Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu


Tục ngữ có câu: Kế hoạch vĩnh viễn không biến hóa quá nhanh, cho nên xung quanh Đậu đỏ lúc này cũng không có sự thay đổi. Hoàng đế quả nhiên nói một là một hai là hai, hắn nói không tới thực không tới.
Liên tiếp năm ngày, Đậu đỏ nghĩ có khi hắn đã quên mình mất rồi.
Nàng có chút đứng ngồi không yên, sự bình tĩnh đã khó có thể duy trì lâu hơn nữa. Mọi suy nghĩ đều hướng tới việc xin giúp đỡ từ vị thiên sứ Công Tôn Lạc Nhật kia, nhưng liên lạc với hắn thế nào lại là cả một vấn đề. Đậu đỏ lại không nghĩ từ bỏ, thật vất vả mới có mới có một tia ban mai xuất hiện trên bầu trời nàng không muốn để cho nó cứ bị mây đen che phủ.
Rồi sẽ có cách thôi, nàng vào không gian xin giúp đỡ. Trên diễn đàn có rất nhiều kẻ nhiều mưu ma chước quỷ, lần này có người mách cho nàng một biện pháp mà từ trước đến nay chưa có ai dùng tới, tuyệt thực!
Không phải là muốn dẫn dụ Chủ quản Phủ Nội vụ tới đây sao? Hậu cung phi tử tuyệt thực hắn có thể không quan tâm? Cho nên trong vòng ba ngày nay Đậu đỏ đã bắt đầu giấu diếm điểm tâm, nàng thực không muốn tuyệt thực đến chết, tư vị đó thật không dễ chịu chút nào.
Lại qua ba ngày, đến thân ảnh Hoàng đế còn chưa thấy nhưng Đậu đỏ đã giấu được hơn một nửa hộp điểm tâm dưới gầm giường.
Đương nhiên mấy ngày nay nàng cũng thường thừa dịp có người liền cúi đầu giả bộ thương tâm, lại cảm thán lại thở dài rồi còn cả ngày đứng chờ đợi trước cửa lớn. Không cần hoài nghi, nàng dám cam đoan hiện tại toàn bộ Hoàng cung đều biết trong Phi Phượng cung có một hòn vọng phu.
Hai vị Thương ứng kia ngoài mặt thì tỏ ra đồng lòng bên trong thì cười đến thoải mái, nhất là Bạch Vân Thư nín nhịn đến cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ ửng lên. Nàng nói: “Muội muội cũng đừng nổi giận, chờ tỷ tỷ có ngày được Hoàng đế để mắt tới, tự nhiên sẽ không bạc đãi muội muội.”
Đậu đỏ khẽ cười, thầm nghĩ: Chỉ sợ hiện tại nàng ta ước gì Hoàng đế cả đời không đến chỗ mình. Hơn nữa nếu Hoàng đế thực đến chỗ nàng ta, chỉ sợ nàng ta sẽ đạp ình vài cái, ai lại đi giúp đỡ mình.”
“Đa tạ tỷ tỷ.”

“Đồ ăn này…” Bạch Vân Thư chỉ vào hai món ăn và một món canh mà nàng mang tới.
Đậu đỏ đã không ăn mặn hai ngày nay, nếu nói không muốn ăn thì là giả. Nàng vô lực nói: “Dọn món đi!”
Bạch Vân Thư còn bày ra bộ dạng an ủi, nói: “Muội muội nghìn vạn lần nhớ phải ăn hết, đây chính là tâm ý của tỷ tỷ.” Sau đó còn lo âu thở dài rồi đi ra khỏi phòng.
Băng Hồng vẫn đi bên cạnh nàng, nói: “Tiểu chủ sẽ không nhẹ dạ như vậy chứ, Tiền Thường ứng kia chân ngoài dài hơn chân trong dám qua mặt chủ tử. Lúc nàng ta được sủng thì không thấy giúp ngài, hiện tại thất thế còn giả bộ thương cảm, ai biết nàng có ưu buồn thật không?” Nàng thầm nghĩ: Có thể giữ chân Hoàng đế mấy ngày nay chỉ sợ nàng dựa vào bộ ngực kia, thế nhưng mặt thì thường thường lại chẳng có tài hoa, e rằng Hoàng đế đã chơi nàng chán rồi. Từ xưa tới nay chưa từng nghe qua vị Quân Vương nào thích ăn chay, nay nàng thất thế như vậy là điều đương nhiên.
Bạch Vân Thư ngoài mặt nói: “Ai ya, Hoàng đế chung quy chỉ nhất thời cảm thấy nàng mới mẻ, cũng thật đáng thương.” Thật không biết nàng lừa gạt Hoàng đế chuyện không phải tấm thân xử nữ như thế nào. Thôi thì cứ chờ xem nàng còn có thể kiêu ngạo đến khi nào!
Đậu đỏ sai người dọn dẹp, lên giường nằm suy nghĩ, thiên sứ lúc nào mới tới đây? Người ta là Thái giám thế nhưng nói đến là đến, chẳng nhẽ hắn không chút bận tâm? Nàng đã ăn điểm tâm hai ngày rồi, lại ăn tiếp thực sự ăn không nổi nữa.
Đang mãi nghĩ liền nghe bên ngoài có tiếng Mai ma ma: “Tiểu chủ, Công Tôn đại nhân tới vấn an ngài.”
Đậu đỏ vui sướng trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn phải giả bộ vô lực, nói: “Mời ngài ấy vào!”
Đinh Nhi buông rèm, phi tử bộ dạng không chỉnh tề không được để cho các đại thần nhìn thấy. Chỉ chốc lát sau nàng nghe thấy tiếng bước chân, một bóng người mờ ảo xuất hiện đứng bên giương.
“Mời Công Tôn đại nhân ngồi đi!”

Ninh Nhi đã sớm bưng trà bánh tới, Công Tôn Lạc Nhật thi lễ rồi ngồi xuống, nói: “Tiền Thường ứng không được khỏe sao?”
Nghe được giọng nói của hắn tâm tình Đậu đỏ tốt hơn rất nhiều, nhưng thấy Mai ma ma còn đang đứng bên cạnh nên không tiện biểu lộ, liền nói: “Ô… Cũng không có gì, chỉ là không muốn ăn mà thôi.”
Công Tôn Lạc Nhật nói: “Đã mời Ngự y qua chưa?” Lời này của hắn là hỏi Mai ma ma, nàng vội đáp lời: “Đã mời qua, chỉ nói nương nương trong lòng tích tụ, thật ra không có bệnh.”
“Ngươi mời vị Ngự y nào?” Công Tôn Lạc Nhật nghĩ ngợi một lúc liền hỏi.
“Là Lý Ngự y.” Mai ma ma nói.
“Hồ đồ, Lý Ngự y kia mới vào Ngự y viện không lâu, sao có thể chẩn đoán bệnh tình của Thường ứng. Hiện tại đi qua đó mời một vị khác tới đây, còn đứng đó làm gì?” Công Tôn Lạc Nhật đột nhiên nghiêm mặt, lạnh lùng nói.
Mai ma ma càng hoảng sợ, vội vàng nói: “Nô tỳ đi ngay…” Nàng giống như bay ra khỏi gian phòng, thầm nghĩ: Công Tôn Đại Nhân này từ trước đến nay ôn hòa lễ độ, sao hôm nay lại lạnh lùng vậy? Nghĩ kỹ một chút thì trong lòng sáng tỏ vài phần, tuy rằng Tiền Thường ứng này là phi tử mà Hoàng đế đã chơi chán, nhưng hiện tại vẫn là nhân vật chính trong chủ đề bàn tán, nếu xảy ra vấn đề hắn cũng có trách nhiệm. Nghĩ đến đó liền tự trách bản thân sơ ý, cố gắng đi thật nhanh đến Ngự y viện tìm đại phu.
Đậu đỏ không nghĩ tới Công Tôn Lạc Nhật nói vài câu ba xạo liền đuổi Mai ma ma đi mất, nàng liền quay sang nói với Ninh Nhi, Đinh Nhi: “Các ngươi cứ thoải mái đi, ta có việc muốn nói cùng Công Tôn đại nhân, ra ngoài cửa canh giữ, đừng để cho người khác tiến vào.” Nàng đã rất nhiều lần thăm dò Ninh Nhi cùng Đinh Nhi, hai người đó chỉ là cung nữ bình thường không phải do ai phái tới giám thị. Huống hồ nàng chỉ là một Thường ứng nhỏ bé mới vào cung, ngoại trừ Thái hậu bên kia phải cẩn thận đối phó, tin rằng người khác trong khoảng thời gian ngắn này sẽ không phái người qua.
Trong phòng chỉ còn lại Công Tôn Lạc Nhật và Đậu đỏ, nàng nghiêng người ngồi dậy, kéo rèm lên, cười nói: “Ngài mà tới muộn thêm mấy ngày nữa ta chết đói mất.”
Công Tôn Lạc Nhật thấy nàng tóc mây bồng bềnh, tóc đen xõa dài như thác nước. Trên người chỉ mặc một chiếc váy mỏng màu hồng phấn, để lộ ra đôi chân nhỏ nhắn, có thể thấy mấy ngón chân xinh xinh. Vóc dáng của nàng thật đẹp, eo nhỏ, bộ ngực thì vừa cao vừa đầy đặn, biểu tình thì lúc nào cũng hoạt bát dí dỏm, khiến hắn cảm thấy dường như ngồi ở chỗ đó không phải người mà là tinh linh nơi núi sâu trong truyền thuyết.

Hắn ho nhẹ, nói: “Nghe được tin nàng không ăn không uống ta liền tới đây, tại vì thời gian gần đây Hoàng đế chỉ qua đêm tại chỗ Nhu phi sao?”
Đậu đỏ thở dài, nói: “Ngài nói phải làm sao bây giờ, nếu như hắn cứ ngủ ở bên đó ta lúc nào mới có thể ra khỏi cung?”
Công Tôn Lạc Nhật cười, nói: “Đâu chỉ có thế, gần đây tính tình của hắn cực không tốt, động một tí là phạt là giết, cứ tiếp tục như vậy khẳng định sẽ bị gán cái danh bạo quân rồi.”
Đậu đỏ thật không nhìn ra hắn lại lo lắng như vậy, nhưng chính nàng cũng không yên, nàng xuống giường ngồi cạnh Công Tôn Lạc Nhật, thầm thì: “Ngài nói xem phải kéo Hoàng thượng về bên này thế nào?”
Công Tôn Lạc Nhật nhíu mày rồi khẽ cười, toàn bộ gian phòng như tràn ngập sắc xuân, trăm hoa đua nở. Đậu đỏ sợ run một hồi, không biết sao lại đỏ mặt.
Công Tôn Lạc Nhật cũng cảm thấy bầu không khí không đúng khi thấy nàng đỏ mặt, hai người trầm mặc một lúc rồi hắn mới đánh vỡ cục diện bế tắc, quay sang nói với Đậu đỏ: “Kỳ thực nàng cũng không cần vội. Một vài ngày nữa hắn sẽ thấy rất đói và không thể làm gì khác ngoài chạy đi tìm. Nếu như nàng có cách bố trí một vài món ăn ngon, đến lúc đó tiếng lành đồn xa ta cam đoan hắn sẽ còn chạy nhanh hơn thỏ đến bên này.”
“A…, ngài chết chắc rồi, dám gọi Hoàng đế là thỏ.” Nghĩ đến con thỏ đen, Đậu đỏ nhịn không được nở nụ cười.
“Nàng cũng chết chắc rồi, dám cùng người khác ở phê bình Hoàng đế sau lưng.” Công Tôn Lạc Nhật cũng đối lại. Bọn họ nhìn nhau, đột nhiên đều nở nụ cười, xóa bỏ toàn bộ xấu hổ vừa rồi.
Chẳng hiểu vì sao trước mặt Công Tôn Lạc Nhật Đậu đỏ thấy rất thoải mái, chắc là do hắn luôn bày ra bộ dáng ba phải rất khiến người ta nghĩ hắn dễ bị bắt nạt! Nàng mặc kệ những câu nệ tiểu tiết ở trong cung, ngồi khoanh chân trên ghế rất bất nhã, trước đây nàng rất thích ngồi như vậy, chỉ là từ khi tiến cung lại không thể vì chung quanh đều là quy củ.
