Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Cả người Lý Dương bỗng biến mất trong hư không.
Không, cũng không phải biến mất, mà là Lý Dương lúc này giống như biến thành một hắc động. Hắn hút sạch tất cả mọi ánh sáng, việc này làm không ai có thể nhìn thấy thân ảnh Lý Dương, thoạt nhìn giống như biến mất trong hư không.
Nếu có người ở trong hư vô không gian, có thể sẽ thấy không gian chung quanh cả người Lý Dương hoàn toàn đen đặc, giống như một con cự thú thượng cổ thôn phệ tất cả, làm cho người ta cảm thấy thực sự sợ hãi.
Quang mang, năng lượng, thậm chí còn cả thần thức!
Tất cả những gì có thể thôn đều bị thôn phệ, bá đạo vô cùng.
Cả hư vô không gian đã vỡ thành thành vô số mảnh nhỏ đều bị Lý Dương thôn phệ, thôn phệ không chừa thứ gì, căn bản vô lực chống cự…
Lý Dương lúc này cũng từ từ hưởng thụ cảm giác thoải mái này.
Dựa theo những gì mình lĩnh ngộ từ hạch tâm Thất Diệu tinh cực, Lý Dương thi triển kết hợp với những gì mình vừa thấy từ tràng cảnh thứ năm, cùng với công pháp thôn hấp sáng chế bởi Côn Bằng, nên thực sự bá đạo, kinh khủng.
Ấn ký hình tia chớp màu đen ở giữa mi tâm của Lý Dương một lần nữa xuất hiện, thậm chí còn phát ra quang hoa chói mắt.
Mắt Lý Dương mở bừng ra, ánh mắt Lý Dương giống như hai luồng sáng, chiếu rọi thẳng vào không gian. Dần dần, khóe miệng Lý Dương xuất hiện một nét cười.
"Không nghĩ đến việc sáng chế tuyệt thứ năm này cũng không phải là quá khó!" Lý Dương tự nhủ.
Chỉ trong nửa tháng qua, Lý Dương đã sáng chế ra đệ ngũ tuyệt, đây là đệ ngũ tuyệt của riêng Lý Dương, uy lực rất mạnh, căn bản Hải Nạp Bách Xuyên cũng không có cách nào so sánh được, chỉ có thích hợp với bản thân hắn mà thôi.
"Đây là kết hợp với tuyệt chiêu của Côn Bằng Yêu Đế, nên đệ ngũ tuyệt nên gọi là… "Bắc Minh Long Thôn"." Trong đầu Lý Dương xuất hiện một cái tên. Bắc Minh đương nhiên đại biểu cho Bắc Minh hải, về phần "Long", chủ yếu là do khi còn trên địa cầu, Lý Dương có cảm tình đặc biệt với "Long".
Lý Dương đã sáng chế quyết thứ năm của Ma Thần Lục Tuyệt - Bắc Minh Long Thôn!
Về phần uy lực rốt cuộc như thế nào. Chỉ có thể nói khi được thể hiện hoàn toàn trên chiến trường, trong hư vô không gian, chỉ có thể thấy rằng uy lực rất lợi hại, nhưng rốt cuộc lợi hại tới đâu thì Lý Dương cũng không thể xác định được.
"Ta ở trong Ma giới thánh địa cũng khá lâu rồi, bất quá Xi Vưu vẫn chưa tới. Xem ra chưa tới một tháng, thôi tranh thủ quan sát trước tràng cảnh thứ sáu, nói không chừng ta lại có thể sáng chế ra tuyệt thứ sáu nữa." Lý Dương lúc này quyết định.
Nếu hắn có thể một hơi sáng chế tuyệt thứ sáu, hiểu được Thái Cực vô thượng đại viên mãn, trở thành Đại Tôn. Nếu muốn tìm được và sống với Tuyết cũng dễ dàng hơn.
Lý Dương vừa nghĩ, hư vô không gian một lần nữa phát sinh hình ảnh…
Hư vô không gian biến thành hỗn độn không gian. Một khoảng trời mênh mông với khí thế cổ xưa xuất hiện trước mắt hắn. Một cự hán đứng giữa hỗn độn không gian, kia toàn thân cự hán cơ bắp cuồn cuộn, đạo đạo điện mang màu xanh không ngừng từ trong cơ thể tỏa ra ngoài.
- Bàn Cổ!
Lý Dương cảm thụ Bàn Cổ đang phát ra khí thế cường đại, tâm thần hoàn toàn tập trung. Bàn Cổ vẫn chỉ nhắm mắt đứng đó, làm cho ta cảm thấy rất kính sợ. Bàn Cổ thực sự quá mạnh, ai cũng phải kính ngưỡng, một khí thế vô địch.
Cầm trên bàn tay mạnh mẽ là một chiến phủ màu xanh đen tản ra kình khí sắc bén, hỗn độn chung quanh bị kình khí này xé ra. Không nghi ngờ gì đây chính là đệ nhất thần khí - Khai Thiên Thần Phủ.
- Ông …
Hai mắt Bàn Cổ bỗng mở toang, lưỡng đạo quang mang lại xuyên thủng hỗn độn không gian, Lý Dương thậm chí còn cảm nhận được chấn động năng lượng trong hỗn độn không gian, phát ra thanh âm "Ông ông". Chỉ với ánh mắt đã đáng sợ như thế, quả là kinh người.
- Hát!
Bàn Cổ quát khẽ một tiếng, Khai Thiên Thần Phủ giơ lên, cả năng lượng trong hỗn độn không gian liền xoay tròn, lấy trung tâm là Khai Thiên Thần Phủ của Bàn Cổ, hiện ra một hình cây búa tỏa ra quang hoa chói mắt.
Năng lượng kinh nhân từ vòng xoáy với tốc độ kinh khủng làm Lý Dương liên tưởng đến Cửu U Vực hấp thu nước Thiên Hà với tốc độ kinh khủng.
Chỉ lát sau, Khai Thiên Thần Phủ đã tích lũy đủ năng lượng đến mức cảm thấy chói mắt.
Lúc này, tâm thần Lý Dương cũng tập trung vào cây búa đó, chỉ trong chốc lát, Lý Dương lại cảm thấy luồng sáng chói chang từ cây phủ trong nháy mắt biến mất. Đúng vậy, từ một vùng ánh sáng chói mắt, trong nháy mắt đã biến thành tối đen, tuyệt đối tối đen.
Rồi sau đó, lưỡi búa một lần nữa lại bộc phát ra ánh sáng còn kinh khủng hơn!
- Oanh!
Không có gì triệu chứng gì báo trước, Khai Thiên Thần Phủ bỗng bổ xuống, lực công kích cực kỳ kinh khủng trong nháy mắt làm hỗn độn không gian hoàn toàn vỡ nát thành mảnh nhỏ, không chỉ chỉ một mảnh không gian nhỏ vỡ vụn, mà là cả hỗn độn không gian, đến tận cuối cùng của vô hạn hỗn độn không gian, toàn bộ đều vỡ nát.
Chẳng những hỗn độn không gian bị băng hoại, mà còn…
- Hừ!
Ánh mắt Bàn Cổ ngày càng đáng sợ, khóe mắt gần như rách ra, khóe miệng ứa ra những dòng máu tươi, cả Khai Thiên Thần Phủ như phát ra những tia sáng chói mắt, tựa hồ Bàn Cổ thu lấy toàn bộ lực lượng của thiên địa lúc này đã vượt qua cực hạn mà Khai Thiên Thần Phủ có thể chịu đựng được.
Im lặng.
Cả hỗn độn không gian chìm vào im lặng.
Không chỉ hỗn độn không gian bị vỡ tan, mà những hỗn độn năng lượng cơ bản nhất trong hỗn độn không gian cũng bị phân giải. Dưới một kích toàn lực của Bàn Cổ, toàn bộ hỗn độn năng lượng đã bị phân giải ra thành hỗn độn sơ khai, sinh ra ngũ hành!
Hỗn độn hóa ngũ hành!
Lúc này, tràng cảnh kết thúc.
