“Chuyện này có thể từ từ thương lượng được đúng không?” Tiền thị liếc nhìn Tiền Tiến, âm thầm chọc hắn ta một cái.Tiền Tiến vội vàng gật đầu: "Đúng vậy.
Kỷ thúc, mặc kệ nương của con nói gì thì đó cũng chỉ là suy nghĩ của bà ấy.
Con nhất định sẽ đối xử tốt với Đào nhi.
Hai người đã vất vả nuôi nấng Đào nhi lớn lên, về sau con sẽ hiếu thảo với hai người."“Nói thì hay đấy, vậy sao vừa rồi ngươi không bày tỏ ý kiến của mình?” Lâm Thiên Dược lạnh nhạt mở miệng.Sắc mặt Tiền Tiến trở nên lạnh lùng, hắn ta nhìn Lâm Thiên Dược đang đứng ở cửa với dáng vẻ xem kịch và thản nhiên nói: "Vị công tử này, hình như chuyện này không liên quan đến ngươi nhỉ?""Nếu ta không nhầm thì công tử là người đọc sách đúng không? Đây là chuyện riêng của nhà người khác, không biết đứng nghe là rất bất lịch sự sao?" Sắc mặt Tiền Tiến khó coi.Lâm Thiên Dược tỏ vẻ ngạc nhiên, nhìn sắc mặt khó coi của Kỷ Duy rồi mỉm cười: "Vị tiểu ca này, vừa nãy ngươi cũng nghe thấy rồi đấy.
Kỷ cô nương thường xuyên giúp đỡ khám bệnh cho nương của ta, thương xót nhà ta nghèo cho nên không thu tiền …""Các ngươi ở đây ức hiếp gia đình Kỷ thúc.
Chưa nói đến chuyện Kỷ cô nương giúp đỡ nhà ta mà riêng việc Kỷ thúc là trưởng thôn của chúng ta đã khiến cho không ai có thể ức hiếp gia đình ông ấy.
Ta đương nhiên biết đứng nghe là bất lịch sự, nhưng nếu ta không nghe thì làm sao ta biết các ngươi đã xúc phạm người khác như thế chứ?"Tiền Tiến không phục, cao giọng nói: "Chúng ta chỉ là..."Lâm Thiên Dược phất tay ngắt lời hắn ta và nói: "Mặc kệ lý do là gì.
Vừa nãy Kỷ cô nương đã nói tiễn khách rồi, nhưng sao các ngươi vẫn còn dây dưa ở đây? Lẽ nào nghĩ rằng Kỷ gia không có người có thể đuổi các ngươi ra ngoài sao? Có tin là bây giờ ta đi ra ngoài đứng ở cửa và kêu lớn một tiếng thì tất cả mọi người ở thôn Đào Nguyên đều sẽ đến đây không...!"Sắc mặt Tiền Tiến càng thêm khó chịu.Tiền thị vội vàng kéo tay hắn ta, dường như cũng không muốn dây dưa với Lâm Thiên Dược.
Bà ấy cười với Kỷ Duy: "Cô phụ*, đây là chuyện riêng của gia đình chúng ta, cho nên không cần phải làm phiền người trong thôn đâu.
Sau này A Tiến và Đào nhi sẽ sống ở thôn Đào Nguyên, nếu ngươi thật sự không thích đại ca và đại tẩu của ta thì một năm cũng chỉ gặp nhau một, hai lần.
Nếu Đào nhi không thích thì cũng có thể không đi mà cứ ở đây giống như bây giờ..."*chồng của em gái nhà chồngKỷ Duy quay đầu đi, căn bản không hề nhìn bà ấy.
Liễu thị có vẻ hơi đau lòng, nghe lời nói này xong thì lại bắt đầu khóc.Kỷ Đào thấy vậy thì nghiêm túc nói: "Không cần nói nữa, mời hai người trở về."Tiền thị thở dài, nhìn Kỷ Đào giống như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện, bà ấy nhanh chóng nói: "Đào nhi, con phải biết rằng mặc dù điều kiện của con rất tốt, bộ dáng cũng xinh đẹp, nếu gả ra ngoài thì chắc chắn hiếm có người nào có thể xứng đôi với con.
Nhưng hoàn cảnh hiện tại của con khác biệt, muốn có người ở rể và cái này thì không có nam nhân nào muốn ở rể cả.
Người như A Tiến có đốt lồng đèn cũng rất khó tìm thấy.
Con đã mười lăm tuổi rồi, đời này phụ mẫu của con chỉ có một mình con cho nên con phải lo lắng cho bọn họ, chứ đừng để bọn họ phải lo lắng cho con."Tiền thị tận tình khuyên bảo, tốc độ nói rất nhanh, bà ấy nói tiếp: "Đại tẩu của ta đã quản lý công việc của gia đình nhiều năm, tính tình thật sự rất cố chấp.
Bà ấy muốn cho đứa con của A Tiến làm con thừa tự của đại ca của thằng bé và việc này cũng không có gì là sai cả.
Sau này sẽ cho đứa bé ra ở riêng và huyết mạch của A Tiến vẫn được giữ vững ở Tiền gia…”Kỷ Đào hơi trợn tròn mắt, chả trách Kỷ Duy và Liễu thị cãi nhau với Tiền gia, hóa ra là bởi vì Tiền gia muốn cho con của cô làm con thừa tự của đại ca của Tiền Tiến.
Dựa vào cái gì chứ?Muốn để cho huyết mạch của Tiền Tiến không bị cắt đứt thì có thể đổi họ của đứa bé.
Tại sao phải cho làm con thừa tự chứ?Kỷ Đào nghĩ rằng nếu sau này có hai đứa con thì cô sẽ để một đứa mang họ của phụ thân của nó.
Dù sao thì tại trấn Cổ Kỳ này, và thậm chí là cả Kiền Quốc, ở trong lòng mọi người, nếu chặt đứt hương khói thì đó là có lỗi với tổ tiên.
Đây có lẽ cũng là lý do tại sao Kỷ Duy nhất quyết muốn chọn người ở rể cho cô.Nhưng bây giờ Tiền gia muốn ôm một đứa con của cô về nhà.“Chuyện này không cần bàn bạc lại nữa, không chỉ phụ mẫu của ta mà ta cũng sẽ không đồng ý.” Kỷ Đào lạnh lùng nói.Nghe vậy, viền mắt của Tiền Tiến đỏ lên: "Đào nhi muội muội, muội...""A Tiến, huynh là người tốt.
Nhưng kết hôn không phải là chuyện riêng của hai người, mà đó là chuyện của hai gia đình.
Phụ mẫu của huynh luyến tiếc huynh và Kỷ gia cũng sẽ không ép buộc." Sắc mặt Kỷ Đào bình tĩnh, giọng điệu bình thường, giống như cô đang nói những chuyện cực kỳ bình thường.Tiền Tiến siết chặt nắm tay, gân xanh trên cánh tay nổi lên.“Chẳng lẽ ngươi muốn đánh người ư?” Lâm Thiên Dược nói.Sau đó hắn nhìn về phía Kỷ Duy với vẻ mặt nghiêm túc: "Kỷ thúc, người này không được..."“Liên quan quái gì đến ngươi.” Tiền Tiến đột nhiên hét lên với Lâm Thiên Dược.“Làm phiền ngươi mau cút đi.” Tiền Tiến tức giận nói, trên mặt nổi lên gân xanh, rõ ràng là vô cùng tức giận.Trong phòng im lặng, ánh mắt của mọi người đều nhìn vào Lâm Thiên Dược đang đứng ở cửa.
Ngay cả những giọt nước mắt trên khuôn mặt của Liễu thị cũng tạm thời ngừng rơi.Lâm Thiên Dược chậm rãi chỉnh lại ống tay áo rồi nói: "Chuyện này thì không được.
Nếu như ta đi ra ngoài rồi ngươi thật sự đánh người thì phải làm sao bây giờ? Hơn nữa, ngươi cũng không phải người nhà Kỷ gia."Kỷ Duy gõ gõ bàn, những người trong phòng lại quay sang nhìn ông ấy và chỉ nghe thấy ông ấy thản nhiên nói: "A Tiến, không cần phải bàn bạc lại cuộc hôn nhân này nữa, tuyệt đối không có chuyện để con của Đào nhi làm con thừa tự đâu, chưa kể đến phụ mẫu của ngươi không chỉ có mỗi yêu cầu như thế...!"“Trở về đi.” Kỷ Duy đứng dậy và chậm rãi bước ra ngoài.“Kỷ thúc, nếu con có thể thuyết phục được nương thì sao ạ?” Tiền Tiến ngăn ông ấy lại rồi vội vàng nói lớn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...