Lãnh thổ nhân loại, Địa Cầu.
La Phong thông qua Thần Quốc truyền tống nhanh chóng đến Địa Cầu. Tọa Sơn Khách mặc dù đi tới lãnh thổ nhân loại, nhưng cũng không đi Nguyên Thủy Bí Cảnh. Dù sao Nguyên Thủy Bí Cảnh lúc này phòng vệ rất nghiêm ngặt, lại tụ tập một đoàn Vũ Trụ Chi Chủ. Cho dù là Tọa Sơn Khách, muốn không kèn không trống lẻn vào cũng không làm được.
Dương Châu thành, La phủ.
La Phong chợt xuất hiện trong phủ
Bên trong phủ đệ La gia bây giờ vẻn vẹn chỉ an bài vài thủ vệ. Về phần tộc nhân bản tộc La gia sớm đã đi Vũ Trụ Sơ Khai rồi.
- Sư phụ?
La Phong quay ngoắt đầu lại, nhìn về phía phía đông bắc. Hắn cảm giác được ở đó thoáng có khí tức phát ra. Lúc này La Phong đi tới đó. Bên trong phủ đệ tuy có thủ vệ, nhưng khi La Phong đi qua trước mặt họ, họ căn bản cũng nhìn không tới, cũng không ý thức được.
Khoảnh khắc sau.
La Phong đã tiến vào một khu vườn hoa nở chim hót. Đây là một nơi mà tộc nhân phủ đệ La gia tới xem cảnh sắc. Nơi này trồng rất nhiều các loại hoa đến từ rất nhiều nơi trong vũ trụ, đủ mọi màu sắc, đủ loại hình, mỹ lệ tuyệt luân. Hơn nữa còn có đủ loại chim và các động vật đáng yêu.
Còn Tọa Sơn Khách đang khom người, dụ dỗ một con chim nhỏ có bộ lông màu xanh pha tím.
- Sư phụ.
La Phong đi tới chào.
- Vườn nhà ngươi thật không tệ.
Tọa Sơn Khách vẫn khom lưng dụ con chim nhỏ, đồng thời nói:
- Hẳn là mời một đại sư chân chính đến thiết kế rồi. Xem ra người có quyền thế quả là khác hẳn, không cần hạ lệnh, vô số sinh linh có tài năng sẽ tới cống hiến sức lực cho ngươi. Nhưng mà độc hành lang bạt như ta, lại chẳng có quyền thế gì. Xem ra, cũng phải tìm một thế lực làm chức minh chủ thôi.
La Phong cười nói:
- Sư phụ nếu gia nhập vào Hồng Minh…
- Sao, để ta làm minh chủ Hồng Minh à?
Tọa Sơn Khách nhìn về phía La Phong nói:
- Nhân loại các ngươi nguyện ý cho ta đứng đầu sao?
La Phong xấu hổ cười.
Sao có thể như vậy chứ?
Tộc Nhân Loại là tộc quần đỉnh cao, không có một tộc quần đỉnh cao nào dùng Tối Cường Giả ngoại tộc làm người dẫn đầu. Sự kiêu hãnh trong lòng, tuyệt đối không cho phép nhân loại làm như vậy! Nhiều nhất là để Tọa Sơn Khách có địa vị xếp hạng đệ nhất đẳng. Nhưng rất nhiều quyền lực chính thức thì tuyệt đối sẽ không cho Tọa Sơn Khách nắm giữ.
- Ta giờ cũng không lo.
Tọa Sơn Khách lắc đầu.
- Bây giờ tộc Nhân Loại các ngươi bấp bênh, vô số thế lực trong Vũ Trụ Nguyên Thủy muốn đối phó với nhân loại các ngươi. Bảo ta lúc này tiến vào Hồng Minh… Ta ngu lắm sao?
- Sư phụ.
La Phong nghiêm nghị nói:
- Sư phụ nói đúng. Lần này tộc Nhân Loại ta thật sự là mục tiêu công kích. Bây giờ cũng cần gấp ngoại lực trợ giúp. Chẳng biết sư phụ có thể gia nhập vào trận doanh nhân loại ta không?
Tọa Sơn Khách xoay người đi về phía một chiếc ghế xanh sẫm gần đó, ngồi xuống, thanh âm vang dội:
- La Phong, lúc trước ta đã nói qua. Trên con đường cường giả, ngươi phải tự mình xông pha thôi. Ta cũng không giúp được ngươi cái gì đâu. Như lần trước ngươi rơi vào vực sâu thứ chín, vì có khả năng bị vây khốn không biết bao lâu, do đó sư phụ mới giúp ngươi một tay. Đương nhiên, cũng vẻn vẹn chỉ là trợ giúp ngươi mà thôi. Về phần tộc Nhân Loại, có liên quan gì đến ta?
