Kinh Tuyết là sư phụ của nam chính, trưởng lão Chính Thanh Môn, có địa vị cực cao trong giới Tu Chân.
Bởi vì tính cách lạnh lùng, tích chữ như vàng, lại rất ít lộ diện, quanh năm thanh tu, thêm vào đó là danh hào “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân”, cho nên trong mắt những người sùng bái, anh ấy là một “Tiên nhân”.
Bới đệ tử duy nhất mang trong mình dị bảo bị bại lộ nên đã khiến Ma Tôn xông đến Chính Thanh Môn đòi người, uy hiếp Kinh Tuyết nếu không giao người thì sẽ mở ra Phù Đồ Tháp.
Tiên nhân cao cao tại thượng không muốn giao ra đệ tử của mình, nên đã nhập ma tại thánh địa Phù Đồ Tháp, sau đó rơi vào ma đạo, trở thành vết bấn của toàn bộ Tiên Môn.
Anh ấy không còn là… Tiên Tôn cao thượng thuần khiết nữa, mà trở thành ma đâu bị người hô đánh hô giết.
Nhưng bí mật đằng sau đó chỉ có mình anh ấy là rõ nhất, những gút mắc tình cảm trong đó quả thực rất phức tạp.
Cảnh Lãng gật đầu, nói: “Được”.
Quách Khánh Chí nói: “Vậy thì bắt đầu đi”.
cảnh Lãng nửa quỳ trên mặt đất, hai mắt đăm đăm nhìn về một hướng.
Người đã xem qua nguyên tác ắt sẽ biết, anh ta đang nhìn về phía “Phù Đồ Tháp”, lúc này, trong tháp đang trấn áp vô số yêu ma quỷ quái.
Chỉ cần Phù Đồ Tháp lung lay một chút thôi, quần ma loạn vũ, khắp nhân gian ắt sinh linh đồ thán.
Dần dần, anh ta cắn chặt răng, môi run run: “Ta không thế… không thể…”
“Ta là chưởng môn Chính Thanh Môn, ta không thể đế mặc mọi chuyện xảy ra…”
Thầy phụ diên với anh ta lập tức nói: “Nhưng mà ngài đã không còn lực phản kháng, nếu không giao ra đồ đệ, chắc chắn Ma Tôn sẽ mở ra Phù Đồ Tháp! Thí tiểu cứu đại, Kinh Tuyết, ngài biết rõ mình nên làm thế nào!”
Nước mẳt đảo quanh hốc mẳt cảnh Lãng, rồi lã chã rơi xuống, làm ướt đẫm quần áo của anh ta: “Thế nhưng… đó là đồ đệ mà ta đã giáo dưỡng nhiều năm, sao ta có thế nhẫn tâm…”
Nói đến đây, anh ta đột nhiên đứng lên, nói: “Chắc chắn sẽ có cách”.
Thầy phụ diễn nói: “Không còn cách nào nữa đâu!”
Cảnh Lãng vẫn kiên định nói: “Nhất định sẽ có cách khác!”
Anh ta rũ mắt nhìn đôi tay của mình, rồi đột nhiên nói: “Ta nghe nói, khi đọa ma, thượng thiên sẽ giáng thiên phạt… Nếu mượn lực của thiên phạt, có lẽ sẽ chu toàn”.
Thầy phụ diễn nói: “Ngài điên rồi! Đọa ma! Sao ngài có thể nghĩ đến việc đó?”
Cảnh Lãng nớ nụ cười thê lương: “… Đây là cách giải quyết cuối cùng rồi!”
Anh ta siết chặt nắm đầu, rồi ngước mắt nhìn về phía chân trời.
Phân đoạn kết thúc, Quách Khánh Chí Im lặng hồi lâu, rồi nhìn sang Trần Sương: “Cô cảm thấy thế nào?”
Trần Sương cau mày không nói, mãi một lúc lâu sau, cô ta mới thở dài nói: “Diễn không tệ, nhưng tôi cảm thấy, cảm thấy còn thiếu gì đó, Kinh Tuyết… có lẽ sẽ bình tĩnh hơn”.
Quách Khánh Chí nói: “Nhân vật này không dễ diễn, tôi và cô đều hiểu rõ, cậu ta đã là tốt nhất rồi, hay là cứ chọn cậu ta đi?”
Trần Sương do dự trong chốc lát rồi gật đầu, nói: “Vậy thì anh ta”.
Nghe vậy, Vương Lượng và Cảnh Lãng đều vô cùng mừng rỡ.
Lấy được nhân vật này cũng có nghĩa là cách bùng nổ không xa!
Đúng lúc này, bỗng có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Đạo diễn Quách, đơi môt lát”.
Mọi người quay đầu nhin thì thấy một thiếu nữ nhuộm tóc bạc, trang điểm đậm bước vào.
Quách Khánh Chí nhìn gương mặt của cô, môi có hơi giật giật:”… Cô cũng đến thử vai à? Thử Thải Liên hả? Nhân vật Thải Liên còn chưa xác định, cô có thể thử xem sao…”
Ông ta còn chưa nói hết câu thì chợt nghe thiếu nữ nói: “Tôi không thử vai Thải Liên”.
Quách Khánh Chí ngớ ra: “Hôm nay chúng tôi chỉ thử hai vai là Thải Liên và Kinh Tuyết thôi… Chẳng lẽ…”
Ông ta liếc nhìn mái tóc bạc của thiếu nữ, chợt cảm thấy thật vớ vấn, bèn nói bằng giọng đùa giỡn: “Chẳng lẽ cô muốn thử vai Kinh Tuyết?”
Nghe vậy, mọi người cười ồ lên, khoan bàn đến ngoại hình không hề có một chút phù hợp với hình tượng “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân” của cô gái này, chỉ riêng giới tính đã thấy không ổn rồi.
Tống Nhã Đình thờ ơ gật đầu: “Đúng, tôi đến thử vai Kinh Tuyết”.
Cô vừa dứt lời, mọi người liền im thin thít.
Bầu không khí im lặng quái đán bao trùm khắp phòng.
Cảnh Lãng ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Cô à, cô đừng có làm trễ nãi thời gian của mọi người được không? Một cô gái như cô mà đòi thử vai Kinh Tuyết à? Đây có khác nào đang trêu đùa mọi người đâu chứ?”
Vương Lượng cũng nói bằng giọng điệu sắc bén: “Cô gái nhỏ, vẫn nên về nhà học bài đi! Đừng đến đây bày trò, mau về đi”.
Mọi người lại cười ầm lên.
Điền Ngọc cũng bị Tống Nhã Đình làm cho choáng váng, ông ta nhỏ giọng nói: “Đình Đình… cháu giận cảnh Lãng đúng không? Cháu đừng có hành động theo cảm tính, trước giành lấy nhân vật Thải Liên đã…”
Tống Nhã Đình nói: “Con không nói đùa, cũng chẳng giận dỗi gì cả, con đến đây vốn dĩ là vì nhân vật Kinh Tuyết”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...