Lý Dương vĩnh viễn nhớ kỹ những phút cuối cùng của Khai Thiên Thần Phủ, đạt tới uy lực cực hạn kinh khủng, thậm chí quang mang đạt đến cực hạn trong tích tắc biến thành hắc ám, rồi sau đó hắc ám lại thành quang mang còn chói mắt hơn, trong nháy mắt, cả hỗn độn không gian như chỉ có một đạo quang mang.
Lý Dương nhắm mắt lại.
Trong đầu lóe ra đạo hỗn độn không gian duy nhất như trước, vào lúc không gian đang ở thời điểm chói mắt nhất.
Từ chỗ mơ hồ, trong lòng Lý Dương tựa hồ có một chút linh quang, lúc này, Lý Dương giống như đang cảm thụ về thời điểm hấp thu bốn đạo bổn nguyên, cảm giác thật thoải mái, như về với vòng tay mẹ hiền, khóe miệng Lý Dương bất giác nở một nụ cười.
Trong lòng Lý Dương linh quang bắt đầu vươn rộng ra, bắt đầu phát triển…
Lý Dương không biết khi hắn chìm đắm vào cảm giác cực kỳ tuyệt vời này, thì bổn mạng đao phách nguyên thần của hắn lúc này lại lóe ra vô số hắc sắc thiểm điện, cực kỳ kinh khủng.
Thiểm điện ấn ký ở mi tâm Lý Dương cũng không ngừng phát ra quang mang chói mắt, đồng thời ấn ký có hình tia chớp màu đen bỗng phát ra uy áp kinh khủng. Dưới uy áp này cả hư vô không gian, thậm chí cả Ma giới thánh địa cũng giống như bị căng ra.
Uy áp không ngừng tăng lên… thậm chí uy áp còn mạnh hơn cả Đại Tôn. Tiếp tục tăng lên!
Linh quang trong lòng Lý Dương dần dần hạ xuống, biến thành một tia chớp màu đen, hắc sắc thiểm điện chớp mắt biến thành một cây phi đao, một cây phi đao không gì không phá được, phi đao phát ra quang hoa chói mắt, giống như đúc với quang hoa của Khai Thiên Thần Phủ.
Tia chớp ấn kí màu đen ở mi tâm Lý Dương rung lên dữ dội.
Lúc này. Lý Dương đã tỉnh lại, từ trạng thái tuyệt vời này tỉnh lại, hắn có một loại cảm giác giống như phi thăng, không phải là thân thể phi thăng, mà là tâm thần nguyên thần phi thăng. Phi thăng thật cao thật nhiều. Thậm chí Lý Dương lúc này đã có thể thấy hắn tiếp cận với "thiên đạo" gần như thế nào.
Đồng thời, một cổ ý thức cao ngạo lạnh lùng xâm nhập vào suy nghĩ của Lý Dương, thậm chí chỉ sợ một khi hắn cứ thế phát triển, hắn có thể sẽ sáng chế ra tuyệt thứ sáu, trở thành Đại Tôn. Nhưng hắn chắc chắn sẽ biến thành cao ngạo lạnh lùng, thậm chí còn lạnh lùng cả với người yêu mình.
Giờ khắc này, Lý Dương nhớ tới Khương Tuyết.
Hắn không thể bỏ Khương Tuyết, hắn thề với lòng mình phải sống với Khương Tuyết, mãi yêu nhau đến đầu bạc răng long.
- Bồng!
Ấn ký hắc sắc thiểm điện trong nháy mắt lại ẩn vào trong, nguyên thần của Lý Dương từ từ ổn định lại. Phi đao trong tâm linh của Lý Dương cũng rút vào trong, hóa thành linh quang, linh quang dung nhập vào trong người Lý Dương, lại trở thành yên tĩnh như cũng.
Lý Dương mỉm cười.
Hắn hiểu hắn đã bỏ qua một cơ hội thập phần khó tìm lại được, những cơ hội như thế này căn bản không phải muốn là có được. Nhưng Lý Dương không hối hận, nếu không có Tuyết, cho dù thành Đại Tôn thì có ích gì? Chẳng lẽ cô độc cả đời.
Lý Dương ngẫm lại thấy không rét mà run.
Cuộc sống phải có tình cảm.
Chẳng lẽ làm Đại Tôn, hàng ngày tắm trong ánh mắt kính ngưỡng của những người khác là đủ sao? Lý Dương không quan tâm đến việc này, hắn chỉ quan tâm đến cảm giác ngọt ngào ấm áp giữa mình và người yêu, hắn chỉ muốn hưởng thụ cảm giác này mà thôi.
Hắn biết… đây chính là tình yêu.
Hắn không thể đánh mất, cũng không muốn đánh mất cảm giác đó. Không có cảm tình, cho dù thân là Đại Tôn, thì đại biểu cho cái gì đây?
"Có vẻ đã qua bảy ngày rồi, Tiên Ma đại chiến đã bắt đầu rồi. Lần này ở Ma giới thánh địa, ta cũng đã sáng chế ra đệ ngũ tuyệt, mặc dù đệ lục tuyệt vẫn chưa sáng chế ra, nhưng tâm thần cũng đã đề cao rất nhiều. Vậy là đủ rồi." Lý Dương cười, liền biến mất khỏi hư vô không gian.
Bởi vì Tuyết, Lý Dương không thể đột phá tầng chướng ngại cuối cùng, cũng không muốn đột phá tầng chướng ngại cuối cùng đó. Hắn muốn không phải trở thành một Đại Tôn cô độc lạnh lùng, mà là một Đại Tôn có cảm tình, có tình yêu! Nếu không, không cần làm Đại Tôn cũng được.
Ma giới trên chín tầng trời.
Từ giữa hư không Lý Dương xuất hiện tại nơi vốn là cửa thông đạo vào Ma giới thánh địa, hắn đã ly khai Ma giới thánh địa, Lý Dương tự mình đã có thể nhớ lại toàn bộ tràng cảnh thứ sáu, nhưng Lý Dương biết hắn vẫn chưa thể truyền thụ cho người khác.
Những lĩnh ngộ của hắn khác với Ma giới Tam Tôn, chỉ khi mình lĩnh ngộ hoàn toàn, mới có thể truyền cho người khác, còn đệ ngũ tuyệt (Bắc Minh Long Thôn), Lý Dương hoàn toàn có thể truyền cho người khác.
Ngẩng cao đầu nhìn cả trời đất.
Lý Dương có cảm giác rất kỳ diệu, sáng chế ra đệ ngũ tuyệt, thậm chí còn thiếu chút nữa sáng chế cả đệ lục tuyệt, việc cảm ngộ thiên đạo của Lý Dương được đề cao rất nhiều, lúc này Lý Dương cảm giác rất rõ ràng những ba động trong năng lượng của thiên địa.
Thậm chí còn…
"Thử xem." Lý Dương mỉm cười, bỗng biến mất khỏi chỗ cũ, đúng, chính là hư không tiêu thất.
Rồi trong nháy mắt, ở ngoài mấy trăm ngàn dặm, Lý Dương lại xuất hiện.
"Thuấn di, quả nhiên không phải chuyện chơi, quả nhiên hao phí năng lượng kinh người." Lý Dương có vẻ rất hưng phấn, vừa rồi vừa mới ra khỏi hư vô không gian, Lý Dương đã phát hiện mình có những cộng hưởng rất hài hòa với năng lượng thiên địa, thậm chí hắn còn có cảm giác, hắn có thể thuấn di.
Thuấn di, khi cảm ngộ thiên địa đạt tới một mức cực cao, trong nháy mắt có thể dung nhập thiên địa, rồi từ thiên địa lại xuất hiện ở một nơi khác. Chỉ là Lý Dương hôm nay vừa mới cảm ngộ được thiên đạo, chỉ có thể thuấn di mấy trăm ngàn dặm mà thôi.
Nhưng thế đã rất đáng sợ rồi.
Trước khi đến Ma giới thánh địa, Lý Dương cảm ngộ thiên địa còn thua xa Phong Đô Đại Đế, cũng thua xa Côn Bằng Yêu Đế. Phong Đô Đại Đế không thể thuấn di, còn Côn Bằng Yêu Đế cũng chỉ làm được khoảng trăm ngàn dặm mà thôi. Lý Dương bây giờ sáng chế ra đệ ngũ tuyệt, hiểu được đệ lục tuyệt, đã cảm ngộ được thiên địa với tốc độ hỏa tiến đạt tới một mức cực cao.
