- Ta chọn ❶ nhưng ta có điều kiện.
- Ngươi không có quyền ra điều kiện nào ở đây hết. Thuần phục vô điều kiện hoặc là vĩnh viễn biến mất.
- Ta… ta… nguyện thuần phục.
- Ngươi khá thông minh, nhưng ngươi nên biết thông minh sẽ bị thông mình hại. Đừng có mong giở trò với ta. Độc chất của ngươi không có bất kì ảnh hưởng tai hại nào đối với ta, không chỉ là không ảnh hưởng mà còn là chất bổ cho ta. Vậy nên ngươi hãy ngoan ngoãn làm nô thụ đi. Bây giờ hãy mở thức hải ra, ta sẽ gieo nô ấn. Chỉ cần một chút phản kháng nhỏ, ta sẽ lập tức tiêu diệt ngươi.
U Minh Độc Thụ là độc thụ yêu có tâm cơ xảo độc, nên Từ Hiển không muốn dùng Dược Linh Quyết để kí kết khế ước với tư cách bảo hộ giả với dược linh như đã làm với Uẩn Thần Thụ. Hắn quyết định dùng Nô Ấn theo thức thứ 2 của Mê Vụ Quyết là Khống Hồn Vụ.
Tuy về lý, độc thụ hóa linh thì có thể coi như yêu thú, nhưng khi dùng khống hồn vụ thì sẽ giảm sự phát triển về sau cho thụ yêu.
Nhưng không làm vậy, chỉ e rằng sau này trong lúc bất cẩn, thằng độc thụ này giở trò với những nô thú và linh thụ khác cũng như những tay chân bộ hạ của hắn, đặc biệt là Linh Nhi.
Độc thụ là thụ linh dụng độc thì không thể coi thường được. Người xưa có câu, “cẩn tắc vô ưu”.
Nương tay bây giờ với U Minh Độc Thụ, có thể lưu mối họa về sau. Sử dụng khống hồn vụ, gieo nô ấn thì đời đời kiếp kiếp hắn không thể phản lại chủ nhân. Chỉ có thế thì Từ Hiển mới yên lòng được.
Từ Hiển miệng niệm pháp quyết, tay bắt pháp ấn. Một luồng ánh sáng bay về phía mi tâm của khuôn mặt người do U Minh Thụ hiển hóa ra để nói chuyện với hắn.
Luồng sáng chui vào thức hải của U Minh Thụ, lạc ấn ấn kí nô dịch lên linh đài độc thụ. Việc quen dễ làm, mà không gặp bất cứ sự phản kháng nào. Một ý niệm của hắn có thể kiểm soát mọi hành động của U Minh độc thụ.
Mọi việc diễn ra nhanh chóng. Từ Hiển kết thủ ấn thu mê lại những trói buộc xung quanh thân thể của U Minh Độc Thụ mà phân thân Độc Linh đã làm.
- U Minh Độc Thụ được tự do hoạt động, vội vàng hiển hóa ra hình một tên trung niên da đen, dáng thấp bé quỳ gối gọi:
- Chủ Nhân!
- Được rồi, đứng lên đi. Ngươi là U Minh Độc Thụ, từ nay về dưới trướng của ta. Vậy thì gọi ngươi là Tiểu Minh đi.
- Tạ Chủ Nhân ban tên!
Hắn đặt tên thuộc hạ theo giới. Đực thì gọi là Tiểu ( Tiểu Liệt, Tiểu Siểm, Tiếu Hống, Tiểu Minh). Cái thì gọi là Nhi ( Linh Nhi). Hắn nhìn Tiểu Minh, miệng cười cười.
Hắn tâm niệm câu thông với Yêu Linh Giới gọi Linh Nhi.
- Linh Nhi, ra đây đi.
Một tia sáng màu xanh lóe lên, Linh Nhi từ trong Yêu Linh Giới bay ra.
- Ca ca, Linh Nhi nhớ ca ca quá đi.
- Ừ, ca ca cũng nhớ muội lắm. Gọi muội ra chơi đây.
- Ye…ye… ca ca!
Nói xong, Linh Nhi nhảy phốc đứng lên vai của Từ Hiển. Một tay nàng cầm lấy mấy sợi tóc của hắn, một tay chống nạnh nhìn về phía trước. Trông vô cùng đáng yêu.
Từ Hiển hướng mắt nhìn về phía U Minh Độc Thụ, miệng kêu Linh Nhi:
- Linh Nhi, muội nhìn xem có nhận ra hắn là ai không?
- Á, ca ca… là U Minh Độc Thụ. Ca ca, ca ca cẩn thận độc của tên này.
Nói xong chưa kịp để Từ Hiển trả lời, Linh Nhi tay vẫy vẫy một vòng bảo hộ bằng ánh sáng màu xanh bao phủ lấy Từ Hiển và nàng vào trong.
Từ Hiển thấy thế lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, đưa tay vuốt mái tóc nhỏ xíu bay bay của nàng. Ánh mắt hắn nhu mì đầy yêu thương.
- Muội muội không cần lo. Thu vòng bảo hộ lại đi. U Minh Độc Thụ đã bị ta thu phục rồi. Độc của hắn không làm gì được ca ca của muội đâu. Từ nay hắn gọi là Tiểu Minh. Hắn vào sau nên sẽ là tiểu đệ của muội. Muội muốn ức hiếp hắn thế nào thì ức hiếp, muốn chơi đùa ra sao thì chơi đùa.
Nghe Từ Hiển nói thế, mắt của Linh Nhi sáng lên đầy hưng phấn trong khi đó, U Minh Độc Thụ thì tỏ vẻ vô cùng đau khổ. Hắn biết từ nay cuộc đời hắn coi như là xong rồi “cái-gọi-là-bình-yên”. Hắn cúi đầu thi lễ với Linh Nhi.
- Tiểu đệ ra mắt Linh Nhi tỷ. Đệ đã quy thuận chủ nhân, đời đời trung thành… Mong Linh Nhi tỷ nể tình mà nhẹ tay.
- Ha ha… Nhẹ tay, chắc chắn sẽ nhẹ tay, Linh Nhi ta thích nhất là nhẹ tay đó. Hắc hắc…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...