Công Tôn Lạc Nhật rất ít khi thấy một nữ tử lại ngông nghênh như vậy trước mặt hắn, thế nhưng hắn cũng không ghét. Chỉ thấy thiếu nữ đó nghiêng đầu, nói: “Phải nấu món gì mới có thể dẫn dụ người ta về đây? Để ta nghĩ xem… mùi hương như thế nào mới có thể bay thật xa, khiến người người đều ngửi thấy. Xào rau khẳng định không được, nhất định phải là nấu hoặc hầm, bình thường thì mùi thơm của Ma Lạt* bay đi rất xa, không bằng làm Mì Ma Lạt*, mùi hương truyền đi rất xa ai cũng có thể ngửi thấy…” Nàng đang hưng phấn nghĩ ngợi thì thấy Công Tôn Lạc Nhật ngồi bên cạnh đang cười híp cả mắt nhìn nàng, liền vội vã theo bản nàng lau lau cái miệng che che cái mặt, chớp chớp mắt vô tội.
Công Tôn Lạc Nhật thấy động tác vừa rồi của nàng giống như một con mèo lười rửa mặt không khỏi phá lên cười, sau đó đưa tay búng lên trán nàng, nói: “Trên mặt nàng cái gì cũng không lộ, ta không biết nàng nghĩ ra mấy cái món ăn đó như thế nào. Thế nhưng ta cũng không thích ăn cay, lúc nào rảnh rỗi có thể làm cho ta vài món ăn thanh đạm được không?”
Đậu đỏ đương nhiên đồng ý, hiện tại bọn họ đang đứng chung chiến tuyến, ở hiện đại đồng nghiệp mời nhau ăn uống là chuyện bình thường.

“Cứ quyết định như vậy, chỉ cần ta nghĩ được biện pháp bắt hắn vào tròng… ách… không đúng, là sau khi trở về sẽ mời ngài ăn cơm… cũng không phải, là dùng bữa.” Đại khái chắc vì quá tùy tiện rồi, Đậu đỏ thường quên mất bản thân đang ở cổ đại.
“Được, thế nhưng nàng phải ăn đi, đừng… ăn mấy cái bánh táo đỏ* kia nữa, ăn nhiều sẽ không tốt.” Công Tôn Lạc Nhật nói: “Chắc nàng đã biết Mai ma là người của Thái Hậu, khó có được người mắt tinh như nàng.”
“Không phải đâu, là do ta với người có tên Mai trời sinh mang thù, cho nên nghĩ nàng sẽ không tận trung với ta.” Đậu đỏ ăn ngay nói thật.
Công Tôn Lạc Nhật sợ run một hồi, vừa cười nói: “Nàng thực sự là… quá thú vị.”
Đậu đỏ không biết nói gì chỉ biết cười ngây ngô, Công Tôn Lạc Nhật thầm thì: “Kỳ thực nàng lại không biết một chuyện, Đinh Nhi là người của ta.”
Đậu đỏ đứng hình, ra sức chớp chớp mắt nhìn Công Tôn Lạc Nhật. Hắn bị nhìn đến đau cả đầu, liền vươn ngón tay trắng muốt ra dùng sức búng một cái lên trán Đậu đỏ: “Đừng có nghĩ bậy, ý là nàng là thuộc hạ của ta, hiểu rõ chưa nào?”
Đậu đỏ bừng tỉnh nói: “Hiểu rõ.”
Công Tôn Lạc Nhật nói tiếp: “Nếu như sau này nàng có chuyện gì, bảo nàng đi tìm ta là được, không nên dùng cách này. Hiện tại toàn bộ Hoàng cung đều biết nàng là một oán phụ, thế nhưng thật ra để Thái hậu biết…”
Đậu đỏ rất hứng thú với vấn đề này, nàng thấy Công Tôn Lạc Nhật muốn nói lại thôi nên tiếp tục truy hỏi: “Thái hậu biết cái gì?”
Công Tôn Lạc Nhật thấy ánh mắt sáng trong đầy vẻ tò mò của nàng liền khẽ cười, nói: “Biết Hoàng đế gần nữ sắc, lại có thể khiến một nữ nhân nhớ hắn da diết như thế, nếu như không có quan hệ thật sự chỉ giống như Như Phi, sẽ vội vàng tìm cho hắn một tiểu lão bà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận