Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Lý Dương nghẹn ngào cổ họng, trong mắt tràn đầy vẻ chấn kinh.
Hồng Quân hành cung, đó không phải là muốn nói nơi này chính là hành cung của Hồng Quân đạo nhân sao?
Hồng Quân đạo nhân, người duy nhất cảm ngộ được Hỗn Độn Đại La thiên đạo sau cái chết của Bàn Cổ, đó là siêu việt Đại Tôn của các giới, đứng ở vị trí tối đỉnh điểm của kim tự tháp, nhìn xuống những vô địch giả của chúng sinh lục giới! Cho dù là Đại Tôn, trong mắt y vẫn chỉ là lũ kiến hôi vô dụng.
Cũng chỉ có y mới có được thủ bút như vậy, đem khối Hắc Diệu Băng Thạch khổng lồ đến thế tạo thành một hành cung.
"Hồng Quân, lão thiên ơi, không ngờ Hồng Quân đạo nhân có hành cung ở nơi này, nhưng… không biết bên trong hành cung của Hồng Quân đạo nhân rút cục có những gì?" Trong lòng Lý Dương trào dâng lên sự hiếu kỳ mãnh liệt, lập tức bước đi thật dài, hướng về cánh cửa của hành cung.
Cửa chính của hành cung cao ba trượng nhưng đang bị đóng kín. Hai tay Lý Dương tiếp xúc với cánh cửa to lớn đó, toàn bộ cánh cửa là Hắc Diệu Băng Thạch, hàn khí thấu xương thấm vào cơ thể của Lý Dương nhưng rất nhanh đã bị năng lượng bổn nguyên thuộc tính thủy (nguồn năng lượng thuộc tính thủy) hấp thu, căn bản không gây được chút tổn thương nào.
- Bang ầm ầm!!!
Lý Dương dùng lực một cách mạnh mẽ, xô mở cánh cửa bằng Hắc Diệu Băng Thạch.
Nhìn qua một cái, các loại kiến trúc bên trong hành cung không ngờ hoàn toàn do Hắc Diệu Băng Thạch được điêu khắc mà thành. Lý Dương cẩn thận đi vào bên trong, cả hành cung cũng bất quá chỉ có một căn phòng mà thôi, trung ương của hành cung này rất dễ thấy được.
Một viên cầu cỡ quả bóng treo lơ lửng ở trung ương, bản thân viên cầu đó màu xám sẫm nhưng lại phát ra các loại quang mang mê ảo. Cẩn thận nhìn lại, bên trong viên cầu càng có các loại các dạng vầng sáng đang lưu chuyển, nhưng bất kể Lý Dương dụng tâm thế nào vẫn không nhìn thấu được bên trong viên cầu đó rút cục là thứ gì.
Lấy viên cầu làm trung tâm, trong phạm vi ba mét đều bị quang mang màu xanh bao phủ.
Nhìn thấy quang mang màu xanh này, Lý Dương không biết vì sao lại nghĩ đến quang mang màu xanh được phát ra trên thân của Xi Vưu. Quang mang màu xanh này và quang mang màu xanh kia hoàn toàn giống nhau, đều ẩn hàm khí tức mênh mông, cổ xưa, vĩnh hằng.
Mặt đất của cung điện hoàn toàn là do Hắc Diệu Băng Thạch hình thành, giống như mặt gương. Lý Dương có thể từ trên bề mặt của Hắc Diện băng thạch nhìn thấy hình ảnh phản xạ của bản thân. Mặt tường của cung điện này cũng vậy, hoàn toàn màu đen, bóng loáng như mặt gương.
Cả cung điện chỉ có vài loại vật thể.
Viên cầu ở chính giữa cung điện phát tán quang mang, một cái ghế bằng Hắc Diệu Băng Thạch được điêu khắc mà thành, chiếc bàn dài ở gần sát tường, đương nhiên, còn có tám cây cột, trên mỗi một cây đều có khắc rất nhiều bức điêu khắc. Toàn bộ trên dưới, Hồng Quân hành cung này chỉ có hai thứ hấp dẫn Lý Dương, một là viên cầu phát tán quang mang, cái còn lại chính là cánh cửa.
Điêu khắc.
