Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão trong lòng khiếp sợ lúc này đạt tới cực hạn.
Trong Hỏa Không Gian, dưới tuyệt chiêu của hai người làm không gian sụp đổ tung tóe, uy lực khủng khiếp, đến cả Phong Đô Đại Đế cũng chỉ có thể dựa vào Lục Đạo Luân Hồi mới có thể miễn cưỡng bảo trụ tánh mạng, nhưng Lý Dịch trước mắt chỉ dựa vào bản thân để chống lại tuyệt chiêu. Mặc dù Lý Dịch bị trọng thương, nhưng điều này cũng vẫn làm mọi người khiếp sợ.
Quá mạnh.
Địa vị Lý Dịch trong lòng Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão một lần nữa được đề cao, biết đâu còn có thể đạt đến một cấp bậc với Phong Đô Đại Đế.
- Được, Lý Dịch đạo hữu quả nhiên lợi hại, lợi hại quá, thật không ngờ Quỷ giới ngoại trừ Phong Đô Đại Đế Vũ Sơn, còn có một cao thủ như thế, một thân tu vi như thế mà nhiều năm qua vẫn không ai nghe nói tới đại danh, đạo hữu quả nhiên không màng danh lợi.
Đại trưởng lão mỉm cười nói, trên mặt không hề phẫn nộ chút nào.
Y phục màu đen trên người Lý Dương bây giờ đã hoàn toàn hồi phục, mặc cho kình phong thổi phần phật, mắt nhìn Đại trưởng lão, trên mặt cũng tản ra ánh sáng uy nghiêm:
- Hai vị trưởng lão, đã vô số năm qua, ở Quỷ giới rất ít người có thể làm ta bị thương, ngoại trừ Phong Đô Đại Đế, phỏng chừng chỉ có nhị vị thôi. Hôm nay ta đang có hứng, không biết hai vị có thể đánh với ta một trận không?
Mắt Lý Dương tỏa đấy chiến ý, nhìn chằm chằm vào hai lão già, có vẻ rất mong chờ.
Nhị trưởng lão biến sắc, liên tục nói:
- Lý Dịch đạo hữu… việc này, động thủ như thế… rất dễ tổn thương tình cảm, đúng, rất dễ tổn thương tình cảm đó.
- Tổn thương tình cảm?
Lý Dương ngạc nhiên.
Lý Tầm Hoan dang đứng ở xa xa cũng trợn tròn mắt. Hiển nhiên cũng cảm thấy rất kinh ngạc về lời nói của Nhị trưởng lão.
Lúc nãy hai đại trưởng lão thi triển tuyệt chiêu đối phó với hắn sao không nói tới "tổn thương tình cảm", bây giờ sau khi thấy Lý Dương lợi hại như thế, lại dám mở miệng nói ra như vậy.
Đại trưởng lão ho khan một tiếng, trừng mắt liếc Nhị trưởng lão, rồi lập tức mỉm cười nhìn Lý Dương, nói chầm chậm:
- Đạo hữu, mục tiêu của chúng ta là cảm ngộ được đại đạo vô vi, truy tìm thiên đạo. Chém giết lẫn nhau chỉ là biểu tượng bề ngoài mà thôi. Ta thấy đạo hữu tâm thần tu vi cao thâm, lĩnh ngộ thiên đạo cũng thâm sâu, hẳn nhiên hiểu được đạo lý này, vì sao phải chấp mê chém giết nhau làm gì?
Lý Dương chửi thầm trong lòng, Đại trưởng lão này quả nhiên da mặt dày hết cỡ, lúc này lại còn dám bàn đến thiên đạo với Lý Dương.
- Vậy còn bạn của ta Tầm Hoan chân nhân thì sao? Nhị vị chuẩn bị đối xử với hắn như thế nào?
Lý Dương hỏi lại.
Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão nhất thời cau mày.
