gì nhưng hai chân bị kẹp không ngừng tìm cách rút ra.

Hướng Minh Vũ to gan lớn mật, tranh thủ lúc lấy giấy ăn kéo ghế tới ngồi gần bên Lâm Ngọc Nhiêu không ít.

Một tay anh chống mặt bàn, vẻ mặt chán muốn chết.

Một tay khác lại lặng lẽ xoa xoa đùi trong chị dâu.

Lâm Ngọc Nhiêu chỉ đành kẹp chặt hai chân, tinh thần tập trung cao độ.

Hai tay đè lại bàn tay to tà ác của chú nhỏ.

Đầu ngón tay bóp nhéo mạnh lòng bàn tay anh, ngóng trông anh biết khó mà lui.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui