Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu


Sáng sớm hôm sau, Đậu đỏ sai người lên trấn mời đại phu. Sau khi khám cho tẩu tử, đại phu nói chỉ là cơ thể tổn thương, cứ tẩm bổ chu đáo liền khỏe lại. Lúc này Đậu đỏ mới an tâm, nàng cùng người nhà thương lượng thế nào cũng phải mua vài mẫu ruộng, mặt khác còn sửa lại nhà ngang. Bởi vì có tiền, cho nên muốn làm cái gì cũng được. Lý Tam Căn sau khi uống thuốc theo đơn của thái y liền khá hơn rất nhiều, còn tự mình đi tìm đại bá phụ để xem vài mẫu ruộng tốt chuẩn bị mua lại.
Mà Đậu đỏ thì giúp Trương thị đưa ra ý kiến nên xây phòng thế nào, đương nhiên nàng muốn lưu lại một gian ình miễn cho đến lúc thực sự trở về mà không có chỗ ở.
Trương thị bảo Tiểu Nha đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con mới nhỏ giọng nói: “Năm sau con mười bốn rồi, Giang gia kia đương nhiên sẽ không thả con về nhà lập gia đình, nương nghĩ nếu vị công tử kia có ý với con không bằng gả cho người ta luôn!” Từ khi nữ nhi trở về nàng đã nghĩ, nếu như chờ Giang gia thả người khẳng định tuổi tác cũng đã lớn, đến lúc đó muốn tìm nhà chồng tốt cũng khó. Nếu như Giang gia bằng lòng sớm tìm cho nàng một người để gả cũng tốt, chỉ sợ chăm sóc nàng không được tốt thôi. Mà tiểu nha đầu Mễ Nhi kia vẫn nói công tử nhà các nàng đối với Đậu đỏ rất tốt, ngầm chỉ là công tử nhà các nàng có ý với nữ nhi nhà mình. Nếu có thể gả cho cũng tốt, cho dù làm thiếp cũng có thể an nhàn cả đời, miễn cho bọn họ thấp thỏm không yên. Vả lại dáng điệu của nữ nhi lúc này, cho dù trở về cũng không nhất định có thể tìm được một gia đình thích hợp.
Đậu đỏ nhíu mày, nói: “Nương…”
Trương thị nói: “Đương nhiên cũng phải xem nhân phẩm của Giang công tử, nếu như giống công tử Tằng gia kia thì cho dù cả đời không lấy chồng cũng không cho hắn chiếm chút tiện nghi.”
Đậu đỏ phì cười, nói: “Nào có mẫu thân nào bảo con gái đi làm gái lỡ thì chứ!”
Trương thị than thở: “Nha đầu con đâu khiến người ta bớt lo, ngay cả loại chuyện này cũng luôn…” Nói xong nàng lắc đầu.
Đậu đỏ đương nhiên hiểu được ý của Trương thị, lúc này nàng cũng không muốn suy nghĩ nhiều. Thứ nhất là thân thể này mới mười ba tuổi còn rất nhỏ, thứ hai là mặc dù Giang công tử kia có tình ý với nàng nhưng vẫn cần phải quan sát một chút. Vạn nhất ngày nào đó người ta ghét nàng, đi cưới tiểu thư nhà ai thì biết làm thế nào?
Khoảng thời gian vui sướng luôn khiến người ta cảm thấy ngắn ngủi, chớp mắt Đậu đỏ đã phải khởi hành quay về Giang gia. Nàng đối với Trương thị và Tiểu Nha khóc lóc chỉ cười cười vẫy chào, sợ rằng bản thân cũng sẽ khóc không ngừng.
Trong không gian, Đậu đỏ đăng một đề mục trên diễn đàn: “Nếu như sau khi xuyên qua được một công tử để ý tới thì nên làm thế nào?” Thoáng cái phía dưới đã có hai luồng thông tin phản hồi.