- Tộc Nhân Loại phát triển hay suy bại, ta cũng không muốn quản. Thực lực ngươi bây giờ, khi ở trong Vũ Trụ Nguyên Thủy cũng chẳng còn nguy hiểm gì, chứ đừng nói ngươi có Tinh Thần Tháp, Mộ Lăng Chi Chu, muốn chết cũng rất khó. Như thế, sư phụ cũng không có lý do gì mà nhúng tay.
Tọa Sơn Khách nói.
La Phong sửng sốt.
Lời cự tuyệt quá rõ ràng. Tọa Sơn Khách sư phụ đi tới đây, La Phong nghĩ rằng hẳn là có một hy vọng gì đó.
- Sư phụ…
La Phong vừa mở lời.
- Không cần phải nói nữa. Ta sẽ không gia nhập vào trận doanh nhân loại các ngươi đâu, cũng sẽ không dính vào vũng nước đục lần này.
Tọa Sơn Khách nói thẳng:
- Đừng có nhiều lời nữa.
La Phong bất lực.
- Ta lần này đến đây.
Tọa Sơn Khách nhìn về phía La Phong.
- Là do ngươi lần trước truyền tấn cho ta, nói với ta là ngươi đã tìm được một giọt Thần Huyết! Hẳn là Thần Huyết của cường giả văn minh viễn cổ, có công kích ý chí cực kỳ cường đại, muốn nhờ ta hỗ trợ luyện chế một món chí bảo?
La Phong gật đầu lia lịa:
- Dạ. Công kích ý chí của một giọt Thần Huyết hiện nay lan rộng ra bốn phương tám hướng. Ta muốn đưa công kích ý chí của Thần Huyết về một phương hướng! Như thế, công kích ý chí tuyệt đối sẽ cường đại lên một cấp độ. Không biết sư phụ có thể làm được không?
- Lúc trước ta hứa rồi. Mỗi khi ngươi đánh chết một Vũ Trụ Chi Chủ, ta đáp ứng giúp ngươi luyện chế một món chí bảo.
Tọa Sơn Khách cười nói:
- Lần này nghe nói trong trận giữa nhân loại và Yêu Tộc, ngươi đã đánh chết một Vũ Trụ Chi Chủ Yêu Tộc, do đó ta đến đây.
La Phong dở khóc dở cười.
Trời.
Sư phụ lại còn chấp nhất lời hứa hẹn. Xem ra, sư phụ sớm đã trở về Vũ Trụ Nguyên Thủy rồi, nhưng vẫn không đến. Đợi khi tin tức truyền ra, biết đệ tử mình giết được một Vũ Trụ Chi Chủ, lúc này mới ung dung đến đây.
- Trước hết đưa Thần Huyết cho ta xem.
Tọa Sơn Khách nói.
- Dạ, nhưng, chúng ta nên tiến vào hai lớp không gian đi. Ý chí đó quá mạnh, có thể sẽ thương tổn tới người Địa Cầu.
La Phong nói. Một giọt Thần Huyết xuất ra, sợ tất cả nhân loại Địa Cầu đều trong nháy mắt bị diệt sạch. Dù sao đến cả Vũ Trụ Chi Chủ cũng vô cùng đau đớn, thì nhân loại bình thường làm sao ngăn cản được.
- Được.
Cạnh Tọa Sơn Khách chợt xuất hiện một vết nứt không gian, hắn lập tức tiến vào đó
La Phong cũng đi vào vết nứt không gian.
Bên trong kẽ hở không gian.
Vô số mảnh vỡ không gian.
La Phong, Tọa Sơn Khách lần lượt xuất hiện.
- Sư phụ, xin xem đây.
La Phong lật tay. Nhất thời một chiếc Mộ Lăng Chi Chu chợt hiện trong lòng bàn tay, lập tức dần dần lớn lên, biến thành một chiếc thuyền nhỏ dài ước chừng mười thước. Giọt Thần Huyết dần dần xuất hiện trong Mộ Lăng Chi Chu, rồi hiện ra trên đỉnh ngoài Mộ Lăng Chi Chu, được Mộ Lăng Chi Chu nâng lên.
Đây là một giọt máu màu đỏ, bề ngoài có tầng tầng hắc mang nồng nặc vờn quanh.
Ầm! Ầm! Ầm!
Những luồng công kích ý chí cường đại, lan ra bốn phương tám hướng, còn La Phong và Tọa Sơn Khách tự nhiên cũng bị công kích. Chỉ là, công kích này La Phong tự nhiên có thể dễ dàng chịu được, chứ đừng nói tới Tọa Sơn Khách.
- Thần Huyết?
Tọa Sơn Khách tán thưởng gật đầu.
- Kỳ vật bực này, quả là hiếm thấy. Thế mà ngươi cũng có thể tìm được.
- Vận khí.
La Phong liền nói.
- Muốn có vận khí, cũng phải có thực lực. Nếu không có đủ ý chí, căn bản cũng không thể đến gần Thần Huyết. Hơn nữa theo ta thấy, bảo vật bình thường cũng không thể chứa được Thần Huyết. Thần lực bình thường cũng không thể đến gần Thần Huyết.
Tọa Sơn Khách cười nói:
- Chỉ cần thu Thần Huyết, cũng đủ để làm cho rất nhiều cường giả phải thúc thủ vô sách.
La Phong nhất thời cảm thấy khâm phục. Quá lợi hại!
Sư phụ còn chưa cẩn thận nghiên cứu, mà vừa mở lời đã nói ra nhiều điểm như vậy.
- Sư phụ, có biện pháp gì không?
La Phong vội hỏi.
- Ngươi muốn dùng Thần Huyết, luyện thành một chí bảo, hướng công kích ý chí về một hướng.
Tọa Sơn Khách khẽ gật đầu.
- Kỳ thật có đủ vật liệu, có đủ thời gian, ta cũng có khả năng dựa vào nó mà luyện chế được một món chí bảo chí cường. Đương nhiên, thời gian cũng rất dài, hơn nữa cũng có xác suất thất bại rất lớn.
- Chí bảo chí cường?
La Phong tuy kinh ngạc, nhưng lại vội nói:
- Ta chỉ cần chí bảo công kích ý chí.
- Ừm.
Tọa Sơn Khách nói:
- Đối với tộc Nhân Loại các ngươi mà nói, một kỳ bảo có thể công kích ý chí, có thể quét ngang ' Ý chí của tất cả cường giả dưới Vũ Trụ Tối Cường Giả", thì trong cuộc chiến tranh này còn tốt hơn cả một chiếc chí bảo chí cường. Loại chí bảo này kỳ thật hạch tâm chính là Thần Huyết! Cái ta cần làm là khống chế được ý chí mà thôi. Dễ hơn luyện chế chí bảo đỉnh cao nhiều. Ta luyện chế nó cũng không khó, giá cũng nhỏ, thời gian cũng ít. Cỡ ba ngày là có thể luyện chế thành công. Về phần vật liệu? Vật liệu cũng không đắt, ta cũng có rất nhiều, lần này liền sư phụ bỏ ra cho ngươi.
La Phong nhất thời mừng rỡ, liền nói:
- Sư phụ. Ta, tổng cộng có hai giọt Thần Huyết. Không biết sư phụ có thể luyện chế cho ta hai món không?
- Hai giọt?
Tọa Sơn Khách giật mình.
La Phong cười bẽn lẽn.
Từ khi tìm được Cánh Chim Trắng, mình đã dùng điểm cống hiến cực cao của mình đổi hàng loạt vật liệu luyện chế chí bảo trân quý cho Cánh Chim Trắng thôn phệ! Cánh Chim Trắng thôn phệ rất nhiều vật liệu, nên thương thế tổn hại trên mặt cũng khôi phục được một bộ phận. Trong quá trình khôi phục, cũng lần nữa xua đuổi đi được một vết máu. Sau khi vết máu bị xua đuổi, cũng ngưng tụ ra một giọt Thần Huyết.
Bây giờ, mình tổng cộng có hai giọt Thần Huyết.
Lúc trước khi đấu với Yêu Tộc, Mộ Lăng Chi Chu mang theo một giọt Thần Huyết, Tinh Thần Tháp cũng có một giọt Thần Huyết.
- Nghĩ dễ thế à.
Tọa Sơn Khách vội lắc đầu.
- Ta nói rồi. Ngươi giết một Vũ Trụ Chi Chủ, ta giúp ngươi luyện chế một món chí bảo. Đây là lần đầu tiên, vật liệu cũng không quá trân quý, sư phụ mới giúp ngươi. Muốn ta luyện chế hai món? Chờ khi ngươi giết thêm một Vũ Trụ Chi Chủ nữa rồi tính.
- Sư phụ.
La Phong vội nói:
- Đánh với Yêu Tộc, ta đương trường đánh chết một người. Cũng từng dùng Mộ Lăng Chi Chu thu ba người! Ba người đó bây giờ cũng đã chết. Do đó cũng tính là ta giết.
