Một mảng vân vụ huyết hồng đang phiêu đãng trên bầu trời.
Lúc này, Lý Dương đang cùng Tần Nghiễm Vương đi vào bên trong, thấy cảnh trước mắt khiến Lý Dương khiếp sợ.
Từ bên ngoài đại môn còn tưởng rằng bên trong chỉ là một thông đạo mà thôi, ai ngờ từ cửa đi vào lại là một không gian độc lập, một đám linh hồn xuất hiện trong không gian này.
Đoàn người đứng thành các hàng dài, mỗi hàng đều nhìn không thấy đuôi, hơn nữa còn có rất nhiều hàng, đúng là một biển người, mỗi ngày người chết ở nhân giới thật sự quá nhiều, số người đi tới Quỷ giới quả thật nhiều đến kinh người.
- Những người này sau khi chết đi, bọn họ đều trở thành Quỷ giới nhân.
Tần Nghiễm Vương cười chỉ vào đám người nói.
Lý Dương gật gật đầu, nhìn chung quanh, đột nhiên thấy một bạch y thiếu niên, giờ phút này bạch y thiếu niên đang kịch liệt phản kháng, cao giọng quát:
- Làm gì, Đây là cái gì, ta không uống, ta không uống!
Nhưng bên cạnh một tên lính lập tức vung tay lên, bát nước đổ thẳng vào miệng bạch y thanh niên, trong nháy mắt đôi mắt bạch y thanh niên trở nên mê mang, lập tức đi theo đoàn người đi ra động khẩu bên ngoài.
- Dương ca!
Bên cạnh một tiếng nữ thanh thương tâm truyền đến, nhưng trong chốc lát trở nên trầm mặc, Lý Dương quay đầu nhìn lại, chứng kiến một Quỷ giới nữ hài tử vừa mới đi tới bị cường bức uống chén nước.
Nữ hài tử cũng trở thành một Quỷ giới nhân bình thường.
- Bái kiến bệ hạ!
Nhìn thấy Tần Nghiễm Vương, chung quanh binh lính thập phần cung kính quỳ xuống hô, Tần Nghiễm Vương nhàn nhạt gật đầu nói:
- Các ngươi tiếp tục đi.
- Đó là cái gì vậy?
Lý Dương chỉ vào một chén nước, quay về Tần Nghiễm Vương dò hỏi.
- Đó là Mạnh Bà thang.
Tần Nghiễm Vương cười nói:
- Một người sau khi chết đi, đi tới Quỷ giới Diệc hoặc là Minh giới nhân đều phải muốn uống Mạnh Bà thang, sau khi uống Mạnh Bà thang liền hoàn toàn mất trí nhớ.
Lý Dương nhướng mày một cái.
Mạnh Bà thang! đây là Mạnh Bà thang.
Tuyết đi tới Quỷ giới cũng phải uống Mạnh Bà thang.
Lý Dương trong lòng có chút chấn động.
- Ngươi xem, có những người muốn chống cự, đáng tiếc, bọn họ bất quá chỉ là người bình thường chết đi, linh hồn phản kháng lực cũng rất yếu. Bất kể một quỷ binh nào cũng đều có thể cường bức bọn họ uống. Một khi uống vào, bọn họ liền mất đi trí nhớ.
Tần Nghiễm Vương nhìn không ít người phản kháng, cười nói.
Lý Dương cũng nhíu mày nói:
- Mạnh Bà thang? Cái này là ai định vậy, vì cái gì nhất định phải uống Mạnh Bà thang?
Tần Nghiễm Vương giải thích nói:
- Lý Dịch huynh đệ, cái này là quy củ, ta cũng chẳng biết, tựa hồ có lẽ là rất lâu rồi, phỏng chừng là quy củ từ thời khái thiên tích địa. Hơn nữa vô luận là Quỷ giới hay Minh giới, vẫn giữ lại quy củ này, không có sửa đổi.
- Lý Dịch huynh đệ, ngươi không phải muốn tìm tin tức một người sao? Theo ta đến đây.
Nói xong, Tần Nghiễm Vương trực tiếp hướng phía trên bay lên.
Lý Dương trong mắt hiện lên một đạo lượng mang, trong nháy mắt khí thế tăng lên, cũng hóa thành tia chớp phóng theo Tần Nghiễm Vương bay lên không trung, cửa vào Quỷ giới này không ngờ lại là một không gian độc lập, hơn nữa rất cao.
Bay theo Tần Nghiễm Vương một lát, Lý Dương rốt cục thấy được một mặt kính.
Chiếc kính rất lớn, hình tròn, đường kính khoảng sáu - bảy thước, chiếc kính tản ra huyết hồng quang mang, nhưng mặt kính cũng phản chiếu cả không gian phía dưới.
- Luân Hồi kính, đây là Luân Hồi kính?
Lý Dương cảm thấy tim đang nhảy "thình thịch thình thịch" thanh âm cứ như vang lên bên tai, Lý Dương tu vi đạt tới như hôm nay, nhưng khi nhìn thấy Luân Hồi kính, liền trở nên khẩn trương như thế, đây thật sự là một món đồ làm cho người ta khó có thể tưởng tượng.
Tần Nghiễm Vương trên mặt có một tia tự ngạo:
- Đúng rồi, đây là Luân Hồi kính, người sau khi chết đi rất nhiều đến Quỷ giới, nhưng Luân Hồi kính cũng chỉ cần chiếu xuống mỗi người, sau khi chiếu xong, tin tức bọn họ liền có thể kiếm tìm từ Luân Hồi kính. Lý Dịch huynh đệ, từ đây có thể tra tìm tin tức của người yêu của tiểu hữu Lý Dương, bây giờ bắt đầu được chưa?
- Bắt đầu, bắt đầu đi!
Lý Dương liền nói, cố gắng khống chế tâm lý của mình, cố gắng trở lại bình tĩnh.
- Còn chưa bắt đầu sao?
Lý Dương nhìn Tần Nghiễm Vương vẫn chưa động đậy gì, không nhịn được có chút tức giận nói, tình cảnh này mà còn đùa sao?
Tần Nghiễm Vương ủy khuất cười khổ nói:
- Lý Dịch huynh đệ, muốn Luân Hồi kính tìm kiếm phải có Luân Hồi châu, ngươi không đưa Luân Hồi châu cho ta, ta tìm kiểu gì?
Tần Nghiễm Vương cũng hơi khó chịu.
Lý Dương ngẩn ra, nhận thấy thật có lỗi nói:
- Thật xấu hổ, trong lúc nhất thời quên mất.
Nói xong, Lý Dương lập tức lấy khỏa Luân Hồi châu đoạt được khi thi đấu giao cho Tần Nghiễm Vương.
Lý Dương thật sự quá khẩn trương hơi quá, dù sao chịu khổ hơn một ngàn năm rồi, cho tới bây giờ, rốt cục lần đầu tiên có thể tìm kiếm tung tích Tuyết, Lý Dương sao có thể không kích động, không khẩn trương? Ngay cả lúc trước Xi Vưu Đại Tôn có nói qua, Tuyết chính là chỗ dựa của Lý Dương, có thể khiến cho tinh thần hắn kiên định vô cùng, đồng thời cản trở của hắn, nói không chừng hắn không thể trở thành Đại Tôn cũng vì vậy.
Có thể nói Tuyết chính là tử huyệt của Lý Dương.
Tinh thần hắn vững như bàn thạch, vì sao lại không ổn? Cũng bởi vì từ đáy lòng hắn, hắn có thể vì Tuyết mà bất chấp tất cả, cái này chính là niềm tin tuyệt đối.
Một khi có việc gì liên quan đến Tuyết, Lý Dương sẽ không thể tỉnh táo.
Tần Nghiễm Vương tay phải phất ra huyết hồng quang mang, Luân Hồi huyết tinh xuất hiện trên tay hắn, chính là Luân Hồi châu Lý Dương đưa cho hắn.
- Lý Dịch huynh đệ, theo ta lên trên Luân Hồi kính!
Tần Nghiễm Vương đột nhiên phi tới phía trên cách Luân Hồi kính mấy thước, Lý Dương cũng bay tới vị trí Tần Nghiễm Vương, nhìn Tần Nghiễm Vương mở ra Luân Hồi kính.
Huyết hồng quang mang từ mặt ngoài Luân Hồi huyết tinh bắn ra, trực tiếp xạ tới Luân Hồi kính, phía dưới Luân Hồi kính là một mặt kính, giống khuông kính chỉ khác nhau ở Hắc kim chúc mà thôi.
- Khai!
Tần Nghiễm Vương hét lớn một tiếng, huyết hồng quang mang càng thêm chói mắt, Hắc kim chúc phát ra quang mang, giống như bố mạc (quần áo) bị giựt, hai mảnh kim chúc tách ra hai bên xuất hiện mặt kính trơn nhẵn.
Nhất thời, Luân Hồi kính mở ra mặt kính.
- Khai!
Tần Nghiễm Vương ném Luân Hồi châu vào.
Luân Hồi châu đột nhiên hướng thẳng xuống mặt Luân Hồi kính, nhưng giống như hòn đá ném vào trong nước, Luân Hồi châu biến mất trong mặt kính.
Mặt kính cũng phát ra bạch sắc quang mang.
- Lý Dịch huynh đệ, mau tiến lên mặt Luân Hồi kính, trong lòng phải nghĩ đến tin tức có quan hệ với người yêu của tiểu hữu Lý Dương nhé.
Tần Nghiễm Vương vội vàng thúc giục.
Lý Dương vừa nghe xong, hít xâu một hơi rồi bay xuống mặt kính, nhất thời mặt kính phát ra bạch quang hoàn toàn bao quanh Lý Dương.
Lúc này, ngay cả Tần Nghiễm Vương cũng không nhìn thấy thân ảnh Lý Dương.
Lý Dương cước đạp lên mặt kính, chung quanh toàn là bạch sắc quang mang, đồng thời một cỗ tương tự như thần thức năng lượng hoàn toàn tiếp xúc với thần thức Lý Dương.
"Chẳng lẻ có thể giống như dùng thần thức nói chuyện với người khác?" Lý Dương trong lòng kinh động, trong lòng đang nghĩ đến Tin tức liên quan đến Tuyết.
Lý Dương vẫn nhớ kỹ lời Tần Nghiễm Vương dặn dò.
Lập tức trong lòng nhớ tới, "Khương Tuyết, nữ, người địa cầu, chết vào khoảng hơn một ngàn năm trước." đồng thời, Lý Dương trong lòng nghĩ đến hình dáng Tuyết, để cho cỗ thần thức năng lượng kia có thể hoàn toàn nhận ra.
- Xuy xuy...
Luân Hồi kính có tiếng nhè nhẹ vang lên, hiển nhiên đang tìm kiếm tất cả tin tức trong Luân Hồi kính có liên quan đến Tuyết.
- Nhất định phải tìm được, nhất định phải được!
Lý Dương trong lòng âm thầm cầu nguyện, mỗi thành trì có một Luân Hồi kính.
Mười Luân Hồi kính đều có khả năng. Mỗi lần tìm đều phải tốn một viên Luân Hồi châu, Luân Hồi châu có được không phải dễ dàng, Lý Dương cũng không nghĩ phải chờ đợi thêm nữa.
Hắn thực sự đang hy vọng, hy vọng phi thường rằng chính lúc này đây có thể thành công. Trong lòng im lặng chờ đợi.
Đột nhiên, Luân Hồi kính ngừng rung.
Bạch quang cũng đột nhiên tiêu tản, mặt kính dưới chân Lý Dương lại biến thành kim chúc.
Tất cả đã dừng lại, Luân Hồi kính vẫn như vậy, vẫn tiếp tục chức trách vốn có.
Lý Dương ngơ ngác nhìn toàn bộ, vừa rồi thần thức hắn và năng lượng Luân Hồi kính hoàn toàn dung hợp cùng một chỗ, hắn cảm giác được, Luân Hồi kính vẫn đang tìm tin tức của Tuyết, sao tự nhiên lại đình chỉ đây?
- Lý Dịch huynh đệ, không nên nhụt chí, mới chỉ một viên Luân Hồi châu mà thôi.
Tần Nghiễm Vương bay đến chỗ Lý Dương an ủi.
Lý Dương lắc lắc đầu nói, đột nhiên xoay người nhìn về phía Tần Nghiễm Vương:
- Tần Nghiễm đại ca, rốt cuộc sao lại như thế? Vừa rồi đang cố gắng, sao tự nhiên lại dừng lại, Luân Hồi kính này cũng không có nói cho ta biết tin tức có liên quan đến người ta cần tìm, sao lại thế?
Lý Dương hiển nhiên không cam lòng.
Tần Nghiễm Vương vừa nghe, thở dài một hơi nói:
- Hiển nhiên, người yêu của Ma giới tiểu hữu Lý Dương không phải xuất thế ở Tần Nghiễm thành. Luân Hồi kính ở Tần Nghiễm thành cũng không tìm ra tin tức của người đó trong phạm vi Tần Nghiễm Thành.
- Sao ngươi biết?
Lý Dương hỏi lại.
Tần Nghiễm Vương cười nói:
- Bởi vì lịch sử Quỷ giới cũng có người đã tìm qua, hơn nữa còn tìm ra. Một khi đã tìm ra, trên mặt Luân Hồi kính sẽ xuất hiện hình dạng người ngươi muốn tìm ở Quỷ giới, đồng thời thần thức bên trong còn nói cho ngươi biết tin tức có quan hệ với người muốn tìm, ta vừa rồi cũng không thấy mặt kính phản chiếu hình ảnh gì, tự nhiên…
Lý Dương gật gật đầu.
- Không cần gấp, dù sao đây cũng là việc của Lý Dương tiểu hữu, tin rằng hắn cũng không vội vàng một năm nửa tháng, ngươi vì hắn như thế coi như đã là tận tâm, hơn nữa nếu không ở Tần Nghiễm thành, thì chắc là ở trong chín thành còn lại.
- Cứ từ từ mà tra, không nên quá gấp gáp, chỉ cần có Luân Hồi châu, chắc các Diêm vương khác sẽ đáp ứng giúp ngươi mở ra.
Tần Nghiễm Vương không quan tâm lắm nói, trong mắt hắn, việc này cũng không phải việc của Lý Dương cho nên Lý Dương cũng không cần quá gấp.
Nhưng… trên thực tế, đây là lại chính là việc của Lý Dương.
Lý Dương đành phải tươi cười:
- Uhm, cũng không cần gấp, trong Luân Hồi kính này không có, nhất định là trong số còn lại.
Lý Dương trong lòng cũng trở nên khá mờ mịt, mười cơ hội, mỗi lần đều có thể tìm được Tuyết, nhưng sác xuất mỗi lần chỉ có một phần mười.
Trong khi tìm kiếm, Lý Dương thậm chí có loại cảm giác, đã có lúc thành công nhưng... cũng thất bại.
- Đi thôi!
Tần Nghiễm Vương đứng bên cạnh Lý Dương nói, Lý Dương cười cười, gật đầu, chỉ là nụ cười hơi có chút gượng gạo.
Quỷ giới cửu trọng sơn mạch.
Phạm vi cửu trọng sơn mạch cực lớn, đa phần là các đại thụ xuyên trời cùng với rất nhiều thực vật mà hình thành một thiên nhiên mê trận, sâu trong cửu trọng sơn mạch, có một thôn trang bình yên, trong thôn phần lớn là họ "Giang".
Người ngoài cũng không biết, thôn trang này trên thực tế chính là đại bản doanh của Quỷ giới đệ nhị thế lực Cửu Trọng Lâu.
Giang Không, trên thực tế chính là Cửu Trọng Lâu chánh thức lão bản.
Giang gia gia chủ, tên là Giang Thiên Thừa, công lực đã đạt tới Quỷ giới trung kỳ, giờ phút này Giang Thiên Thừa đang cực kỳ cung kính đứng ngoài một phòng ốc cũ kỹ, lẳng lặng chờ đợi, không nhúc nhích, dường như hắn đã đợi ở ngoài khá lâu rồi.
Sau đó, một hắc phát (tóc đen) lão giả đi ra, Giang Thiên Thừa lúc này cung kính nói:
- Thiên Thừa xin ra mắt Nhị trưởng lão.
- Thiên Thừa, ngươi là gia chủ, không cần đối với ta như vậy.
Hắc phát lão giả cười nói, lập tức hắc phát lão giả liền thu liễm lại nụ cười, nghiêm túc nói:
- Thiên Thừa, sự việc lần này ta và Đại trưởng lão đã biết, việc này quan hệ đến tương lai Giang gia ta, cũng là tương lai của Cửu Trọng Lâu, ta và Đại trưởng lão cũng sẽ ra mặt.
- Như vậy đi, sự việc lần này sẽ để cho Phong nhi ra mặt, ta và Đại trưởng lão đi theo sau Phong nhi, Phong nhi thân thể to lớn, cũng có chút tâm cơ, việc này để hắn ra mặt, cũng ổn được 9/10.
Trên mặt Giang Thiên Thừa nhất thời hiện lên nụ cười:
- Nhị trưởng lão và Thiên Thừa suy nghĩ giống nhau, có nhị lão nói chuyện, việc này cứ quyết định như thế, Nhị trưởng lão, ta đi trước nói chuyện với Phong nhi một chút, chờ ngày mai, hai vị trưởng lão liền đi theo Phong nhi đến Tần Nghiễm thành được không?
Nhị trưởng lão gật gật đầu:
- Mọi việc cứ do ngươi đi an bài, ta và Đại trưởng lão lúc nào cũng có thể xuất phát.
Nói xong, liền quay về thảo ốc.
- Có hai vị trưởng lão ra tay, việc này phỏng chừng có thể thành công một nửa, chỉ là Phong Đô Đại Đế đối mặt với hai vị trưởng lão, phỏng chừng muốn thắng cũng khó khăn.
Giang Thiên Thừa niềm tin trong lòng lập tức tăng lên.
Hai Đại trưởng lão này chính là lão tổ tông Giang gia, Giang gia Quỷ Đế hậu kỳ cao thủ có hai người, chính là hai Đại trưởng lão này, hai Đại trưởng lão đạt tới Quỷ Đế hậu kỳ đã rất lâu, hơn nữa Giang gia Cửu Trọng Lâu sinh ý cực tốt, cũng cung ứng không ít Luân Hồi châu cho hai vị trưởng lão.
Hai vị trưởng lão dụng không ít Luân Hồi châu, đối với cảm ngộ thiên địa đã ở mức rất cao, hai người liên thủ, kể cả Phong Đô Đại Đế cũng không có nắm chắc, điều này cũng giải thích vì sao Phong Đô Đại Đế cho tới bây giờ chưa có dụng vũ lực giải quyết Cửu Trọng Lâu.
Lần này mời hai Đại trưởng lão xuất mã, Giang Thiên Thừa cũng là bất đắc dĩ.
Nhưng sự tình gì đã uy hiếp đến Cửu Trọng Lâu, đáng để hai Đại trưởng lão tự thân xuất mã đây?
.
Chúc mừng sinh nhật TTV- Chương naỳ dành tặng cho Lãnh TuyệT HUynh
Thanks nhá các lão
Tập 11: Ngũ đức chi thân
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...