Nhìn từng bức điêu khắc trên Hắc Diệu Băng Thạch, mắt Lý Dương chằm chằm không thôi, đó là một con rồng.
- Oanh!
Trong đầu Lý Dương rộng lớn như vũ trụ, giờ phút này như có một đạo tia chớp thật lớn bổ xuống, trong nháy mắt, Lý Dương cử động không được. Đồ tượng điêu khắc xuất hiện trong đầu, co rồng đó tựa hồ sống dậy, bay vào trong não bộ của Lý Dương, đột nhiên phát ra một tiếng long khiếu kinh thiên, cả không gian trong đầu đều chấn động.
- Phốc!
Một ngụm máu tươi phun ra, Lý Dương lúc này mới tỉnh lại.
"Thiên đạo, thiên đạo, ta ngay cả Thái Cưc Vô Thượng đại viên mãn cảnh giới cũng chưa hiểu thấu, đừng nói hiểu đươc thiên đạo." Lý Dương lắc đầu cười. Hắn hiểu được, điêu khắc này là Hồng Quân đạo nhân tự mình điêu khắc ra, trong đó ẩn chứa thiên đạo viễn siêu cực hạn mà Lý Dương có khả năng thừa nhận.
"Sương mù che chắn thanh quang rốt cuộc là cái gì?" Lý Dương nhìn về phía viên cầu ở hành cung không trung, phạm vi chung quanh viên cầu 3 mét đều là thanh quang (ánh sáng màu xanh).
- Sưu!
Lý Dương như một mũi tên nhọn đột nhiên bắn vào trong thanh quang. Trong nháy mắt, Lý Dương ở trong thanh quang nhưng lại không cảm giác được có gì đặc thù. Lý Dương không biết bởi nguyên thần của hắn quá lợi hại, căn bản không cảm thụ được sự huyền bí của thanh quang. Nếu cho dù là Đại Tôn tới đây cũng có thể lập tức cảm thụ thấy thanh quang lợi hại thế nào.
"Viên cầu này." Lý Dương đưa tay phải tới, nhưng ở cạnh viên cầu, một đạo năng lượng không nhìn thấy ngăn cản Lý Dương.
"Đây là cái gì?" Lý Dương cảm giác một trận bất đắc dĩ, trong quá khứ, vô luận là nơi nào, thần thức của hắn cũng không bị trở ngại.
Giờ thần thức vừa tiếp xúc với viên cầu này, Lý Dương đột nhiên đứng thẳng, giờ khắc này năng lượng tâm thần Lý Dương đang tiêu hao với một tốc độ kinh khủng, nhưng Lý Dương trên mặt vẫn có một tia mỉm cuời, tựa hồ không biết nguyên thần tiêu hao.
"Trời ạ, ta cũng có thể xem xét toàn bộ lục giới, thậm chí ngay cả tại nhân giới trong vũ trụ" Lý Dương giờ này sợ tới ngây người, hết thảy nghe ra có vẻ làm cho người ta khó có thể tin tưởng.
Tại cung điện của Ngưu Ma Vương tại Yêu giới, Ngưu Ma Vương đang ngồi vui vẻ cùng thê thiếp xinh đẹp. Ma giới, Phiêu Tuyết Sơn, Nhất Phong Đỉnh, Điền Cương đang khoanh chân ngồi ở bên trong, một dải màu đen bao phủ quanh đùi, Lý Dương chỉ thoáng chốc đã phát hiện tâm thần tu vi của Điền Cương cũng đã đạt tới Ma Đế tiền kỳ.
Sau khi hiểu được phương pháp tham tra, tâm thần vu vi của Điền Cương tự nhiên cũng tăng cao rất nhanh chóng. Tại vũ trụ nhân giới vô cùng rộng lớn, Lý Dương thậm chí chỉ tra xét chút xíu đã phát hiện ra tinh cầu màu xanh lam – Địa Cầu. Ngay khi thần thức của Lý Dương tiến vào thám xét địa cầu, chỉ trong nháy mắt đã phát hiện hết thảy sự kiện của lục giới, thậm chí Lý Dương không những chỉ có tra xét mặt ngoài tinh cầu mà còn có thể nhận biết sự liên hệ năng lượng giữa vũ trụ nhân giới và lục giới.