- Hưu!
Lý Dương giống như một đạo thiểm điện, trong nháy mắt hoàn toàn biến mất.
Lúc này, Lý Dương chỉ cần thi triển (Xuyên Vân Toa Vụ) đã có thể ngang với kim sí đại bằng điểu rồi, trong nháy mắt đã bay hơn mười ngàn dặm, liệng quanh chân trời, xuyên qua mây mù trùng điệp, lát sau, đã tới bờ Thiên Hà.
Lý Dương đáp xuống bờ Thiên Hà, nhìn xuống Thiên Hà khô cạn.
"Tiên Ma chi chiến đã bắt đầu rồi." Trong lòng Lý Dương thầm nghĩ, Thiên Hà khô cạn sâu kinh người, liếc mắt qua, thậm chí còn nhìn không thấy đáy, Lý Dương đương nhiên không quan tâm, thần thức hắn lập tức bao trùm khắp nơi, thoáng cái đã phát hiện ra chiến trường của Tiên Ma chi chiến, tự nhiên cũng phát hiện mọi diễn biến của cuộc chiến.
Lý Dương biến sắc "Bất hảo."
Trong nháy mắt Lý Dương hóa thành một tia chớp, bay vút về phía chân trời, bay thẳng đến Tiên Ma chiến trường.
Vạn Tượng La Thiên Trận.
Kết hợp Tiên Thiên Thái Cực Âm Dương với La Thiên Huyễn Diệt trận, uy lực cực mạnh, quả thực tới độ chỉ nghe qua đã lạnh người, Tiên giới Tam Thanh đệ tử đứng đầu là Huyền Đô Đại Pháp Sư, thân truyền đệ tử duy nhất của Lão Tử Lý Nhĩ, tay cầm thần khí "Huyền Đô Li Đia Diệm Quang Kì", tự mình chủ trì đại trận.
Do Lão Tử làm phép ẩn dấu khí tức của vạn Tiên nhân bày trận, Ma giới đại quân cuối cùng hoàn toàn bị bao vây bên trong.
Ba ngày trước, vẻn vẹn chỉ với bảy thành uy lực của đại trận, cao thủ cấp bậc Ma Quân đã chịu ảnh hưởng của huyễn cảnh, công kích chém giết lẫn nhau. Còn về cao thủ cấp bậc Ma Vương lại càng bất chấp tất cả, điên cuồng công kích, hoàn toàn lâm vào huyễn cảnh. Thậm chí tâm thần nhiều người đã rối loạn, hoàn toàn tẩu hỏa nhập ma.
Bất quá dưới bảy thành uy lực, cao thủ cấp bậc Ma Đế vẫn còn có thể dễ dàng chống đỡ, còn có thể trợ giúp cứu được một số Ma Quân, cố gắng giảm tối thiểu tổn thất của Ma giới đại quân.
Bây giờ, Huyền Đô Đại Pháp Sư đã thi triển đến mười thành uy lực.
Mười thành uy lực của trận pháp, tâm thần tu vi cao thủ Ma Đế tiền kì đã chịu ảnh hưởng, mặc dù không lâm vào huyễn cảnh, nhưng cũng phải toàn tâm chống đỡ, chỉ còn lại cao thủ Ma Đế trung kỳ và Ma Đế hậu kỳ cố gắng cứu giúp người khác.
Dưới mười thành uy lực, chỉ trong bảy ngày, cao thủ cấp bậc Ma Vương đã chết gần nửa, cao thủ Ma Quân tử vong một phần, cũng nhờ các Ma Đế đã cố gắng bảo vệ Ma Quân, nhưng nếu việc này cứ thế tiếp tục, chỉ cần nửa tháng, phỏng chừng Ma giới đại quân chắc chết sạch.
Huyền Đô Đại Pháp Sư cười nhạt, tay cầm Huyền Đô Li Địa Diễm Quang phất qua lại một cách nhẹ nhàng, đem cả Ma giới đại quân đùa bỡn trong lòng bàn tay
Tập 12: Cực Điểm Thốn Mang
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...