Vương Lượng cũng không để tâm, anh ta chỉ là một quản lý, cũng chẳng phải ngôi sao, quan tâm tới thanh danh làm gì?
Vì kiểm soát tốt việc bình luận nên tình hình trên Weibo lập tức trở nên rôm rả, từng tràng mắng nhiếc Tống Nhã Đình bay rợp trời và nhanh chóng trở thành xu hướng tìm kiếm.
Nhìn thấy hot search này, cô chỉ mỉm cười, lẩm bấm một mình: “Còn chưa chính thức ra mắt đã được ba lần miễn phí đẩy lên xu hướng, mình có tài cán gì mà được ưu ái đến vậy đây”.
Điền Ngọc thấy cô không có chút nào lo lắng mà thở ra một hơi: “Đây là chuyện tốt sao? Cháu cũng không nhìn xem có bao nhiêu người muốn bôi nhọ mình!”
“Bôi nhọ thì cháu mới nổi tiếng”.
Cô tinh nghịch híp mắt: “Cũng khá tốt mà”.
Vừa dứt lời, xe cũng đã dừng trước địa điểm quay phim, Tống Nhã Đình phất tay nói: “Chú Điền, chú về trước đi”.
Điền Ngọc lắc đầu thớ dài, không còn cách nào khác ngoài việc rời đi.
Vì hôm nay là lễ bấm máy nên gần như toàn bộ dàn diễn viên đều có mặt, khi Tống Nhã Đình tới hiện trường đã tề tựu không ít người rồi.
Cô vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của tất cả, Lương Mạn không chút e dè nhào vào lòng cô: “Oa, chị đợl em lâu lắm rồi đó!”
Tống Nhã Đình sở hữu chiều cao 1.
72, cao hơn hầu hết các cô gái, cộng thêm đôi giày độn thì có thể đạt tới 1.
75, cũng được tính là chiều cao tương đối được yêu thích rồi.
Còn Lương Mạn chỉ cao Tống 1,62m, bổ nhào vào ngực cô vậy vẽ lên cảnh tượng còn khá đẹp.
Những người khác đều đang xì xào bàn tán xem cô là ai, Tống Nhã Đình lại làm như không nghe thấy, chỉ vững vàng đón lấy Lương Mạn, dịu dàng nói: “Ảnh hậu à, chị cẩn thận chút”.
Lương Mạn bất mãn đáp: “Ảnh hậu cái gì cơ chứ, sao lại xa cách như vậy, gọi là chị Mạn đi”.
Tống Nhã Đình cũng ngoan ngoãn làm theo: “Chi Man”.
Lương Mạn lúc này mới hài lòng, ngẩng đầu nhìn cô, lại cảm thán: “Sao em không phải con trai cơ chứ! Nếu em là con trai, chị nhất định sẽ không ngai ‘trâu già gặm cỏ non’ đâu!”
Tống Nhã Đình dở khóc dờ cười: “Chị Mạn, đừng đùa nữa”.
Lương Mạn ôm cứng cánh tay cô, lầu bầu: “Ai giỡn với em, chị nghiêm túc đó”.
Đạo diễn Quách lúc này cũng đi tới, nói với Tống Nhẽ Đình: “Cô đừng để ý đến cô ấy, chỉ cần nhìn thấy người đẹp liền động đậy không nổi, vừa rồi lúc gặp Kiến Thân và Linh Sanh cũng giống vậy, nhất quyết đòi gả cho người ta… Thật không biết người hâm mộ của cô ấy nếu biết được sẽ nghĩ thế nào nữa!”
Tống Nhã Đình cười: “Đương nhiên sẽ cảm thấy chị Mạn rất đáng yêu rồi!”
Đạo diễn Quách:
Lương Mạn cười khúc khích ra tiếng: ” Đạo diễn Quách, nghe thấy không? vẫn là Đình Đình khéo ăn nói”.
Đạo diễn Quách bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó quay sang giới thiệu VỚI mọi người: “Đây là diễn viên chính đóng vai Kinh Tuyết, Tống Nhã Đình”.
Tống Nhã Đình mỉm cười, mái tóc bạch kim càng tô đậm nét thần bí lung linh như bước ra từ thế giới hư ảo của cô, nhẹ giọng nói: “Chào mọi người”.
Mọl người đều nhìn tới sững sờ.
Diễn viên đóng vai Kinh Tuyết? Diễn viên đó không phải là một người xấu xí sao?
Thiếu nữ với mái tóc bạch kim trước mặt này có chút gì liên quan tới hai chữ ‘xấu xí’ đây?
Tống Thải Vi với tư cách là diễn viên đóng vai Trần Như Cẩm tất nhiên cũng đến dự lễ khởi công.
Dựa vào EQ và gia thế ấn tượng, cô ta đã nhanh chóng kết thân với không ít người trong đoàn phim, lúc này đang đứng cạnh mấy diễn viên tuyến ba tuyến tư màhá mồm trợn mắt nhìn cô gái tóc bạch kim được ảnh hậu Lương Mạn khoác tay kia, sửng sốt hỏi: “Vừa rồi đạo diễn nói… cô ta tên là gì vậy?”
“Tống Nhã Đình”, một diễn viên tuyển ba đáp: “Lúc trước khi xem hot search, tôi thật sự tưởng rằng cô tay có một chân với đạo diện Quách, nếu không sao có thể giành được vai Kinh Tuyết này? Bây giờ thì tôi tin cô ta với đạo diện Quách là hoàn toàn trong sạch rồi, xinh đẹp như vậy sinh ra là để làm nghề này mà…
Tống Thải Vi có chút ngơ ngác.
Lúc cô ta xem xu hướng tìm kiếm trước đó còn cảm thấy cô gái xấu xí trong ảnh khá giống với Tống Nhã Đình, nhưng Tống Nhã Đinh không phải là người duy nhất có thế trang điếm đậm.
Hơn nữa, đang yên đang lành Tống Nhã Đình chạy tới thử vai Kinh Tuyết làm
gì?
Lúc đó cô ta chỉ nghi ngờ một hồi liền xua tan suy nghĩ đó.
Nhưng bây giờ, đạo diễn Quách lại nói cô ta là Tống Nhã Đình!
Cùng một lớp trang điểm đậm, cùng một mái tóc bạch kim, cùng một cái tên…
Không thể sai! Nhất định là cô chị gái vô tích sự kia của cô ta rồi!
Nhưng sao lại…
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết kia của Tống Nhã Đình, sự đố ký trong lòng Tống Thải Vi gần như cỏ dại muốn lan tràn ra ngoài.
Cô ta nhớ lúc Tống Nhã Đình mười một mười hai tuổi cũng rất xinh đẹp và luôn cảm thấy chướng mắt, chỉ hận không thể cầm dao hung ác rạch hai đường lên khuôn mặt ấy.
Sau đó Tống Nhã Đình ra nước ngoài, khi trở về thì trang điểm rất đậm, nói rằng bản thân vì quá xấu xí nên chí có trang điểm mới mang lại tự tin cho bản thân nên cô ta cũng không hoài nghi gì thêm.
Rốt cuộc nếu bộ dáng đẹp đẽ, ai sẽ nguyện ý biến bán thân thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ chứ?”
Cô ta thậm chí còn thầm vui mừng vì may mắn Tống Nhã Đình lớn lên khiếm khuyết về phần nhìn, trở thành một người quái dị xấu xí.
Nhưng bây giờ….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...