Thôn Phụ Trưởng Thành



Khoái cảm cao trào hết đợt này tới đợt khác đánh úp lại, cơ thể mềm rục của Lâm Ngọc Nhiêu bị chú nhỏ đâm sâu kích thích liên tục.

Cô cảm thấy tấm lưng trần trụi phía sau sắp bị thân cây thô ráp cọ xát bật máu ra hết rồi.

Nhưng động thịt thời thời khắc khắc luyến tiếc buông gậy thịt của chú nhỏ ra.

“Chú nhỏ, Minh Vũ, tôi sắp tới rồi, tôi… a!” Sau khi ngẩng cao đầu thét ra một tiếng chói tai, cần cổ của Lâm Ngọc Nhiêu giơ lên cao cao, cơ thể run rẩy kịch liệt phun nước, lên đỉnh cực khoái.

Cô thở dốc không ngừng, cảm giác được gậy thịt của chú nhỏ trong động thịt cũng đang không ngừng gia tăng tốc độ, điên cuồng như mưa rền gió dữ làm cô, chẳng bao lâu, anh cũng bắn ra.

“Hưm… ư…” Một tiếng rên rỉ gợi cảm vang lên bên tai, chú nhỏ thở gấp còn hơn cả cô.


Anh ngậm lấy vành tai cô, dùng hàm răng hôn rồi cắn.

Cảm giác ngứa ngắn tê dại làm cổ co rúm lại, tránh né sự thân thiết của anh.

Gậy thịt trong động thịt còn cái có cái không ra vào, nó còn chưa hoàn toàn mềm xuống.

Trên gậy thịt nổi lên lớp lớp gân xanh chạm vào thịt non mẫn cảm trong động nhỏ của cô.

Tư vị kia giống như dã thú tham lam vĩnh viễn ăn không biết no, cho dù đã cao trào phát tiết ra rồi vẫn cảm thấy không đủ.

Nhất định phải ngâm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô, thời thời khắc khắc trêu chọc cô quấn lấy gậy thịt của chú nhỏ mãi không buông mới chịu thỏa mãn.

Cả người Lâm Ngọc Nhiêu toàn là mồ hôi, động dâm phun nước rồi còn không khống chế được mà run rẩy co rút lại.

Chú nhỏ bị cô kẹp chặt kêu rên vài tiếng, mông còn bị anh dùng sức vỗ bốp một cái: “Còn chưa ăn no à?” Anh chê cười cô, hỏi tiếp: “Chị dâu, sướng không nào?”

Anh cúi đầu tìm môi cô, cô trốn.

Nhưng anh lại chẳng hề bực dọc chậm rãi đuổi theo.

Vốn cô đang bị vây trong ngực anh, mông còn bị hai tay anh bao bọc, anh xoa nắn hai cánh mông vừa bị anh đánh, môi lưỡi bắt được môi cô như ước nguyện.

Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô,khoái cảm cao trào kéo dài vô hạn động nhỏ của cô cũng dần dần không co thắt nữa nhưng thịt non trong đó vẫn gắt gao cắn chặt gậy thịt.

Trong lòng cô thỏa mãn tràn đầy.


Giờ khắc này, cô không muốn phải suy xét bất kỳ điều gì, chỉ muốn ỷ lại vào anh, hai cánh tay dày đặc mồ hôi vòng qua cổ anh, cơ thể trần trụi chủ động dựa sát vào lồng ngực anh.

“Chị dâu.” Cô chủ động làm chú nhỏ thở dài thoải mái.

Có lẽ anh bị cô làm cảm động, chóp mũi cao thẳng yêu thương cọ lên gương mặt cô: “Thoải mái không?” anh cười hỏi, so với lúc hung thần ác sát chơi cô, sau khi cao trào anh lại dịu dàng bất thường.

Trên đường lộ cách đó không xa truyền tới tiếng xe, hẳn là Hướng Minh Hưng đã trở lại.
Lúc này Lâm Ngọc Nhiêu mới tỉnh táo lại từ trong cơn mê loạn, tay chân luống cuống đẩy chú nhỏ ra.

Cơ thể vô lực té trên mặt đất, chú nhỏ muốn kéo cô lại cũng không kịp.

Cũng may trên đất đều là đất mềm, có bị ngã cũng không đau đớn gì.

Cuối cùng Lâm Ngọc Nhiêu vẫn không thể nào thoải mái yên tâm đối mặt với chuyện cẩu thả giữa cô với em chồng, lung tung tròng quần áo lên người rồi vội vàng chạy về nhà.

Sau bữa tối, trời cũng đen kịt, trong phòng bếp bật đèn sáng.


Hai anh em Hướng Minh Hưng và Hướng Minh Vũ ngồi trên bậc thang nói chuyện, Lâm Ngọc Nhiêu ở trong bếp bổ dưa hấu mang ra.

“Không cùng ăn sao em?” Hướng Minh Hưng thấy cô bưng dưa ra để xuống rồi lại muốn đi, nghi ngờ hỏi: “Em không muốn ăn à?”

Như thế không cần phải lấy cớ nữa rồi, Lâm Ngọc Nhiêu thuận thế gật gật đầu: “Cơm chiều ăn nhiều quá, em đi ra ngoài dạo cho tiêu cơm đây.”

Lâm Ngọc Nhiêu đi ra khỏi sân, gió đêm thổi rất mát mẻ, thổi đi một thân dính nhớp trên người.

Cô đi được mấy bước thì cảm thấy sau lưng nóng như bốc hỏa đau đớn, nhớ tới hành vi phóng đãng trong vườn đào lúc chiều, trong lòng cô khó chịu không nói thành lời.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, cô thở dài một cái thật sâu, cô đúng là kỹ nữ còn muốn lập đền thờ.

Cái gì cũng muốn, kết quả thường thấy là chẳng có được gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận