Thôn Phụ Trưởng Thành
Tay em chồng lại sờ vào qυần lót của cô.
Ngón tay của người lao động quanh năm mang theo vết chai mỏng, giống như giấy nhám cọ xát lên thân dưới mẫn cảm của cô.
Cô biết lúc này âm hộ của cô đã ướt dầm dề.
Cô cũng không biết vì sao mình lại chảy nhiều nước như vậy.
Tuy cô đã 30 tuổi rồi nhưng hiểu biết về phương diện này quả thực quá ít.
Lâm Ngọc Nhiêu cảm thấy vừa tức tưởi vừa tủi thân, khóc thành tiếng.
Cho dù cơ thể này của cô từng bị Hướng Minh Vũ chơi qua, nhưng cô vẫn không bước qua được rào cản tâm lý.
“Chị khóc gì chứ?”
Nhìn gương mặt nhỏ nhuốm xuân tình nay nước mắt lã chã, dáng vẻ xinh đẹp mỏng manh kia không những không làm Hướng Minh Vũ nổi lên thương tiếc bỏ qua cho cô, ngược lại còn làm câu hàng dưới háng càng ngày càng trướng, càng cứng hơn.
Nhận thấy Hướng Minh Vũ đang cởi qυần đùi của mình ra, tay nhỏ vô lực của Lâm Ngọc Nhiêu cứ đẩy anh loạn xạ, trong miệng thì phát ra tiếng xin tha đầy yếu ớt.
“Minh Vũ, tha cho chị đi, đi ăn cơm nhé? Cơm nguội hết cả rồi.”
“Vậy chị bú cu để em bắn ra đi.”
Kể từ cái đêm Hướng Minh Vũ chạm vào Lâm Ngọc Nhiêu đến nay cũng đã qua ba tháng rồi.
Trong suốt ba tháng này, ngày nào anh cũng phải nhìn mông nhìn vú cô vờn qua vờn lại trước mặt mình, “thằng em" của anh trướng đến muốn nổ tung.
“Hả, gì cơ?”
Lâm Ngọc Nhiêu há hốc miệng, vẻ mặt kinh ngạc tột độ, ngơ ngác nhìn Hướng Minh Vũ.
Cô không biết dáng vẻ này của cô quyến rũ tới mức nào.
Miệng nhỏ khẽ nhếch lọt vào trong tầm mắt Hướng Minh Vũ.
Anh có thể nhìn thấy cái lưỡi nhỏ đang có rúm lại của cô.
Hơn nữa môi cô còn được anh hôn đến sưng múp lên, đỏ bừng một mảnh làm anh nhìn thôi đã muốn bắn.
Hướng Minh Vũ không thể nhịn được nữa rồi.
Anh ghì đầu Lâm Ngọc Nhiêu xuống hôn mạnh, dùng sức liếm mút, sau đó lại nhét ngón tay vào cái miệng nhỏ của cô.
Trong miệng ngậm ngón tay mang theo hương vị lạ làm Lâm Ngọc Nhiêu mơ màng.
Cô bị anh hôn tới mức không phân biệt được đâu là đông tây nam bắc, cả người dựa hẳn vào lồng ngực Hướng Minh Vũ.
Nếu không phải lý trí còn sót lại kiềm chế cô, có lẽ cô đã sớm hết lên bảo anh mau cắm cu thịt cứng rắn kia vào lồn của cô mất rồi.
“Ưm… Minh Vũ….”
Ngón tay đáng giận kia đang kẹp lấy đầu lưỡi cô, anh cứ làm càn mà trêu đùa nó.
Cô chẳng còn chỗ nào để trốn tránh được, nước mắt tràn ra, miệng mở lớn không khép lại được, nước miếng tích tụ tràn xuống cằm, lăn xuống cổ đang mướt mồ hôi, rồi lại được anh cúi xuống liếm sạch.
“Ưm!”
Lâm Ngọc Nhiêu khó nhịn ưỡn bộ ngực trắng bóc lên, hai núm vú bị anh núc đỏ bừng lại kề sát miệng anh.
Cô không kiềm chế được thở dốc, của người vừa ngứa vừa khô, nhất là bên trong cái miệng dưới kia, giống như có vô số con kiến đang gặm nhấm.
“Minh Vũ…”
Lâm Ngọc Nhiêu khó chịu khóc lên, cô đong đưa eo nhỏ, cấp bách muốn thoát khỏi kìm kẹp của anh, nắm tay đấm đấm lên người anh như muốn đuổi anh đi.
“Có phải cái lồn dâm ngứa lắm đúng không?”
Hướng Minh Vũ nhìn dáng vẻ sống không bằng chết của Lâm Ngọc Nhiêu, ngón tay dùng sức đâm sâu xuống yết hầu của cô.
Trong nháy mắt, Lâm Ngọc Nhiêu thấy khó chịu vô cùng, không ngừng giãy giụa.
“Ưm ưm, cậu thả chị ra…”
Cô khóc lóc kêu lên, trông đáng thương vô cùng.
“Vậy chị bú cu cho em đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...