Lúc này Đại trưởng lão tiến lên một bước, diện mục nghiêm túc nói:
- Lý Dịch đạo hữu, Lý Tầm Hoan giết Giang gia đệ tử của ta. Kết hạ cừu oán với Giang gia ta. Mặc dù nói là chuyện nhỏ, nhưng cũng làm mất thể diện của Giang gia chúng ta. Một khi chúng ta thả Lý Tầm Hoan, Giang gia sau này làm gì còn chỗ đứng trong Quỷ giới. Lý Dịch đạo hữu, chúng ta vốn không muốn coi ngươi là địch. Nhưng điều này thật sự không thể được. Cho dù hôm nay không giết được Lý Tầm Hoan, ngày khác, chúng ta cũng sẽ giết Lý Tầm Hoan. Ai dám xâm phạm người Giang gia ta đều phải giết!
Trong mắt Đại trưởng lão phát ra hàn mang lạnh lẽo.
Không thể xâm phạm Giang gia. Đây là nguyên tắc của Đại trưởng lão.
Lý Dương nhíu mày.
"Hai lão gia nầy quả nhiên ngoan cố, bất quá nếu cần thực sư đánh nhau, một mình ta đánh với hai lão nầy liên thủ thì quả là phiền toái." Lý Dương hơi lo lắng. Vừa rồi hắn có thể chống đỡ được Thủy Hỏa Không Gian, chỉ yếu vì nguyên nhân thủy hỏa năng lượng không thể gây thương tổn cho hắn.
Nếu hai Đại trưởng lão dùng thần khí quyết chiến với Lý Dương, xem ra Lý Dương có thể sẽ rất thảm.
- Hừ, không biết chết sống?
Lý Dương cười lạnh nói, mặt ngoài vẫn cường ngạnh vô cùng.
Đại trưởng lão lãnh đạm nói:
- Lý Dịch đạo hữu. Ngươi quả thật vì hắn trở thành thù địch với Giang gia chúng ta sao? Vô luận như thế nào, Lý Tầm Hoan chắc chắn phải chết, đạo hữu không có khả năng lúc nào cũng đi theo hắn đâu.
Đại trưởng lão cũng không hề có ý nhượng bộ.
Trong lòng hai vị trưởng lão thấp thỏm.
Tuyệt chiêu vừa rồi không thể giết chết Lý Dương, tự nhiên trong lòng bọn họ Lý Dương phải là một siêu cấp cao thủ. Muốn chính diện đối kháng với Lý Dương, hai đại trưởng lão quả thật cũng không nắm chắc. Hơn nữa bọn họ cũng không muốn đối địch với Lý Dương.
Nhưng… vậy thì còn gì là thể diện của Giang gia nữa.
Đại trưởng lão Nhị trưởng lão và Lý Dương ba người đứng đối diện, không ai chịu lùi một bước. Nhưng vô luận là hai Đại trưởng lão hay Lý Dương, cũng không ai muốn ra tay. Đại trưởng lão Nhị trưởng lão vì một chiêu vừa rồi, cho rằng Lý Dương quá mạnh.
Lý Dương thì biết sức mình, nếu thật sự dùng binh khí giao tranh, mình giỏi lắm đấu được với một người, hai người liên tthủ chắc chắn mình đánh không lại.
… như thế…
Ba người cứ kìm chế nhau như thế, không ai ra tay, cũng không ai chịu lui bước.
Lý Dương đột nhiên cười lớn lên.
Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão nãy giờ vô cùng căng thẳng, lúc này nhất thời thân hình hơi rung động. Nhưng thấy Lý Dương không hề ra tay, mới một lần nữa bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn Lý Dương. Không hiểu cao thủ thần bí trước mắt này rốt cuộc muốn làm gì.
- Ha ha ha… hai vị trưởng lão đừng cũng võ đoán rồi…
Lý Dương ngửa đầu cười to, tiếng cười vang đến tận trời.
- Võ đoán?
Đại trưởng lão nhìn Lý Dương, cũng không nói lời nào.
Lý Dương cười nói:
- Xin hỏi… khi Giang gia Nhị công tử bị sát hại, các ngươi có trực tiếp thấy rõ mọi việc không, có thấy đúng là Tầm Hoan chân nhân ra tay không?
- Không.
Đại trưởng lão không thèm nói láo.
- Chưa thấy, ngươi làm sao khẳng định được là Tầm Hoan chân nhân ra tay chứ?
Hai mắt Lý Dương phát ra tinh mang, lạnh lùng nhìn hai người:
- Tầm Hoan chân nhân là bạn ta, ta không thể để các ngươi vu vạ cho hắn được.
Đại trưởng lão lạnh nhạt cười nói:
- Mặc dù ta không thấy, bất quá ta sử dụng sưu hồn thuật thu lấy linh hồn của một người đã từng chứng kiến chuyện này ở hiện trường, từ ký ức của hắn ta thấy một người tóc trắng mặc áo trắng, bộ dáng chính là Lý Tầm Hoan, hắn sử dụng phi đao giết Ngọc Nhân. Không phải thì là ai đây?
Lý Dương khinh bỉ nhìn Đại trưởng lão.
- Như vậy đã xác định được sao?
Đại trưởng lão cười nói:
- Như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
- Hai vị trưởng lão, các ngươi tốt xấu cũng là Quỷ Đế hậu kỳ cao thủ. Chắc cũng phải biết rằng đối với thuật biến hóa phỏng chừng chỉ cần người có thực lực một chút là làm được. Đầu bạc bạch y? Bộ dáng Tầm Hoan chân nhân? Sử dụng phi đao?
Thân hình Lý Dương đột nhiên nhoáng lên.
Nhất thời, Lý Dương biến thành bộ dáng của Lý Tầm Hoan, một thân bạch y, tóc cũng biến thành tóc bạc, bàn tay vừa lật, cũng xuất hiện một thanh phi đao.
- Thế nào? Bộ dáng ta bây giờ có giống như người trong sưu hồn thuật không? Nếu giống, thì không cần phải nói nữa. Ta cũng có thể là hung thủ giết Giang gia Nhị công tử.
Lý Dương nói xong, lập tức thân hình nhoáng lên, lại biến thành bộ dáng trước đây.
Thuật biến hóa. Đích xác ai ai có thực lực một chút đều có thể làm được, bình thường phải sử dụng khí tức mới khẳng định được người đó là ai.
Bất quá khi dùng sưu hồn thuật, chỉ có thể kiểm tra ký ức của người khác, căn bản không thể lục soát khí tức. Muốn kiểm tra khí tức người khác, phải dùng thần thức thăm dò.
Nhị trưởng lão thần tình đỏ bừng, giận dữ la lên:
- Lý Dịch, ngươi giảo biện.
- Giảo biện? Nếu có người muốn hãm hại Tầm Hoan đạo hữu, cũng không phải không có khả năng biến ảo hình dạng một chút rồi giết Giang gia Nhị công tử. Ngươi làm sao mà xác định được là Tầm Hoan đạo hữu chứ. Hừ, không chắc mười phần mà dám tới đây đòi chém đòi giết, bộ tưởng là Tầm Hoan đạo hữu dễ trêu lắm sao!
Trên mặt Lý Dương nhất thời như bao phủ một tầng sương lạnh, lạnh lùng nhìn hai đại trưởng lão.
Nhị trưởng lão đột nhiên nhãn tình sáng lên, rồi nói:
- Được rồi, ta nhớ lúc trước bên cạnh Lý Tầm Hoan có một cô gái, cô gái đó tự mình thừa nhận, bởi vì Ngọc nhi muốn cướp nàng nên Lý Tầm Hoan mới giết Ngọc nhân. Hừ, chính miệng cô gái đó nói, ngươi còn không thừa nhận?
Nhị trưởng lão như đã mười phần chắc chắn, ngạo nghễ nhìn Lý Dương.
Lý Dương không quan tâm cười.
- Một cô nương để cứu mạng đại ca nàng, tùy thời có thể nói dối. Điều này cực kỳ bình thường phải không?
Lý Dương cứ khăng khăng cãi chày cái cối.
Đại trưởng lão đột nhiên lên tiếng xen vào, lão nhìn chằm chằm Lý Tầm Hoan ở phía xa:
- Lý Tầm Hoan, ta hỏi ngươi, Ngọc nhân có phải là ngươi giết không?
Đại trưởng lão căn bản không thèm nhìn Lý Dương liếc mắt, hắn chỉ nhìn Lý Tầm Hoan, chờ đợi câu trả lời của Lý Tầm Hoan.
Lý Dương cũng nhíu mày.
Hắn đã từng nói chuyện nhiều lần với Lý Tầm Hoan, cũng hiểu tính tình của Lý Tầm Hoan, biết lão không bao giờ cả nói láo.
Quả nhiên, Lý Tầm Hoan hướng Lý Dương cười vẻ có lỗi, hồn nhiên nói:
- Đúng, Giang gia Nhị công tử đích thật là do ta giết, người cặn bã như thế, cho dù ta có gặp lại một lần nữa, giữa sẽ ra tay giết hắn như trước.
Lý Tầm Hoan nhìn hai đại trưởng lão, không thấy chút nhân nhượng nào.
Đại trưởng lão mỉm cười nhìn Lý Dương:
- Lý Dịch đạo hữu? Nghe chưa?
Lý Dương trong lòng thầm than, trên nhưng mặt vẫn nở nụ cười.
- Chà? Tầm Hoan chân nhân quả là quang minh lỗi lạc, hắn đã nói người này đáng chết, thì chắc chắn hắn đáng chết. Hai vị trưởng lão, các ngươi phải cảm tạ Tầm Hoan chân nhân giúp diệt trừ một phế vật cho Giang gia các ngươi.
Lý Dương cười tủm tỉm.
Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão biến sắc.
- Đại ca, Lý Dịch này nói tới nói lui vẫn nhất định phải bảo vệ Lý Tầm Hoan, chúng ta phải làm gì bây giờ?
Nhị trưởng lão lúc này quay sang hỏi Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão suy nghĩ trong chốc lát, rồi truyền âm nói:
- Để ta cầm chân Lý Dịch trước. Với công lực của ta, chắc chắn có thể cầm chân Lý Dịch. Đến lúc đó ngươi cứ ra tay trực tiếp giết Lý Tầm Hoan. Vô luận như thế nào, tuyệt đối không để cho ngoại nhân khi dễ Giang gia. Có lần đầu tiên, thì có lần thứ hai. Danh dự của Giang gia không thể để ngoại nhân bôi nhọ.
Nhị trưởng lão nhãn tình sáng lên.
Hắn biết thực lực đại ca mình, trong mắt người ngoài, thực lực của Nhị trưởng lão cũng tương đương với Đại trưởng lão, nhưng trên thực tế thực lực của Đại trưởng lão mạnh hơn Nhị trưởng lão nhiều, hơn nữa Đại trưởng lão lại có phương pháp đối phó với tâm thần công kích.
Ánh mắt Nhị trưởng lão hướng về phía Lý Tầm Hoan, trong mắt hiện lên chút sát ý.
- Động thủ!
Đại trưởng lão đột nhiên truyền âm hạ lệnh.
Lý Dương nãy giờ luôn luôn giám sát cử động của hai người, đột nhiên gọi lớn:
- Băng Hồn đạo hữu, xem trò vui ở bên lâu rồi, sao còn không ra mặt!
Lời này vừa nói ra, Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão nhất thời khựng lại, đình chỉ công kích, năng lượng trong cơ thể bị ngăn chặn đột ngột không khỏi chấn động. Máu dồn lên trên mặt hai người đỏ bừng, hồi lâu sau mới từ từ bình tĩnh lại, nhưng cái họ sợ chính là những lời Lý Dương vừa nói.
- Quỷ giới này quả thật có nhân tài như vậy sao? Ngoại trừ Phong Đô Đại Đế và cả Lý Dịch, lại còn có ai mà thần thức chúng ta không thể phát hiện được?
Nhị trưởng lão có vẻ khó tin, Đại trưởng lão cũng cau mày. Một Lý Dịch đã rất khó đối phó rồi, nếu lại còn thêm cao thủ bọn họ không thể phát hiện nữa, thì quả là sự tình rất phiền toái rồi.
Một bóng đen chợt lóe lên, rồi chợt hiện lên ở một bên Lý Dương.
Cả thân hình Băng Hồn cơ hồ đều bị hắc y bao trùm, toàn thân tản ra hàn ý âm lãnh, nếu nói Lý Dương làm cho người ta có cảm giác lạnh lùng cao ngạo, thì Quỷ Đế Băng Hồn làm cho người ta có cảm giác yêu dị âm lãnh.
- Băng Hồn đạo hữu, ngươi nói Giang gia công tử đáng chết không?
Lý Dương cười tủm tỉm hỏi.
Băng Hồn hậm hực trong lòng. Hắn là hung thủ giết chết Giang gia Đại công tử, nghe Lý Dương hỏi như vậy, hắn làm sao trả lời được? Hắn hơi lo lắng Lý Dương sẽ làm bại lộ thân phận của hắn, dù sao hắn một người không thể địch nổi hai đối thủ như vậy.
- Đáng chết!
Băng Hồn lãnh khốc nói.
Hai Đại trưởng lão nhất thời sắc mặt rất khó coi, Băng Hồn nói thế có nghĩa là hắn hoàn toàn đứng về phía Lý Dương. Hơn nữa Đại trưởng lão đích thật không thể điều tra tâm thần tu vi của Băng Hồn. Hơi lạnh từ Băng Hồn tỏa ra cùng với đôi mắt lóe lên những tia sáng xanh lè cũng làm cho hai đại trưởng lão cảm thấy rất do dự.
Hai Quỷ Đế hậu kỳ cao thủ, cả hai đều nhìn không thấu. Rốt cuộc nên làm gì bây giờ?
Lý Dương đột nhiên quay đầu nhìn về hướng nam, trên mặt cũng khẽ mỉm cười.
- Tống Đế, Lý Dịch đạo hữu sớm đã phát hiện ra chúng ta rồi, chúng ta cũng xuất động thôi.
Phong Đô Đại Đế cười nói.
Tống Đế Vương lại nói:
- Đại Đế, vừa rồi Lý Dịch chống được Thủy Hỏa Không Gian sụp đổ, hơn nữa như vậy còn khôi phục rất nhanh, xem ra thực lực của hắn đích thật rất mạnh. Phải nói là mạnh đến mức đáng sợ. Hơn nữa hắn còn có tâm thần công kích…
Nói rồi, Tống Đế Vương hướng ánh mắt về phía Phong Đô Đại Đế, hiển nhiên hắn đang cho rằng Lý Dịch có thể cùng một cấp bậc với Phong Đô Đại Đế.
Phong Đô Đại Đế nói:
- Có thể chống được tuyệt chiêu do Giang gia hai đại trưởng lão liên thủ, thực lực hoàn toàn có thể so được với ta, bất quá… ta cũng có Tam Sanh Thạch, không sợ tâm thần công kích của hắn. Nhờ Tam Sanh Thạch tăng cường, tâm thần công kích của ta cũng mạnh hơn. Hơn nữa Lục Đạo Luân Hồi cũng không phải là thần khí bình thường đâu.
Nghĩ đến Lục Đạo Luân Hồi, Tống Đế Vương có vẻ rất tin tưởng Phong Đô Đại Đế.
- Đi!
Phong Đô Đại Đế và Tống Đế Vương bay trên mây, trong nháy mắt đã tới chiến trường. Hai người cũng hạ xuống bên cạnh Lý Dương, dù sao Phong Đô Đại Đế và Giang gia hai Đại trưởng lão luôn luôn có quan hệ thù địch vô số năm qua.
- Ra mắt Đại Đế!
Lý Dương cười tủm tỉm, Băng Hồn bên cạnh thấy Phong Đô Đại Đế cũng hành lễ.
Phong Đô Đại Đế nhìn Lý Dương và Băng Hồn, mỉm cười nói:
- Lý Dịch đạo hữu và Băng Hồn đạo hữu, cứ gọi ta là Vũ Sơn đạo hữu được rồi. Khí tức của vị Băng Hồn đạo hữu này rất giống một người trước đây, vốn là một truyền nhân của Băng Phách Tông.
Băng Hồn trong lòng cả kinh nhưng trên mặt vẫn lạnh nhạt nói:
- Chính là ta!
Lý Dương hướng ánh mắt về phía hai đại trưởng lão, cười nói:
- Nhị vị trưởng lão, các ngươi còn muốn động thủ nữa hay thôi?
Lúc này, Băng Hồn, Phong Đô Đại Đế, Tống Đế Vương đều đứng cả ở bên cạnh Lý Dương, mọi người đều dương mắt nhìn hai Giang gia trưởng lão.
Giữ lời hứa với anh em đi nhậu nhé, hôm nay mệt quá nên làm tạm mấy Chương thui
Tập 11: Ngũ Đức Chi Thân
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...