Khi một người tại nhân giới chết đi, linh hồn trong nháy mắt xuyên thấu qua màn năng lượng phân biệt lục giới mà tiến vào Quỷ giới và Minh giới; người tu đạo phi thăng cũng tiến vào các giới theo cách hơi khác biệt chút xíu; thậm chí thiên kiếp, sấm sét, mưa gió, bão, vòi rồng… tất cả, tất cả Lý Dương đều có thể cảm giác được. Giờ khắc này Lý Dương có cảm giác giống như đứng trên cao hơn hẳn mức bình thường. Lý Dương đột nhiên choàng tỉnh. Thoát ly khỏi trạng thái kỳ diệu vừa rồi.
"Cuối cùng là chuyện gì xảy ra vậy? thật sự là trạng thái quá mức kỳ diệu" Lý Dương lại muốn khống chế thần thức tham tra lại lần nữa, nhưng ngay lúc này Lý Dương chợt phát hiện "A, tâm thần năng lượng của ta cũng đã dùng hết rồi?" Lý Dương trợn mắt hát mồm kinh ngạc.
Đạt tới tâm thần tu vi Ma Đế hậu kỳ, tâm thần lực rốt cục đã đạt tới một mức độ cực kỳ khổng lồ, Lý Dương tự nhiên rõ ràng về điểm này. Nhưng mà giờ khắc nãy cũng đã tiêu hao hết sạch rồi. Lý Dương tự hỏi trong một chốc, chỉ là cảm giác vừa rồi đưa tới một suy đoán trong lòng "Chẳng lẽ… đây là thiên đạo? Không đúng! Thiên đạo chỉ là một khái niệm trừu tượng, nhưng nếu thế đây là cái gì? Tựa như một loại năng lượng không tên khống chế tất cả các giới, có thể khống chế thiên kiếp, linh hồn chuyển thế… tất cả các loại sự kiện."
Lý Dương nhìn vào viên cầu trước mắt đột nhiên hoảng sợ.
- Bất hảo!
Sắc mặt Lý Dương chợt biến đổi. "Ta vừa rồi rốt cuộc đã chìm vào cảm giác ngây người bao lâu? Mặc dù ta chỉ cảm thấy như thoáng qua phút chốc, tuy vậy tâm thần thần lực đã tiêu hao hết thảy, không chừng đã là rất lâu vượt xa một ngày thời gian. Vậy rất có thể sẽ rất thê thảm rồi."
Lý Dương trong lòng chợt dâng lên một niềm lo lắng.
Tu luyện giả, khi tiến vào trạng thái tu luyện đặc thù, ai biết thời gian đã trôi qua bao lâu? Tỷ như Lý Dương tại Lôi Viêm địa ngục ngủ một giấc đã ngàn năm trôi qua, vừa rồi Lý Dương tuy cảm thấy chỉ trong nháy mắt nhưng cũng đã bao quát hết thảy lục giới. Ai biết loại trạng thái ngây người đặc thù này đã diễn ra bao lâu?
Lý Dương không dám tái lãng phí thời gian, trực tiếp lao ra khỏi Hồng Quân hành cung.
"Lấy một khối Hắc Diệu Băng Thạch thật lớn làm kỷ niệm a" Lý Dương trong cơ thể phi đao thần khí "Ám Kim" bay ra, tùy ý bổ xuống. Bên ngoài chân tường của Hồng Quân hành cung, trực tiếp cắt một khối Hắc Diệu Băng Thạch dài ba, bốt mét.
- Ách …
Lý Dương coi như là đào tường của Hồng Quân. đào, sau khi đào xong, Lý Dương liền trực tiếp phóng lên cao, nhằm hướng Kính Nguyệt Hồ phía trên bay đi.
Địa cầu, Bắc Kinh, trong một biệt thự.
Trên chiếc ghế bọc da, một thanh niên ngồi trước chiếc máy tính đang tùy hứng lướt web. Phía trên màn hình đang có một con chim màu vàng kim, con chim nhỏ không dám lên tiếng hót như e sợ chủ nhân trừng phạt. Khóe miệng chàng thanh niên chợt nở ra một nụ cười mỉm:
- A? Cũng dám tới hành cung của ta sao? Hoàn hảo, may mà công lực bây giờ đang còn thấp nên không phá hư được viêm cầu của ta, nếu nhỡ phá hủy nó đi, không phải là muốn cho ta phải tự thân khống chế sự quân bình giữa các giới sao? "Viêm cầu" chính là ta đã hao tốn bao nhiêu ức năm mới luyện chế ra, nên ta giờ mới có thể thoải mái như thế này. Ân, có lẽ ngày mai cần đưa cấm chế bên ngoài hành cung cải tạo một chút để sau này hắn không vào lại được.
Một màn tự thoại kỳ diệu, thanh niên này sắc mặt bất chợt biến đổi mạnh:
- Sao, cũng dám khoét lấy tường trong của hành cung của ta, quá quá rồi, hừ hừ, chờ khi ngươi giác tỉnh, ta sẽ tìm ngươi đòi bồi thường, ách… "Ôn nhu thủy" bị vọt lên trên bờ.
Con mắt của gã thanh niên lập tức sáng lên và mở ra.
- Bồng!
Một thân ảnh lao ra từ phía mặt hồ Nguyệt Kính, nước trong hồ tung ra, bóng người rơi xuống bên bờ.
"Hoàn hảo, hoàn hảo! Vừa rồi tại Hồng Quân hành cung, thời gian tương đối ngắn, Phong Đô Đại Đế bọn họ còn đang ở dưới nước a." Mặc dù tâm thần Lý Dương tiêu hao rất lớn, nhưng là bao trùm cái Kính Nguyệt Hồ nho nhỏ này vô cùng đơn giản, dĩ nhiên phát hiện Thập Điện Diêm Vương mọi người ở tại dưới nước.
"Nhiệm vụ đã hoàn thành, chờ bọn họ tại đây thôi." Lúc này Lý Dương khoanh chân ngồi, một bên tĩnh tâm khôi phục tâm thần tu vi, một bên thì đợi bọn Phong Đô Đại Đế và Lý Tầm Hoan.
Hắn một điểm cũng không có chút nóng nảy, vừa rồi trong khi xuống nước đã tìm được hai mươi khỏa Luân Hồi Châu, cũng đủ cho hắn và Lý Tầm Hoan sử dụng.
Lý Dương ngồi tĩnh tọa cả nửa ngày, tâm thần tu vi cũng đã khôi phục hoàn toàn, Phong Đô Đại Đế lúc này mới là ngưới thứ nhất từ Kính Nguyệt Hồ đi ra.
- Lý Dương đạo hữu, nguyên lai ngươi đã đi ra, không biết đạo hữu tìm được nhiều ít bao nhiêu khỏa Luân Hồi Châu.
Phong Đô Đại Đế vừa cười vừa đi tới.
- Mười khỏa.
Lý Dương không dám nói hai mươi khỏa, nhiều vậy thật quá mức hãi người, hơn nữa hắn chỉ còn cần nhiều nhất là 7 khỏa nữa, Lý Tầm Hoan cần thêm 4 khỏa Luân Hồi Châu. Vừa rồi thần thức của Lý Dương đã phát hiện Lý Tầm Hoan đã tìm được 1 viên, mười khỏa cũng đã đủ cho hai người sử dụng.
- Mười khỏa?
Phong Đô Đại Đế nhất thời mở to hai con mắt, hiển nhiên là giật mình.
Lý Dương chớp mắt hai cái, nghi hoặc hỏi:
- Ách…mười viên Luân Hồi Châu thì rất nhiều sao? Đại Đế ngươi đã lượm được bao nhiêu vậy?
Phong Đô Đại Đế nhìn Lý Dương, bất lực nói:
- Mười viên, qua nhiều năm như vậy cho đến bây giờ, lần nhiều nhất của ta chỉ là tám viên mà thôi, bình thường đều khoảng năm, sáu viên, có một lần vận khí không tồi, mới lấy được tám viên, nhưng ngươi lần đầu tiên đi vào Kính Nguyệt Hồ đã lấy được nhiều như vậy, ai, quá chênh lệch rồi.
- Vận khí, vận khí, may mắn mà thôi.
