Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Cửu Trọng Lâu tầng thứ tám, diện tích rất lớn, có hơn mười phòng, ở trong một phòng ở giữa nhất.
Ở trong phòng bố trí vô cùng tinh xảo, cả phòng mang một màu sắc ấm áp, khiến cho người ta không thể đừng được ý loạn tình mê. Chiếc giường lớn xa hoa tinh xảo để ngang ở trong phòng, màn cửa bay bay, trên giường ẩn ước một mảng xanh biếc.
Lục Hinh cô nương lúc này đang nằm ở trên giường.
Mà Giang Phong đang đứng bên cạnh giường, thản nhiên cười nhìn thân thể của Lục Hinh, hai tay nhẹ nhàng cởi áo ngoài của Lục Hinh, thấy được chiếc nội ý màu phấn hồng của Lục Hinh. Vuốt ve da thịt mềm mại giống như ngọc diệp linh chi, nhìn nững đường cong mĩ diệu của thân thể Lục Hinh, vẻ tươi cười trên mặt giang phong càng ngày càng sáng lạn.
- Thủy linh chi khí đích xác dồi dào, tin rằng lần song tu này bằng ta ngàn năm khổ tu.
Giang Phong cười cười cởi áo, lộ ra nửa thân trên cường tráng.
Năng lượng trong cơ thể vận chuyển, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa.
- Bồng!
Một kích trầm trọng như thái sơn mãnh liệt nện xuống, hung hăng nện lên trên ngực Giang Phong.
- Phốc!
Một ngụm máu tươi đột nhiên phun ra, thân thể Giang Phong giống như một bao cát lớn bị đập rơi xuống mặt đất.
"Chuyện gì xảy ra?" Giang Phong trong lòng đại kinh "Chẳng lẽ là sư tôn của nữ tử Lục Hinh này tới? Như thế nào Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão không có phản ứng?" Nếu nhue trước có ngoại nhân muốn xông lên tầng tám của Cửu Trọng Lâu, Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão tuyệt đối có thể ngăn cản.
Nhưng mà có người đến, hai vị trưởng lão lại không có phản ứng gì.
"Chẳng lẽ người đến so với Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão còn lợi hại hơn? Ngoại trừ Phong Đô đại đế và Lý Dịch, còn có người nào khác chứ?" Giang Phong cảm thấy một trận khó tin, lúc này liền xoay người đứng lên, liếc nhìn một cái.
Giang Phong trong lòng rung động một trận.
Chỉ thấy ở trong phòng, ngoại trừ Lý Dịch hắn đã sớm đoán trước ra, còn có một người áo đen. Người áo đen này hiện tại chính là đang làm phép giải trừ mê hôn thuật cho Lục Hinh.
"Không hay!" Giang Phong biết rằng không hay, qua một chút liền xuất hiện hai người. lý dịch so với Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão tâm thần đều cao hơn, hắn vô cùng rõ ràng. Nhưng chính là cả người áo đen âm lãnh này chẳng lẽ tâm thần cũng cao hơn so với Đại trưởng lão? Vì sao hai vị trưởng lão không biết chút gì?
Hóa thành một đạo kình phong, Giang Phong hung hăng đánh vào cấm chế.
- Hừ, đừng nghĩ đến chạy, ở trong phòng này đã bị ta bố trí cấm chế, ngươi một tên tiểu tử Quỷ Đế tiền kì lại mơ tưởng chạy.
Băng Hồn phóng ra lục mang yêu dị, hung hăng nhìn Giang Phong. Giang Phong bị mục quang này chiếu tới, nhất thời cảm thấy toàn thân run lên.
Ngọc bội truyền tin.
Giang Phong trong lòng vừa động. có thể thông qua ngọc bội truyền tin thông tri cho Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão.
- Ngươi một tên Quỷ Đế tiền kỳ nho nhỏ, đừng có ở trước mặt ta làm trò, đừng nghĩ rằng thông qua ngọc bội truyền tin. Cho dù Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão của ngươi tới, ta cũng có thể trong nháy mắt giết ngươi đi.
Thanh âm của Băng Hồn lọt vào tai Giang Phong.
Giang Phong sắc mặt nhất thời biến đổi.
- Lý Dịch tiền bối!
Giang Phong lập tức cung cúc nhìn về phía Lý Dương, vừa muốn nói chuyện, Lý Dương lại quay đầu đi, cũng không thèm nhìn Giang Phong lấy một cái. Giang Phong nhất thời cảm thấy không hay, mà lúc này…
- Ô…, sư tôn.
Lục Hinh đã hoàn toàn khôi phục lại thần trí, vừa nhìn thấy Băng Hồn nhất thời chấn động. nhìn thấy khí tức kinh khủng của Băng Hồn trong lúc này. Nhất thời trong lòng rung động. Nàng biết rằng sư tôn của mình bình thưởng rất tốt, nhưng có đôi lúc lại thập phần đáng sợ.
- A, y phục của ta!
Lục Hinh bây giờ mới chú ý đến y phục của mình đã bị cởi ra hết, chỉ còn lại có nội y. Cuống quýt mang ya phục mặc lại. lục Hinh vừa nhìn thấy Giang Phong đang quỳ, qua một chút liền đã hiểu ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Hinh nhất thời tức giận đến trắng bệch, tiến mạnh lên vài bước, đi tới phía trước Băng Hồn, hung hăng chỉ vào Giang Phong, môi tức giận đến run lên:
- Là ngươi, Giang Phong, ngươi cũng dám đối với ta… đối với ta…
Đôi môi Lục Hinh run rẩy, ngục phập phồng dồn dập, hiển nhiên là vô cùng giận giữ.
- Hinh nhi, vi sư đã nói với ngươi, không nên dễ dáng tin người khác, mọi việc đều phải xem xét cẩn thận rõ ràng, gặp phải nguy hiểm phải báo cho vi sư biết, ngươi sao lại không nghe lời, trước cứ đứng qua một bên, việc này vi sư tự biết xử lí.
Băng Hồn lãnh đạm nói.
Lục Hinh vừa nghe thấy vậy, lập tức lui về phía sau Băng Hồn, không dám nói gì nữa. Lục Hinh là đệ tử Băng Hồn mới thu được mười năm nay, nhưng mà nàng đối với tính khí của Băng Hồn vô cùng rõ ràng. Một khi Băng Hồn có vẻ kinh khủng như vậy, không nên làm trái lời. Nếu không … sẽ vô cùng thảm.
- Tiền bối, ta đối với Hinh nhi cô nương là thật tâm mà. Ta vừa nhìn thấy nàng, liền đã biết rằng người ta thích chính là nàng. Mỗi tiếng nàng nói, nỗi lần nàng cười, đều khiến cho ta trong lòng run lên. Ta thật sự là thích nàng.
Giang Phong trong lòng vừa chuyển, biết rằng giờ phút này là thời khắc sinh tử tồn vong, chỉ có thể làm giả ra một cai bộ dạng vì yêu không thiết tất cả, có lẽ có thể có một đướng sinh cơ.
- Câm miệng, Hinh nhi là để cho ngươi gọi sao?
Băng Phong lạnh lùng nói.
Giang Phong nhưng lại ngẩng đầu bất khuất nói:
- Ta yêu Hinh nhi, cho dù người giết ta, ta vẫn muốn gọi như vậy. Ta cũng là tình bất tự cấm, ta thực sự là vô pháp không chế tình cảm của chính mình. Thực sự, trong khi tình cảm nổi lên, ta nhất thời trong đầu mê muội. ta vô cùng hối hận. ta là cầm thú, ta là cầm thú, ta xin lỗi Hinh Nhi cô nương.
Giang Phong vẻ mặt hối hận, hai tay hung hăng tự vả vào miệng mình, mỗi cái đều rất nặng nề, thậm chí răng cũng bị đánh bay ra.
Lý Dương chứng kiến một màn này, trong lòng lại cười cười:
- Giang Phong này quả nhiên có chút tiềm chất biểu diễn. phỏng chừng nếu tới địa cầu, làm diễn viên tuyệt đối là hợp đó.
Lý Dương hiển nhiên không tin vào mấy lời quỷ quái của Giang Phong, ở bên cạnh lẳng lặng xem. Dù sao việc này muốn xử lý cũng đã có Băng Hồn xử lý.
Hinh nhi trông thấy Giang Phong như vậy, ánh mắt có chút phức tạp.
Băng Hồn lạnh lùng nhìn, mặc cho Giang Phong tự đánh tự vả mình như thế nào, biểu tình của hắn vẫn băng lãnh như cũ.
Giang Phong tự vả chính mình, trong lòng lại là thầm hận "Tình thế tựa hồ không hay, người trung niên áo đen này căn bản là một kẻ đầu đá, không có cảm tình, chắc là phải thay đổi mục tiêu."
Giang Phong dừng tự vả mình lại, nhìn về phía Lục Hinh:
- Hinh nhi, sư tôn nàng muốn giết ta ta cũng không để ý, ta chỉ xin ngươi có thể tha thứ cho ta, khi ta ở dưới cầu thang nhìn thấy nàng một cái, ta biết là đã động tâm vì nàng. Cho nên ta sau đó đã lập tức đuổi theo nàng, muốn làm quen với nàng.
Giang Phong hít vào một hơi, trong mắt đã chảy ra nước mắt.
- Giang Phong ta tu luyện công pháp là "Thủy Hỏa Huyền Minh Điển", là cần phải thủy hỏa tương dung, ta bởi vì dương hỏa quá nặng, đã bị vây đến bờ tẩu hỏa nhập ma. Lần này nhìn thấy nàng, có lẽ là do nguyên nhân công pháp, hoặc là do ta trong lòng xấu xa, ta cũng không giữ nổi mình. ta cũng thật sự không biết lúc đó tại sao ta lại làm như vậy. May mắn, may mắn là sư tôn của Hinh nhi tới nhanh, ta mới không mắc phải sai lầm lớn này, trong lòng ta cũng an ổn được một chút. Nàng muốn giết thì cứ giết ta đi, ta chỉ xin nàng … có thể tha thứ cho ta.
Giang Phong hai mắt chân thành nhìn Lục Hinh.
Lục Hinh cắn cắn môi, nhìn sư tôn Băng Hồn nói:
- Sư tôn, Giang Phong này có thể là do công pháp tẩu hỏa nhập ma mới làm như vậy, chuyện này… ân, hay là hơi trừng phạt hắn một chút, chuyện này không tính nữa.
Lục Hinh trên thực tế đối với Giang Phong, một chút tình cảm cũng không có, chỉ là lòng Lục Hinh có quá mức lương thiện. Bị mấy câu nói của Giang Phong lừa gạt.
- Tiểu tử Giang Phong, chúc mừng, ngươi đã lừa gạt thành công đồ nhi ta rồi, đáng tiếc… Băng Hồn ta lại có thể bị tên tiểu tử ngươi lừa gạt sao. Hừ, tẩu hỏa nhập ma, đường đường là đại thiếu gia của Cửu Trọng Lâu Giang gia, như thế nào lại có thể đơn giản tẩu hỏa nhập ma như vậy. Cái này chỉ có thể lừa gạt Hinh nhi loại người tâm địa lương thiện bậc đó thôi.
Băng Hồn chậm rãi đi về phía trước, lục quang trong mắt càng thêm yêu dị.
- Giang Phong, ngươi nói đi, ta nên mang nguyên thần của ngươi hành hạ vài năm mới giết, hay là bây giờ trực tiếp giết ngươi? Ngươi chỉ có thể chọn một trong đó.
Băng Hồn trên mặt trở nên tươi cười sáng lạn.
Lý Dương đi tới một bên, ngồi trên ghế, lẳng lặng nhìn tất cả.
Ngăn cản?
Lý Dương còn không có nhiều tinh lực như vậy, thấy Lục Hinh đáng yêu trúng hôn mê thuật, thiếu chút nữa thì bị mê gian, Lý Dương cũng là đối với Giang Phong nổi lên sát ý.
Giang Phong có chút luống cuống.
Lựa chọn?
Một cái là nguyên thần bị hành hạ vài năm rồi chết, một cái là giết ngay ở đương trường. Hai cái đều là chết, Giang Phong hắn còn không muốn chết, tự nhiên là không muốn chọn lựa.
Giang Phong nhìn ánh mắt lãnh liệt của Băng Hồn, cũng biết ý nghĩ của Băng Hồn.
"Xung quang có cấm chế, Băng Hồn này công lực sâu không lường được này lại hoàn toàn chú ý đến ta. Một khi ta có cử động, phỏng chừng hắn sẽ trong nháy mắt giết ta đi. Ta nên làm như thế nào thì tốt? Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão ở ngay trong Cửu Trọng Lâu. Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, ta cầu xin các vị, mau mau phát hiện ra chuyện ở nơi này đi." Giang Phong trong lòng khẩn cấp.
Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão nếu như vận dụng thần thức, tự nhiên sẽ phát hiên ra xung quanh gian phòng này có cấm chế đặc thù, nói không chừng liền sẽ đi tới. Chính là không có cao thủ nào lại thường xuyên dùng thần thức tìm tòi, ai biết được khi nào hai đại trưởng lão mới dùng thần thức tra xét.
- Hừ, nếu ngươi không chọn, ta sẽ chọn lựa giúp ngươi, để ngươi thống khoái một chút, trực tiếp chết đi.
Băng Hồn cười hắc hắc, vung tay muốn động thủ.
- Dừng!
Giang Phong đột nhiên cao giọng hô, Băng Hồn quả nhiên cũng ngừng lại. Giang Phong trong lòng run rẩy một trận, nếu như Băng Hồn không dừng lại, hắn đã có thể xong rồi.
- Còn muốn nói cái gì?
Băng Hồn cười lạnh nói.
Giang Phong trong lòng vội xoay chuyển:
- Lục Hinh này hiển nhiên là không cách nào ảnh hưởng đến Băng Hồn, nói cái gì với Lục Hinh cũng vô dụng, hiện tại chỉ có thể trông vào Lý Dịch thôi.
Ánh mắt Giang Phong chuyển về phía Lý Dịch đang ngồi một bên.
- Lý Dịch tiền bối, không biết vãn bối đối đãi với tiền bối như thế nào?
Lý Dương cười thầm "Tiểu tử này lại cầu đến ta rồi." Ngoài mặt Lý Dương lại là nói:
- Giang Phong ngươi đối đãi với ta cũng tính là hữu lễ.
Giang Phong liền nó ngay:
- Vãn bối bởi vì nhất thời ý loạn tình mê, nhưng mà bất kể thế nào đi nữa, cuối cũng vẫn là chưa phạm phải sai trái gì lớn. Vãn bối nghĩ rằng, cũng không tính là cái gì tử tội. Vãn bối còn có phụ mẫu trên đời, có huynh đệ bên cạnh, bây giờ vẫn như trước một thân một mình. Làm sao có thể chỉ vì một cái sai nhỏ mà muốn lấy mạng của vãn bối. Tiền bối nói xem có đúng không?
Lý Dương cười nói:
- Cũng đúng, ngươi cũng không có cái sai gì lớn, chỉ là dùng mê hồn chi thuật thi triển trên thân người cô nương này, cởi quần áo của cô nương này mà thôi, đúng, đó đích xác không tính là sai trái gì lớn. Băng Hồn, ngươi nói sao?
Lý Dương nhìn về phía Băng Hồn.
- Tiểu tử, đừng nói nhảm nữa!
Băng Hồn nhướng mày, lục quang trong mắt lóe lên, cả giận nói. Lập tức một đạo kiếm mang từ trong tay bắn ra.
- Bồng!
Giang Phong thân thể đột nhiên dừng lại, ngọc bội nắm trong tay còn chưa kịp truyền tin tức vào. Mà giờ phút này nguyên thần của hắn đã bị "Thanh Châm Hàn Mang" của Băng Hồn đánh thủng, hồn phi phách tán đương trường. Giang Phong này cũng là người thông minh tuyệt đỉnh, đáng tiếc, ở trước mặt tuyệt đối lực lượng, sự thông minh của hắn cũng vô pháp cứu.
Hắn vừa chết, đồng thời có vài kiện đồ vật xuất hiện trên mặt đất, kể cả hộp ngọc có chữa ba viên luận hồi châu bên trong.
- Hưu!
Lý Dương sớm đã chuẩn bị hồi lâu thi triển ra tốc độ nhanh nhất, nhất thời tụ lý càn khôn thuật liền mang tất cả toàn bộ thu vào. Lý Dương cười nhìn Băng Hồn đang trợn mắt há mổm:
- Băng Hồn, ta rất là nghèo, vậy cho nên ta mới nhanh tay một chút. Ân , như thế này đi, thanh thần khí chiến đao này cho ngươi.
Lý Dương quan tâm chỉ là ba viên Luân Hồi Châu, còn các thứ khác không để trong mắt, trực tiếp mang chiến đao thần khí vừa rồi Giang Phong sử dụng nhượng cho Băng Hồn.
Băng Hồn khẽ chau mày, nhưng vẫn như trước nhận lấy thần khí chiến đao.
- Lý Dương, ta xem ngươi không giống người nghèo chút nào, hừ hừ, nhất định vừa rồi Giang Phong lưu lại có bảo vật.
Băng Hồn bây giờ hối hận, sao vừa rồi giết Giang Phong, đồng thời không thu lấy bảo vật,. bây giờ lại bị Lý Dương thu mất.
- Lý Dương? Sư tôn, hắn không phải là Lý Dịch đại sư sao?
Lục Hinh nghi hoặc hỏi Băng Hồn.
Băng Hồn nhìn Lý Dương, cười lạnh một tiếng:
- Lý Dịch đại sư? Một người giả mạo quỷ giới mà thôi.
Nói xong, Băng Hồn mang theo Lục Hinh, lập tức ly khai khỏi Cửu Trọng Lâu. Hắn cũng không dám tiếp tục ở lại Cửu Trọng Lâu.
Lý Dương trong mắt hiện lên một tia hàn quang:
- Băng Hồn, tốt nhất là đừng chọc ta nóng lên.
Lý Dương lo lắng nhất là Băng Hồn này thật sự công bố thân phận của hắn với thiên hạ. Nếu như đến lúc đó, Lý Dương và Băng Hồn thật sự trở nên đối lập. Sau đó, Lý Dương cũng là rời khỏi Cửu Trọng Lâu.
Bất luận là Lý Dương hay Băng Hồn, Lý Dương là bởi vì thủy thuộc tính bản nguyên năng lượng thuộc tính khiến cho thực lực dưới Đại Tôn không ai có thể nhìn thấu tu vi vủa hắn. Băng Hồn này là vì "Băng Phách bảo điển" bí pháp đặc thù, băng phong lại khí tức của mình, cũng khiến cho người khác nhìn không thấu.
Trên thực tế, Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão vô luộn là công lực hay tâm thần tu vi đều không yếu hơn so với Lý Dương hay Băng Hồn.
- Đại công tử, không hay rồi, Nhị công tử thất tung, không biết là bị tụ lý càn khôn thuật thu vào hay là bị giết rồi.
Đứng ở cửa phòng Giang Phong, hai tên cao thủ Quỷ Quân hậu kỳ bị phái đi tìm Giang Ngọc cung kính bẩm báo nói.
Hai tên Quỷ Quân đợi một chốc, cũng không thấy trong phòng có phản ứng gì, hai người nhìn nhau, vô cùng nghi hoặc.
- Đại công tử!
Hai người lại hô lên một tiếng, nhưng trong phòng như trước không có phản ứng, hai người liền đẩy cửa phỏng ra, nhất thời hai mắt trợn tròn lên.
Tập 11: Ngũ Đức Chi Thân
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...