- Đã chết rồi à? Là chết trong Vũ Trụ Sơ Khai phải không?
Tọa Sơn Khách vội lắc đầu.
- Không tính. Đây là dựa vào áp chế của bản nguyên Vũ Trụ Sơ Khai giết chết, không phải là ngươi giết.
La Phong không biết nói gì.
- Tốt rồi, chỉ một món chí bảo thôi, không thêm đâu. Đừng nói nhảm nữa, nếu không đến cả một chiếc sư phụ cũng không giúp ngươi.
Tọa Sơn Khách nói thẳng.
La Phong chỉ có thể cúi đầu vâng dạ.
Tọa Sơn Khách lập tức lấy ra ngọn núi xanh, giọt Thần Huyết rơi vào ngọn núi xanh, chẳng mấy chốc đã bị ngọn núi dẫn tới chỗ chứa trong nội bộ.
- Ba ngày sau, ta cho ngươi chí bảo.
Tọa Sơn Khách nói thẳng. Nói xong đi luôn.
- Sư phụ.
La Phong vội nói:
- Đệ tử có được truyền thừa Đoạn Đông Hà nhất mạch, sư phụ có muốn…
- Hừ, truyền thừa Đoạn Đông Hà nhất mạch?
Tọa Sơn Khách quay đầu đưa mắt nhìn La Phong.
- Sao, dưới ý chí Bản Nguyên, chẳng lẽ ngươi có thể thấy được cách làm như thế nào để siêu thoát Luân Hồi?
La Phong giật mình:
- Không thể.
- Đã không thể, thì có nó cũng vô dụng!
Tọa Sơn Khách lắc đầu.
- Về mặt luyện chế chí bảo, lướt mắt cả Vũ Trụ Hải, ta dám nói ta đã là đệ nhất. Trừ phi có tin tức về siêu thoát Luân Hồi, nếu không đối với ta căn bản cũng vô dụng! Ta bây giờ chỉ kém có một chút, không biết như thế nào mới đột phá được bước đó…
La Phong chớp chớp mắt.
Mịa.
Vốn định đem tin tức có liên quan tới Vũ Trụ Tối Cường Giả trong truyền thừa Đoạn Đông Hà nhất mạch nói cho sư phụ một chút, không ngờ Tọa Sơn Khách khinh không thèm nhìn.
- Khi ngươi tới mức như ta ngươi sẽ biết. Tới một bước cuối cùng, thì kinh nghiệm tin tức gì gì cũng đều vô dụng.
Tọa Sơn Khách cảm khái.
- Tựa như Hỗn Độn Thành Chủ sư phụ của ngươi, theo đánh giá cũng kẹt ở một bước cuối cùng. Chỉ có đột phá mới có thể thành Vũ Trụ Tối Cường Giả. Lúc này những kinh nghiệm tu luyện ngươi tìm được cũng vô dụng với hắn. Kinh nghiệm tu luyện, chỉ có ích với những người chưa tu luyện tới cực hạn. Đối với người đã tu luyện tới cực hạn, cũng có thể có người thấy hữu dụng, nhưng đối với ta thì vô dụng.
- Còn nữa…
- Tuy vô dụng với ta, nhưng những nhân vật khác ở Vũ Trụ Nguyên Thủy e rằng vẫn chưa có ai có thể đạt tới Vũ Trụ Tối Cường Giả Cực Hạn. Cho dù là Cự Phủ, dù thực lực hắn rất mạnh, nhưng cũng không tới Vũ Trụ Tối Cường Giả Cực Hạn. Cũng chỉ có Nguyên Tổ lúc trước là đạt tới cực hạn. Nếu hắn không bị trấn áp, có lẽ bây giờ có thể siêu thoát Luân Hồi rồi.
Tọa Sơn Khách trịnh trọng nhìn chằm chằm vào La Phong.
- Những Tối Cường Giả Độc Hành đó, ai nấy đều khát vọng siêu thoát Luân Hồi. Do đó, cần phải cẩn thận cảnh giác họ. Đến cả những người có quan hệ không tệ với ngươi như lão Thần Thú, Tam Đại Tổ Thần, cũng phải cảnh giác.
- Dạ.
La Phong cảm thấy căng thẳng.
- Ha ha, về phần ta, ta chỉ đứng ngoài.
Tọa Sơn Khách cười ha ha, lập tức biến mất khỏi không gian vô tận.
La Phong đứng xa xa, lẳng lặng suy tư một hồi lâu.
La Phong lưu tại Địa Cầu, lặng lẽ chờ đợi. Ba ngày sau, Tọa Sơn Khách đến giao cho hắn chí bảo mà lão luyện chế thành công.
----- o O o -----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...