Lý Dương liền khiêm tốn nói nhưng trong lòng hắn lại không phải là không có ác ý suy nghĩ "Nếu mà để Phong Đô Đại Đế biết được thực tế ta đã lấy được hai mươi viên Luân Hồi Châu, hơn nữa còn chỉ trong một phút đã lấy được, hắn sẽ có biểu tình gì nhỉ?"
Đương nhiên Lý Dương không có dọa Phong Đô Đại Đế.
Sau chốc lát, từng người Thập Điện Diêm Vương đều đã đi lên. Luân Hồi Châu mà Thập Điện Diêm Vương lấy được lại không nhiều lắm, Tần Nghiễm Vương, Diêm La Vương công lực cao như thế cũng bất quá mới chỉ được ba viên mà thôi, mấy người Tống Đế Vương phần lớn được có một hai viên.
- Tầm Hoan vì sao còn chưa lên, thời gian một ngày sắp qua rồi!
Phong Đô Đại Đế có phần tức giận.
Tiến nhập Kính Nguyệt Hồ, thời gian hạn chế chỉ có một ngày, đó chính là quy củ qua vô số năm.
Thần thức của Lý Dương thực ra đã phát hiện dưới đáy hồ, Lý Tầm Hoan đang không ngừng tìm kiếm, đến lúc này rồi, Lý Tầm Hoan cũng chỉ tìm thấy một viên Luân Hồi Châu. Mắt thấy thời gian một ngày sắp tới rồi, đột nhiên Lý Tầm Hoan phát hiện được một viên Luân Hồi Châu đang trôi nổi.
Bắt lấy viên Luân Hồi Châu thứ hai, Lý Tầm Hoan tuyệt không có lập tức đi lên, mà lại tiếp tục tìm kiếm chốc lát, đến khi thực sự tìm không được nữa, y mới phá nước mà ra.
- Tầm Hoan, tính toán thời gian của ngươi thật là chuẩn xác, nếu chậm thêm giây lát, có lẽ ngươi không ra được rồi.
Phong Đô Đại Đế lúc này mới cười nói. Nếu Lý Tầm Hoan không ra, hắn cũng không cách gì tìm được, dẫu sao phạm vi bên dưới Kính Nguyệt Hồ rất lớn, hơn nữa lại không thể dùng thần thức, hắn có xuống nước cũng tìm không ra Lý Tầm Hoan.
Lý Tầm Hoan cười tạ lỗi.
- Được rồi, mở Luân Hồi Huyết Tráo thôi.
Phong Đô Đại Đế lập tức ra mệnh lệnh. Thập Điện Diêm Vương lấy ra Luân Hồi Huyết Tinh, và giống như lúc vào, đầu tiên triệt tiêu Luân Hồi Huyết Tráo, đợi sau khi mọi người ra xong, lại khôi phục lại.
Mở ra Luân Hồi Huyết Tráo, Phong Đô Đại Đế liền một mình trở về Phong Đô thành, Thập Điện Diêm Vương cũng là tự mình trở về thành trì. Còn Lý Dương và Lý Tầm Hoan thì đi theo Tần Sơn vương đi đến Thái Sơn thành.
Ba người chân đạp mây, đàm luận với nhau.
- Sáu lần!
Tầm Hoan đạo hữu vận khí không phải tầm thường a. Tổng cộng chỉ có mười tòa thành trì, tra xét sáu lần cũng không tìm được, không biết tại Thái Sơn thành ngươi có tìm được không.
Thái Sơn vương ha ha cười to nói.
Lý Tầm Hoan lạnh nhạt cười.
- Bất quá Lý Dương đạo hữu rất lợi hại. Giờ phút này đã đoạt được mười khỏa Luân Hồi Châu, hơn nữa Tầm Hoan đạo hữu cũng đoạt được 2 khỏa, cũng coi như đủ tất cả các thành trì.
Thái Sơn vương sợ hãi than, nhìn Lý Dương. Hiển nhiên, một lần đoạt được mười khỏa Luân Hồi Châu thật sự là kỳ tích.
Lý Dương mỉm cười, lập tức hướng phía dưới nhìn, một tòa thành trì xuất hiện trong mắt.
- Đã tới Thái Sơn thành rồi!
Ba người liền đáp xuống, xuyên qua chín tầng mây cực từ lôi sát, tiến vào trong Thái Sơn thành.
Tập 11: Ngũ Đức Chi Thân
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...