Bưng món thơm lừng tới Nhã gian, vừa muốn đi vào chợt nghe thấy công tử nhà mình nói: “Hai vị chờ một chút, đầu bếp ở thanh lâu trong Kinh thành này rất có bản lĩnh, chỉ sợ đi đến nơi khác cũng không tìm được đồ ăn ngon.” Thiên sứ cười nói: “Hết cách, hắn nói đi liền nhất định phải đi… Sao ngài đột nhiên đứng lại, mũi ta đụng vào đau chết mất!”
Đậu đỏ lập tức nghĩ đến cảnh tượng một người nam nhân đụng vào lưng một nam nhân khác, có phải quá ám muội rồi sao? Trong sách những tình huống nữ nhân đụng vào lưng nam nhân tương đối nhiều, hai người bọn họ thật thú vị. Đang nghĩ ngợi cửa đột nhiên bị người ta mở ra, nàng bị bộ mặt lạnh băng như quan tài của hắn hù cho suýt nữa ném cả khay đồ ăn trong tay xuống đất.
“Vào đi.” Sát thần mặt đen nói xong liền trở lại ngồi xuống, tay cầm lấy đũa chờ đợi.
Đậu đỏ giật giật khóe miệng, nàng trước mắt bao nhiêu người bưng đồ ăn tới trước mặt sát thần. Sau đó quay về đứng phía sau lưng công tử nhà mình nhìn lén! Hỏi vì sao phải nhìn lén? Người như vậy ai mà dám nhìn thẳng, công tử nhà nàng cũng là vừa uống trà vừa liếc con ngươi nhìn lén đó.
Sát thần mặt đen kia có mắt nhìn rất chuẩn, hắn cầm đôi đũa gắp một miếng bao tử dê lên. Nếm một miếng thì cau mày lại, hình như quá cay. Thế nhưng một lúc sau hắn thả lỏng chân mày, nói: “Xới cơm đi!”
Thiên sứ vốn đang lo lắng nhìn, nghe được hắn muốn xới cơm liền thở phào nhẹ nhõm, ngồi một bên nói: “Rốt cục chịu ăn rồi!” Sau đó uống liên tục ba chén rượu.
Tửu lượng của vị thiên sứ thật không tồi, Đậu đỏ nhìn hắn một lần rồi không dám nhìn nữa. Nhìn nhiều bộ dạng xinh đẹp của người ta dễ bị nội thương, nhìn nhiều bộ dạng quá lạnh của vị còn lại thì dễ tắc thở.
Giang công tử cầm chén rượu lên, hắn biết vị công tử mặt đen không uống rượu, nên quay sang cười nói với thiên sứ: “Hai vị ân công thích là tốt rồi!”
Thiên sứ ngửa cổ uống một hơi, cười nói: “Không phải thế, không nghĩ tới đầu bếp của thanh lâu có thể giữ chân hắn, ta còn cho rằng toi công.”
Giang công tử hỏi: “Có thể hỏi một chút cao tính đại danh của hai vị?”
Thiên sứ từ tốn đáp: “Bình thủy tương phùng cần gì phải hỏi?”
Giang công tử biết hắn cố ý giấu diếm nên không thể hỏi tiếp, thế nhưng trong lòng lại càng hiếu kỳ hơn. Lúc này hắn thấy mấy nha đầu rót trà cứ giật mình thon thót, hắn theo tầm mắt của các nàng nhìn lại. Chỉ thấy trước mặt công tử mặt đen đã có đến ba cái bát không, trên mặt cũng đầy mồ hôi. Dường như hắn lại không biết điều đó, nói: “Xới cơm.”
Có người cầm lấy bát xới cơm, chỉ chốc lát cơm trong bát đã chui vào trong bụng hắn.
Đậu đỏ rốt cuộc rõ ràng tại sao nam nhân này lại cao to đến thế, chớp mắt đã ăn hết đĩa thức ăn và sáu bát cơm. Một nam nhân mà có thể ăn nhiều như vậy, cằm nàng ầu như rớt xuống đất rồi.
Mà mọi người xung quanh cũng có cùng phản ứng, chỉ có sắc mặt của thiên sứ vẫn bình tĩnh, khẽ ho khan mấy tiếng rồi quay mặt nhìn ra cửa giả bộ không biết người kia.
Sát thần mặt đen rút ra một cái khăn lụa lau mồ hôi với tay, thỏa mãn nói: “Đi.” Nói xong vứt lại khăn trên bàn rồi đi.
Thiên sứ lúc này mới đứng lên, nói: “Rốt cục kết thúc.” Hắn thở phào nhẹ nhõm đi theo ra ngoài.
Giang công tử không nghĩ bọn họ nói đi là đi, vội nói: “Hai vị ân công cần gì phải gấp vậy, không bằng tới quý phủ của tại hạ ngồi một chút? Mẫu thân của ta từ ngày đó vẫn luôn thấp thỏm, chỉ mong có thể gặp lại các ngài…”
“Không cần.” Sắc thần mặt đen trả lời không chút lưu tình, nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa.
Thiên sứ cười, nói: “Hẹn ngày tái ngộ, chúng ta đi trước.” Bọn họ là người luyện võ, đảo mắt một cái đã ra đến đường cái, nhìn lại thì đã không còn bóng dáng.
Giang công tử than thở: “Cuối cùng cũng không hỏi ra bọn họ là người phương nào?” Quay đầu thấy nha đầu nha mình đang cất cái gì vào trong tay áo, nhân tiện hỏi: “Ngươi đang làm cái gì vậy?”
Đậu đỏ ngẩn ra, vội nói: “Ta đang đếm số bát cơm hắn đã ăn.”
Giang công tử nhíu mày, nói: “Nhàm chán, Thành Thư, bọn Phó công tử còn chờ không?”
Thành Thư nói: “Bọn họ đã về rồi!”
Giang công tử gật đầu, trông một bàn thức ăn ngoại trừ món bao tử dê thì món nào cũng không động đũa. Nhân tiện nói: “Trông bộ dáng thèm ăn của ngươi kìa, ngồi xuống ăn đi!” Hắn lắc đầu, nha đầu kia quả là từ nông thôn ra, nhìn thấy đồ ăn là không dời mắt ra nổi.
Đậu đỏ vừa nghe thập phần vui vẻ, nàng đưa bát cho tiểu nhị xới cơm, nói: “Thành Thư tới đây, cùng ăn. Oa, món này ngon quá. Thật không rõ sát thần mặt đen kia… không phải, ân công sao lại không thích ăn. May mà ta nghĩ tới món bao tử dê thái sợi này, bằng không nhất định hắn đã đi sớm rồi!” Vừa ăn vừa kể công, không tin không được ban thưởng.
Giang công tử ngẩn ra nói: “Hóa là món đó là do ngươi nghĩ ra?”
Đậu đỏ cười nói: “Vật lấy hiếm làm quý, chưa từng ăn sẽ thành ngon.”
Thành Thư cũng vừa ăn vừa gật gù, nói: “Đúng vậy, đúng vậy, thế nhưng ta cũng chưa được nếm thử.”
Đậu đỏ nói: “Trở về đi mượn phòng bếp cho ta, ta làm à ăn.”
Thành Thư tự nhiên nguyện ý, thế nhưng kỹ năng nịnh hót của hắn cũng chẳng kém, vội hỏi: “Công tử cũng chưa từng ăn, đến lúc đó để công tử thưởng thức trước mới phải.”
Đậu đỏ cũng không tỏ ra yếu thế, nói: “Đúng vậy, đó là điều đương nhiên.”
Giang công tử thấy hai người kia kẻ tung người hứng cảm thấy buồn cười, liền nói: “Nhanh ăn đi, ít dong dài thôi.”
Đúng lúc này Lưu lão bản đi vào, trước tiên hướng Giang công tử thi lễ, nói: “Công tử, may mà có vị cô nương này nghĩ cách giúp quán nhỏ của chúng tôi thoát nạn, quà cảm ơn ta đã sai người gói lại, cũng đưa đến quý phủ rồi.”
Đậu đỏ không nghĩ tới Lưu lão bản rất giữ chữ tín, cười nói: “Đa tạ lão bản.”
Giang công tử nói: “Chỉ là việc nhỏ cần chi quà cáp, nha đầu nhà ngươi thật là…”
“Không được, không được…” Hắn lại nói vài câu khách khí rồi đi ra.
Trên đường về, Giang công tử hỏi Đậu đỏ muốn vật gì, sau khi Giang công tử nghe nói thứ nàng muốn là thứ không ai muốn, hắn cười, nói: “Còn tưởng rằng ngươi rất thông minh lanh lợi nhất định sẽ bắt chẹt lão bản một phen, không nghĩ tới chỉ cần những thứ vô dụng kia.”
Đậu đỏ cười, nói: “Nếu công tử nói như vậy, lần sau ta nhất định đòi nhiều hơn.”
Thành Thư đi bên cạnh lắc lắc đầu, nói: “Công tử, các người…”
Giang công tử và Đậu đỏ nhìn nhau cười ha ha, khiến cho Thành Thư cứ lắc đầu nguây nguẩy.
Lại nói Giang công tử cũng rất tò mò với món bao tử dê xào kia, biết nàng lấy nguyên liệu về nên bảo nàng buổi tối làm ăn thử.
Đậu đỏ cũng có cách, nàng bắt nha đầu Mễ Nhi cùng làm. Bởi vì có người nhóm lửa nên chính nàng tự động tay xào bao tử, làm xong mang đến cho Giang công tử.
Đáng tiếc Giang công tử không thích ăn cay, chỉ ăn một miếng mà mồ hôi đã chảy ròng ròng. Hắn uống liền hai tách trà, nói: “Khó ăn thế này mà ân công mặt đen cũng có thể nuốt trôi, quá cay rồi!”
Đậu đỏ nhìn công tử nhà mình bị cay đến đỏ bừng mặt trông rất dễ thương, nói: “Tinh hoa của món này chính là vị cay.”
Giang công tử xua tay nói: “Ta chịu không nổi đâu, đem đi thôi!”
Đậu đỏ không thể làm gì khác hơn là bưng món ăn đi, mà Thành Thư lại chặn nàng ở ngoài cửa bốc ăn mấy miếng. Hắn cũng kêu là quá cay, thế nhưng vẫn không ngừng ăn, nói: “Cay nhưng mà ngon, ta đi xới cơm, thật đã nghiền.”
Đậu đỏ ở ăn quá nhiều ở Thanh lâu nên bây giờ ăn không vô, đành đợi đến ngày mai mới ăn. Nàng vừa nhìn Thành Thư vừa hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Thành Thư vừa dùng tay làm quạt vừa nói: “Phù… Ta mười ba rồi…”
Đậu đỏ cười nói: “Vậy gọi ta tỷ tỷ, sau này ta sẽ tiếp tục nấu đồ ăn cho ngươi.” Tiểu thư đồng này thường ngày rất đáng yêu, đặc biệt là cặp mắt mèo tròn tròn dễ thương.
Thành Thư nói: “Thế ngươi bao tuổi?”
Đậu đỏ nói: “Mười ba, thế nhưng ta sinh tháng bảy, ngươi thì sao?”
Mặt Thành Thư đỏ lên, nha đầu kia sao có thể tùy tiện nói ra ngày sinh của bản thân. Hắn hừ một tiếng nói: “Ta sinh tháng ba, lớn hơn ngươi.”
Đậu đỏ không phục, nói: “Kể cả thế ngươi vẫn phải gọi ta tỷ tỷ.”
Thành Thư cười, nói: “Được, chỉ cần sau này ngươi… làm đồ ăn ngon cho ta, gọi ngươi là bác cũng đều được.”
Đậu đỏ dùng ngón tay chỉ vào trán hắn, nói: “Ngươi mới là bác.” Nói xong thì cười phá lên, bởi vì hắn ăn cay quá khiến mặt đỏ bừng bừng, thật quá đáng yêu.
Thành Thư phất phất tay, bưng bát cơm với đĩa thức ăn lên, nói: “Ngươi quá ầm ĩ, ta về phòng ăn.”
Đậu đỏ phẩy tay, nói: “Đi đi.” Vốn muốn đùa hắn một chút rồi mới đi ngủ, xem ra hắn xấu hổ quá mà chạy mất rồi.
Chỉ là một cuộc trò chuyện ngắn giữa hai người tại phòng bếp nhưng đã bị người ngoài nghe thấy, nàng cười lạnh rồi trong đêm chạy tới chỗ lão phu nhân tố cáo.
Ngày hôm sau Đậu đỏ đã bị Tú Mai gọi đến chỗ lão phu nhân, Tú Mai này hiện tại là nhị đẳng nha đầu, nàng vốn rất hận Đậu đỏ nên chỉ ước gì nàng bị lão phu nhân giáo huấn.
Đậu đỏ cũng không biết tại sao lão phu nhân Thôi thị lại gọi nàng tới, đi vào bên trong thi lễ rồi nói: “Lão phu nhân sớm an.”
Lão phu nhân liếc mắt nhìn nàng, nói: “Từ khi ngươi trở thành nha đầu bên cạnh Thành nhi ta chưa từng gọi ngươi tới hỏi chuyện, hiện tại hắn đang làm quan viên Hộ bộ nên người bên cạnh phải biết tự kiềm chế hành động của bản thân, trăm triệu không thể để xảy ra những chuyện không sạch sẽ truyền ra làm tổn hại danh dự của Giang gia.” Dừng lại một lúc rồi nói: “Ngươi xuất thân thôn dã cùng bọn nhà quê nhàn hạ bạ đâu nói đấy quen rồi, thế nhưng đây là thế gia vọng tộc không phải nơi để trai gái ầm ĩ, sau này tuyệt đối không được tái phạm.”
Mắt Đậu đỏ trợn trừng so với quả hạch đào còn to hơn, nàng lúc nào bạ đâu nói đấy, khi nào cùng nam nhân ầm ĩ? Đột nhiên nghĩ tới chuyện tối qua không khỏi ngẩn ra, chẳng nhẽ là vì nàng với Thành Thư đùa giỡn trong phòng bếp? Thế nhưng, Thành Thư vẫn chỉ là một đứa trẻ, nàng tựa hồ cũng chẳng lớn, vậy mà cũng đáng để đưa ra bàn luận sao? Thế nhưng cổ đại và hiện đại không giống nhau, bọn họ thành thân sớm nên trưởng thành cũng sớm hơn! Vô luận thế nào nhà người ta đã lên tiếng, nàng sẽ nhận sai, tiền công còn chưa tới tay không nên ương ngạnh. Nàng cúi đầu nói: “Đúng vậy lão phu nhân, ta chắc chắn chú ý.”
Lão phu nhân gật đầu, nói: “Thành nhi gần đây tốt không?”
Đậu đỏ trả lời: “Công tử tốt ạ!”
Lão phu nhân thở dài, nói: “Tấm lòng của hắn rất sâu nặng lại hiếu thảo, có chuyện gì cũng không dám kể với mẫu thân vì sợ ta lo lắng. Sau này hắn xảy ra chuyện gì ngươi cứ tới đây nói lại với ta, đỡ cho hắn cứ giấu diếm ta tự chịu đựng.”
Đậu đỏ nói: “Dạ biết, lão phu nhân.”
Lão phu nhân lại hỏi: “Thanh Nhi và ngươi có hợp nhau không?”
Đậu dỏ gật đầu nói: “Thanh Nhi tỷ tỷ đối xử với mọi người rất tốt, còn tặng Đậu đỏ không ít đồ.”
Lão phu nhân nói: “Vậy thì sau này phải nghe lời của nàng, dù sao nha đầu đó cũng tới đây sớm hơn ngươi nhiều năm.”
Đậu đỏ nói: “Dạ biết, lão phu nhân.”
Lão phu nhân Thôi thị thấy nàng việc gì cũng đáp ứng liền cực kỳ hài lòng, liền nói: “Lui ra đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...