Phía dưới trả lời rất đặc sắc, có người nói: “Đương nhiên phải gả rồi, từ nha đầu biến thành phu nhân, mang tính nhảy vọt đó!”

Có người nói: “Mị lực của nữ chủ là vô địch, bạn căn bản không cần lo lắng đối phương sẽ bất trung với bạn.”
Có người nói: “Nam chủ độc thân rất tốt nha, như vậy chỉ cần phải chú ý đám nha đầu một chút. Đương nhiên, còn cả mẹ chồng.”
Đậu đỏ viết phản hồi: “Ngộ nhỡ bà ta bắt hắn lấy người khác thì biết làm sao?”
Có người tên Mã Lâu trả lời ở dưới: “Ngu thế, nói thẳng với hắn lấy bạn làm chính thế, đến lúc đó đám kia đều là thiếp, bạn muốn chơi đùa thế nào chẳng được.”
“Đúng đó, xuất thân không tốt cũng vẫn là chính thê, sợ cái gì. Tiểu thuyết xuyên qua không phải đều viết thế sao, cũng không tin các tỷ muội hiện đại quản không được đám đàn ông đó.”
Phía dưới có người khích lệ: “Mã Lâu là chuyên gia đó…”
Đậu đỏ không nói gì, những người này là ai, quá tự tin rồi. Hay là bản thân cũng cần tự tin lên? Dù sao cũng đến lúc đưa ra quyết định, vẫn nên thoải mái một chút. Cùng lắm thì bị chồng ruồng bỏ, biết đâu còn có thể thua keo này bày keo khác!
Diễn đàn là một nơi rất tốt, bất kể vấn đề có xoắn đến đâu chỉ cần đăng lên hỏi ý kiến là cơ bản có thể giải quyết toàn bộ.
Đậu đỏ nghĩ thông suốt chuyện này liền không lo lắng nữa mà thẳng tiến về Kinh thành, quan điểm hiện tại của nàng là cưới trước yêu sau, dù sao ở cổ đại cũng không nên quá truy cầu cái thứ hư ảo đó là tốt rồi. Vả lại bản thân cũng chưa chạm đến tâm của nam nhân, sau này chạm được hẵng nói!
Chỉ là không ngờ, mới vừa vào địa phận Kinh thành được vài dặm thì đụng phải một con ngựa trắng đang phi nước đại trên đường, trên ngựa không phải ai khác chính là Giang Chí Thành. Hắn kêu xe ngựa dừng lại, sau đó ngựa cũng không thèm xuống liền chìa tay ra với Đậu đỏ đang thò đầu ra khỏi xe. Đậu đỏ ngẩn ra, thế nhưng lại cảm thấy ánh mắt của Giang công tử lúc này tràn ngập sự kiên quyết, giống như đã hạ quyết tâm nhất định phải làm được một chuyện trọng đại nào đó, bất kể là ai cũng không thể thay đổi ý kiến của hắn.
Nàng chẳng hiểu tại sao mình lại đưa tay ra, Giang công tử mỉm cười đem người kéo lên ngựa. Hắn thúc ngựa rồi quay lại nói với Mễ Nhi: “Bảo mọi người không cần đi tìm.” Nói xong con ngựa giống như tên đã rời cung phi như bay.

Tiếng gió gào thét bên tai, Đậu đỏ nhắm chặt hai mặt, cúi đầu xuống. Giang công tử vươn một tay ôm chặt nàng, nói: “Đến ngay đây!”
Đậu đỏ ngạc nhiên nói: “Đến đâu?”
Giang công tử không trả lời, chỉ nói: “Đã chuẩn bị xong từ hai ngày trước, chỉ còn chờ nàng về liền tới đó.” Nói xong hắn lại thúc ngựa chạy nhanh hơn.
Thẳng đến ra khỏi Kinh thành tới một thôn trang rất yên bình, Giang công tử nhảy xuống ngựa trước rồi mới đỡ Đậu đỏ xuống, hắn nắm tay nàng đi tới một căn nhà dân.
Trước đây tuy Giang công tử rất gần gũi với Đậu đỏ, thế nhưng lại cự tuyệt tiếp xúc thân thể với nàng, hôm nay sao thế nhỉ?
Lúc Đậu đỏ đang cảm thấy kỳ quái thì một lão phụ nhân từ trong nhà đi ra. Bà nhìn Đậu đỏ rồi quay sang cười, nói với Giang công tử: “Chính là vị cô nương này sao công tử?”
Giang công tử gật đầu, giới thiệu với Đậu đỏ: “Vị này chính là vú nuôi của ta Vương bà bà.”
Đậu đỏ thi lễ, nói: “Con chào Vương bà bà.”
Vương bà bà cười, nói: “Thật là một nha đầu có nề nếp, trông dáng dấp thì sau này rất mắn đẻ đây.” Nói xong cười ha ha.
Giang công tử da mặt mỏng, bị bà nói thế liền đỏ mặt, nói: “Nàng… nàng đừng nghe lời của vú…”

Vương bà bà cười, nói: “Đây không phải người ta còn chưa xuất giá mà đã vội che chở rồi, bỏ đi, dù sao một lão thái bà như ta làm sao bì kịp với một cô nương trẻ tuổi chứ!” Bà nói tới nói lui chính là dẫn hai người vào trong một căn phòng.
Đậu đỏ nhìn căn phòng liền sợ run, nơi này màn hoa treo cao, nến đỏ, đồ lễ đã bày xong. Tuy chỉ là thôn trang nhưng tất cả vật phẩm đều chuẩn bị rất đầy đủ. Ngay cả giường chiếu cùng bàn ghế đều là đồ mới, hạt sen, hành khô, long nhãn, trà lá đỏ cũng đã được đặt lên giường. Đây rõ ràng là một tân phòng, trong lòng Đậu đỏ đã rõ ràng ý tứ của Giang công tử.
Vương bà bà đã già nên rất hiểu chuyện này, bà thấy hai người cứ đứng đó không nói gì nên đành nói: “Đồ mới ở trong tủ, các con đều đi thay đi, còn ta sẽ đi mời trưởng thôn tới, nhờ hắn làm chủ hôn.” Bà nói xong liền đi ra, để lại một nam một nữ giật mình đứng tại chỗ.
Một lát sau Giang công tử ho nhẹ một tiếng, nói: “Đậu đỏ à, ta vốn không muốn khiến nàng ủy khuất mà xuất giá như thế này, nhưng mẫu thân lại nghe ai nói đã biết… đã biết tâm tư của ta đối với nàng. Sau đó bất kể ta nói thế nào cũng không đồng ý hôn sự của chúng ta, không còn cách nào khác hơn nên buộc lòng phải dùng cách này.” Nói xong hắn cầm lấy tay Đậu đỏ, nói: “Nàng trách ta không?”
Đậu đỏ không biết nên nói gì, bọn họ là tính bỏ trốn sao? Vậy thì sau này nàng sao có thể được lão phu nhân thừa nhận? Nàng vốn định lắc đầu cự tuyệt, nàng có thể gả cho Giang Chí Thành, thế nhưng không thể không minh bạch như vậy.
Mà Giang công tử đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn mở ngăn tủ lấy ra một tờ giấy cứng. Hắn đặt lên bàn, nói: “Nàng biết chữ mà, xem đây là cái gì? Nếu nàng không tin ta, cũng nên tin quan phủ chứ. Đậu đỏ à, mặc dù bắt nàng ủy khuất gả cho ta, nhưng bất kể thế nào nàng sẽ là nữ chủ nhân độc nhất vô nhị của Giang gia sau này.”
Đậu đỏ ngẩn ra, nàng cúi đầu nhìn giấy. Thấy trên giấy viết là:
Hôn thư
Nhân sĩ Kinh thành, Giang Chí Thành (nam)
Nhân sĩ Kinh thành, Lý Tiểu Đậu (nữ)
Ngày mồng sáu tháng mười Thiên Khải năm thứ ba kết thành phu thê
Người chứng hôn: Dung Hoa, thôn trưởng Thôi Nhị Ngưu.
Phía dưới còn đóng dấu của Hộ Bộ, mà trưởng thôn cùng Giang Chí Thành không chỉ ký tên mà còn điểm chỉ. Chẳng nhẽ đây là giấy đăng ký kết hôn ở cổ đại? Đậu đỏ chưa từng nhìn thấy thứ hay ho này trong bất cứ cuốn tiểu thuyết nào hay trên TV nên không khỏi nhìn nhiều vài lần.

Thế nhưng Giang Chí Thành có thể lấy ra thứ này cùng nói rõ hắn thật tâm thật ý, tuy nói lão phu nhân sẽ phản đối nhưng nếu hai người đã lập hôn chứng thì nàng cũng không nói được gì nữa.
Giang Chí Thành cũng nói: “Chỉ cần nàng ký tên cùng điểm chỉ lên đó ra sẽ đem hôn thư giao cho trưởng thôn nộp lên Hộ Bộ. Lại lén lút bái đường, động… động phòng, đến lúc gạo nấu thành cơm thì mẫu thân cũng khó phản đối được.” Dừng một chút hắn lại nói tiếp: “Ta cũng biết lấy tính cách của mẫu thân sau này nàng sẽ chịu không ít khổ, thế nhưng ta nhất định sẽ bảo vệ nàng Đậu đỏ à, xin nàng tin tưởng ta là một mảnh chân tình.”
Sao Đậu đỏ có thể không tin, chẳng qua mọi thứ quá đột nhiên khiến nàng có chút không tiếp nhận kịp.
Giang công tử thấy nàng vẫn không đồng ý, liền nói: “Nàng ghét ta sao?”
Đậu đỏ tất nhiên là không ghét Giang công tử, nàng lắc đầu.
Giang công tử vui vẻ kéo tay nàng, vội nói: “Vậy mau điểm chỉ đi, như thế chúng ta đã là phu thê.”
Đậu đỏ hầu như không có lý do để cự tuyệt, Giang công tử là một kẻ sinh tình, hắn bỏ qua tôn nghiêm của công tử thế gia lại ở nơi dân dã hẻo lánh thành thân cùng nữ tử hắn yêu có thể thấy được là thật tâm. Nàng nếu như thực sự gả cho hắn tuy nói sau này có khả năng sẽ đấu tới đấu lui với lão phu nhân, thế nhưng căn bản chính là trạch đấu mà nàng cũng không tin mình không thể đấu lại một bà lão cổ hủ.
Đang do dự thì ngoài cửa có tiếng thúc giục: “Công tử, trưởng thôn tới rồi, các con chuẩn bị xong chưa?”
Giang công tử giơ hôn thư lên trước mặt Đậu đỏ, nói: “Nếu nàng không đồng ý thì xé hôn thư đi, nhưng Giang Chí Thành ta sau này sẽ chỉ có một nữ nhân, tuyệt đối sẽ không động tâm với nữ nhân khác.”
Đậu đỏ không còn gì để nói, đời này của nàng chưa từng bị nam nhân nói rõ đến vậy. Nếu như người ta đã nhiệt tình đến vậy thì chung quy mình cũng không thể để người đó thất vọng, nàng ấn ngón tay vào mực đỏ rồi đi tới. “Chàng… chàng từ nay về sau tuyệt đối không được lấy nữ nhân khác.” Đậu đỏ biểu đạt kỳ vọng sâu thẳm nhất của bản thân.
Giang công tử kích động ôm lấy nàng, nói: “Đương nhiên sẽ không.” Lúc này hắn cảm thấy bản thân là người hạnh phúc nhất trên cõi đời này. Cuộc đời này còn có người yêu bầu bạn, còn chờ đợi cái gì nữa đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận