Thời Tống Xin Cho Tôi Một Đứa Con


Đảy là nơi ớ của Thời Minh Quang, cô chỉ đi lại loanh quanh bên ngoài nhưng chưa từng vào sâu bên trong.
Người làm sau khi đưa cô đến đây liền vội vàng rời đi như thế có hồng thủy mãnh thú gì đỏ bẽn trong, chạy còn nhanh hơn cá thỏ.
Tống Nhã Đình đứng ở cửa sân vườn, hít sâu một hơi.
Trẽn đường đến đáy cô đã nghĩ thông suốt rồi, cô đã đồng ý với yêu cầu cúa nhà họ Thời, bầt buộc phải có con với Thời Minh Quang mới được.
Nếu không, nhà họ thời có thế dề dàng xóa sạch tội danh giết người của cô, thì cũng có thế tiện tay giết chết cô, cô khỏng thế lấy tính mạng mình ra đùa.
Cho nẻn, mặc dù không muốn dính líu với Thời Minh Quang thì cỏ cũng buộc phải có con với anh.
Tống Nhã Đình bước vào bẽn trong khu nhà, từ từ đẩy cánh cửa ra, nhìn thấy người ở bẽn trong phòng đọc sách.
Nói một cách chính xác, là ba người.
Cỏ chí biết mồi Thời Minh Quang, anh ngồi ớ bẽn cạnh cứa số đánh cờ cùng với một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, góc nghiêng khuôn mặt sắc sảo, hoàn mỹ không tì vết.
Cô vừa bước vào, người đàn ông đẹp trai mặc áo sơ mi trắng liền cười nói: “Anh ba, đây chính là cô gái nhỏ mà thím hai tìm về cho anh xung hỷ sao? Em nghe nói tối hôm qua anh còn rất biết thương hương tiếc ngọc, không nỡ động vào người ta nữa”.
Thời Minh Quang hờ hừng liếc nhìn anh ta, áo sơ mi trắng cười hì hì nói: ‘Anh nhìn em làm cái gì? Em nói không phải sự thật sao?”
Nói đoạn anh ta dùng cùi trỏ huých vào người đàn ông đang ngồi bên cạnh xem bọn họ đánh cờ: “Anh bốn, anh nói có phải không?”
Người đàn ông cười dịu dàng: “Em cũng nghe nói rồi”.
Áo sơ mi trắng đứng dậy, mỉm cười nói với Tống Nhã Đình: “Em gái nhỏ, em đừng sợ chứ, vào đảy vào đây”.
Tống Nhã Đình mím mím môi, bước vào bên trong phòng, áo sơ mi tráng tự giới thiệu: “Anh tên là Mộ Thừa Vọng, em tên gì?”

Mộ Thừa Vọng?!
Tống Nhã Đinh hơi ngạc nhiên, cô mặc dù chưa từng gặp người này, nhưng tẽn thì đã nghe nhiều rồi.
Anh ta là con trai độc nhất của nhà họ Mộ thành phố Yến, từ nhỏ đã được lớn lẻn trong vòng tay che chớ cúa tất cả mọi người, cho nên mới hình thành nên tính cách kiêu ngạo, xa hoa, phóng túng, vô độ, chính xác là một công tử án chơi trác táng cúa thành phố Yến.
Không ngờ được người như vậy, lại làm bạn với Thời Minh Quang.
Cô nói: “Tôi tên Tống Nhã Đình”.
Mộ Thừa Vọng xoa xoa cằm, nói: “Em gái nhỏ, tối hôm qua anh ba của anh có làm việc gì đáng xấu hổ với em không? Em mau nói cho anh biết, đế anh còn giúp em xả giận!”
“Xá giận?”, người đàn ông khắp người tỏa ra khí chất ôn hòa dịu dàng kia khẽ cười, nói: “Người lần trước bị anh ba đánh cho bò ra đất là ai?”
Mộ Thừa Vọng bị lộ tấy chuyện mất mặt, trợn trắng mắt: “Minh Khư anh có thế đừng bóc mẽ em được không?”
Minh Khư mỉm cười: “Anh chí đang nói sự thật”.
Tống Nhã Đình bổng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Minh Khư.
Minh Khư thoáng ngẩn ra, nói:
“Sao thế… em biết anh à?”
Tống Nhã Đình đương nhiên không biết Minh Khư, nhưng đã nghe qua danh tiếng của người này rồi! Nếu nói còng tử ăn chơi trác táng của thành phố Yến thì người đầu tiên được nhẳc đến là Mộ Thừa Vọng, nhưng nếu như nói đến người đàn ỏng đa tình hàng đầu, thì đó ắt phải là Minh Khư!
Nghe nói người này đã từng cùng lúc hẹn hò với hai mươi mốt cỏ bạn gái, những cô bạn gái này lại vẳn có thể hòa hợp ở chung, còn cùng nhau chơi
mạt chược.

Kinh khủng nhất là, người này mồi lần đều có thể chia tay trong hòa binh, bên phía các cô gái chưa từng có ai oán thán một câu, mà còn cho rằng bản thân không xứng với anh ta, không cho phép người khác nói anh ta là tra nam.
Tống Nhã Đình vằn luôn muốn gặp được vị thánh thú tình trường này, không ngờ hôm nay lại gặp được ở đây.
Mộ Thừa Vọng đá lòng nheo với Minh Khư: “Anh bốn, đây không phải là một trong những bạn gái cũ nào đó của anh đấy chứ?”
Minh Khư cũng cảm thấy hoang mang, số bạn gái cũ của anh ta nhiều như vậy, sao mà nhớ hết được?
Anh ta nhìn kỹ lại Tống Nhã Đình lần nữa, phát hiện gương mặt cô bị mái tóc che quá nửa, nhìn không rõ diện mạo, vừa mới định đứng dậy nhìn kỹ liền nghe thấy giọng lạnh lùng của Thời Minh Quang: “Cỏ đến đây là đế dụ dồ đàn ông à?”
Tống Nhã Đình thoáng ngây người.
Cò lúc nào dụ đổ đàn ông rồi?
Thời Minh Quang chẳng nhìn cô lấy một lần, âm điệu lạnh lùng: “Đi rót tra”.
Tống Nhã Đình dặn lòng mình đừng đi so đo với người đàn ỏng đáng ghét vừa mới tỉnh táo là lật mặt kia, khẽ mím môi xoay người đi rót trà.
Mộ Thừa Vọng cười nói: “Anh ba, em còn tưởng anh sẽ không muốn cô
ấy, dù gì…”.

Anh ta nói đến đây, lời sau đó cũng không nói tiếp nữa.
Thời Minh Quang biết ý của anh ta muốn nói gì.
Tống Nhã Đinh là người của Cư Sơn Tình, bất luận ra sao, anh đều không nên giữ lại người này, nhưng không biết vì sao, trong lúc ma xui quỷ khiến, anh lại đế cho Tống Nhã Đình ớ lại.
Tống Nhã Đình rót ba tách trà, đặt lên trẽn mặt bàn, Thời Minh Quang hờ hững nói: “Không có việc gì thì đi ra đi”.
Tống Nhã Đình khẽ mím mỏi.
Tỉnh táo lại là tỏ ra lạnh lùng với tỏi, lúc anh còn là con cún thì không có thái độ này với tôi đảu!
Nhưng mà bởi vì cô cần nhờ vả đến Thời Minh Quang, nẽn hạ giọng nói: “Tôi có việc muốn nhờ anh giúp đờ’.
Giọng nói của cỏ gái mềm mại ngọt ngào, khiến người ta nhớ đến những miếng kẹo bông gòn, làm cho Minh Khư, thánh thủ tình trường xung quanh không thiếu phụ nữ cũng phải ngước mát lên nhìn cô một cái.
Thời Minh Quang nhíu mày, đáp: “Có việc gì?”
Tống Nhã Đinh nói: “Tỏi… muốn về đi học”.
Từ sau khi vụ án mạng của Chu Tư Uyến xảy ra, Tống Chính Nguyên bố ruột cỏ sợ việc cô giết người khiến danh dự của cả nhà họ Tống mất hết, nên đã dàn xếp ém vụ này xuống.

Vì vậy người bên trường học đều không biết, còn tưởng là cô chỉ thôi học.
Cô muốn quay về học tiếp.
Thời Minh Quang chưa nói gì, Mộ Thừa Vọng đã nói: “Đi học? Em gái năm nay em bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám tuối”, Tống Nhã Đình nói.
“Mười tám tuôỉ…”, Mộ Thừa Vọng xoa cằm, nờ nụ cười gian xảo nhìn Thời Minh Quang nói: “Anh ba, người ta còn là học sinh cấp ba à”.

“Em cứ tưởng cách chơi của anh bốn đã đủ hoang đường rồi, không ngờ anh ba còn chơi lớn hơn à”.


Minh Khư lập tức cười nói: “Đừng nói lung tung chứ, trong số bạn gái cũ của anh không có học sinh cấp ba”.

Đối mặt với sự trêu chọc của hai người bạn tốt, gương mặt Thời Minh Quang vần vỏ cảm, anh thậm chí còn chẳng quan tâm đến Tống Nhă Đình, tiếp tục nhìn vào bàn cờ, rõ ràng là không muốn nói chuyện với cô.

Tống Nhã Đình nghĩ ngợi, dứt khoát ngồi luôn xuống bẽn cạnh Thời Minh Quang, ngón tay nõn nà nầm lấy ống tay áo của anh khẽ kéo, cố ý bày ra vẻ yếu đuối nhất cúa mình, giọng nói cũng rất đáng thương: “Cậu Thời…”.

Cô giống như một con mèo nhò không gia đình, dùng đôi mắt ngập nước long lanh nhìn vào Thời Minh Quang: “Xin anh đó…”.

Cả người Thời Minh Quang cứng đờ.

Từ trước đến giờ chưa từng có ai dám làm nũng với anh, càng không có người nào to gan dám ngồi xuống bên cạnh anh như vậy.

Anh thậm chí lại ngửi được mùi hương Tuyết Lan kia, cách một lớp áo mà vẩn cảm nhận đươc sư mềm mai trẽn làn da cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui