Thời Tống Xin Cho Tôi Một Đứa Con


“Em không có gây rắc rối!” Tống Nhã Đình bật thốt lên.
Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, chỉ cần xảy ra chuyện là tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy là do cô gây ra, không nghe bất kỳ lời giải thích nào của cô, Tống Thải Vi đã dùng thủ đoạn như vậy để hãm hại cô rất nhiều lần rồi.
‘Vậy vì sao tôi lại xuất hiện ở đây?”, Thời Minh Quang rũ mắt, thờ ơ nhìn vào cô: “Chẳng lẽ không phải bởi vì cô đánh nhau với bạn học ở trong trường? Nhìn không ra, cô cũng có bản lĩnh đấy”.
Tống Nhã Đình tức muốn chết, nhưng cô lại không dám làm gì Thời Minh Quang, chỉ đành nói: “Anh ba người sang nhiều việc bận bịu, đừng để việc của em làm mất thời gian của anh, mời anh đi về đi”.
Thời Minh Quang bỗng mỉm cười, áp sát cô, đầu mũi hai người gần như chạm vào nhau, giọng điệu của anh mang theo vài phần xẩu xa: “Anh đây không về, cô muốn thế nào?”
Tống Nhã Đình:
“Ị Ị Ị”
A a a a! Tên đàn ông chó này!!!
Nụ cười trên mặt Thời Minh Quang chợt tắt, đối diện với người khác là anh lại trở về bộ dáng lạnh lùng: “Nếu đã muốn tìm hiểu tình hình, thì bắt đầu đi”.
Hồ Lệ Tinh bất giác đáp lại lời của anh: “ồ, được”.
Cô ta nói: “Hôm nay Tống Nhã Đình với bạn học là Tôn Khả Khả và Triệu Kiến Châu xảy ra mâu thuẫn…”, cô ta nhìn về phía Triệu Kiến Châu: ‘Triệu Kiến Châu, cậu nói xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Triệu Kiến Châu bị một người phụ nữ đánh ngã, vì chuyện này quá mất mặt nên đến giờ vẫn chưa bình tĩnh lại được, nghe thấy câu hỏi của Hồ Lệ Tinh, mới ấp a ấp úng đáp: “Là… Khả Khả bị Tống Nhã Đình ép đến mức muốn tự sát, trường học không kỷ luật
Tống Nhã Đình, em tức quá, muốn đi tìm Tống Nhã Đình bắt cô ấy phải xin lỗi Khả Khả…”.

Hồ Lệ Tinh nói: ‘Vậy những vết bẩn trên người và vết thương trên mặt này là sao?”
Triệu Kiến Châu đương nhiên sẽ không nói bản thân mình bị Tống Nhã Đình cho một cú quật ngã qua vai gây ra, vừa mới định lấp liếm cho qua thì nghe thấy giọng nói chói tai của Lưu Kỳ: “Chủ nhiệm! Đó là do Tống Nhã Đình đánh! Cô ta còn muốn ra tay cả với Khả Khả!”
Hồ Lệ Tinh hỏi Triệu Kiến Châu: ‘Thật không? Cô ấy đánh thế nào?”
Triệu Kiến Châu hận đến mức muốn bóp chết Lưu Kỳ, việc mất mặt
thế này anh ta muốn giấu còn không kịp, Lưu Kỳ này lại nói thẳng toẹt ra như thế!
“… là… cô ấy quật ngã qua vai, em hơi sơ suất nên…”, Triệu Kiến Châu xấu hố đến mức mặt đỏ bừng: “Em thật sự là hơi sơ suất nên mới để cô ấy quật ngã!”
Tống Nhã Đình mặt đầy vẻ vô tội nói: “Bạn học à! Anh sao lại vu oan cho người khác như thế? Tôi đánh anh lúc nào chứ? Rõ ràng là anh muốn đánh tôi rồi tự mình ngã đấy chứ!”
Cô tỏ vẻ đáng thương nhìn sang Hồ Lệ Tinh: “Chủ nhiệm Hồ! Cô nhìn Triệu Kiến Châu! Lại nhìn em xem! Em có thể quật ngã anh ta qua vai được không?”
Hồ Lệ Tinh cũng cảm thấy hoang đường, gần như không tin, nghiêm khắc nói: ‘Triệu Kiến Châu! Cậu có kiếm bừa một lý do thì cũng kiếm cái nào đáng tin một chút chứ?! Tống Nhã Đình quật ngã cậu? Cậu quật ngã người ta thì có!”
Triệu Kiến Châu thật khó mà mớ miệng cãi lại được, Lưu Kỳ sốt ruột nói: “Chủ nhiệm! Là thật đó, mọi người đều nhìn thấy! Cô nếu không tin thì có thế hỏi các bạn học khác!”
Hồ Lệ Tinh nói: “Đủ rồi! Tôi biết các cô các cậu đều không thích Tống Nhã Đình, tôi có hỏi nữa thì cũng không nghe được lời nói thật, mặc dù nói Tống Nhã Đình không tuân thủ quy định, nhưng các cô các cậu cũng không thể vu oan cho người ta như thế!”
Lưu Kỳ giật mình ngơ ngác: “Chủ nhiệm!”.


Truyện Đam Mỹ
“Im mồm!”, Hồ Lệ Tinh nói: “Chỉ cần có đầu óc thì sẽ không tin mấy lời vớ vẩn của các cô các cậu!”
Tống Nhã Đình đứng phía sau lưng Hồ Lệ Tinh, từ từ nở nụ cười với Lưu Kỳ, trong nụ cười này chứa đầy vẻ châm chọc, Lưu Kỳ tức muốn nổ phổi: “Con đĩ này… rõ ràng là mày…”.
Cô ta vừa nói vừa xông lên định ra tay đánh người, Hồ Lệ Tinh túm được cô ta: “Lưu Kỳ! Trong tầm mắt của tôi mà em còn muốn đánh người ta?!”
Lưu Kỳ nói: “Chủ nhiệm! Thực sự là cô ta! Cô ta thực sự đã đánh người mà!”
“Đủ rồi!”, Hồ Lệ Tinh dùng sức đẩy cô ta ra, nói: “Em đi ra ngoài bình tĩnh lại cho tôi! Đợi sự việc bên này giải quyết xong, tôi sẽ lại tính sổ với em”.
Nói xong liền đóng rầm cánh cửa văn phòng lại.
Tống Nhã Đình nói nhỏ: “Chủ nhiệm, cô đừng giận nữa, giận nữa là mọc thêm nếp nhăn đó, không tốt đâu”.
Hồ Lệ Tinh bực bội nói: “Tôi như vậy là vì ai! Em nói xem nếu như em không đến mức không hòa đồng như vậy, thì sẽ có chuyện ngày hôm nay không?”
Trải qua sự việc lần này, cô ta trái lại đã có vài phần thay đổi cách nhìn với Tống Nhã Đình, những học sinh này có thể bịa ra những câu chuyện như vậy để gian dối, thì những tin đồn trước đây về Tống Nhã Đình, cũng chắc chắn là có chỗ sai sựthật.
Có lẽ đứa nhỏ này cũng không đến mức không cứu vãn được.
Tống Nhã Đình vội vàng gật đầu: “Em đã biết rồi, chủ nhiệm, em sau này chắc chắn sẽ cố gắng hòa đồng với các bạn học!”
Hồ Lệ Tinh trợn mắt lườm cô, nói: “Được rồi được rồi, em ngồi xuống đi”.

Tống Nhã Đình ngoan ngoãn ngồi xuống.
Hồ Lệ Tinh quay sang nói với bô’ của Triệu Kiến Châu: “Bố Triệu Kiến Châu à, bạn học Triệu Kiến Châu có tinh thần chính nghĩa, muốn tìm lại công bằng cho bạn học khác, đây là chuyện tốt, nhưng mà bản thân là nam mà lại muốn ra tay đánh một bạn nữ thì việc này có phải hơi quá đáng không?”
BỐ Triệu vội đáp: “Phải phải phải, tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại đứa trẻ này! Thật là không ra làm sao!”
Triệu Kiến Châu: rõ ràng người
bị đánh là con, tại sao người bị mắng cũng vẫn là con??
“Lần này coi như cậu ấy tự làm tự chịu, tôi sẽ không kỷ luật cậu ấy nữa”, Hồ Lệ Tinh nói: “Nhưng mà chắc chắn sẽ phải thông báo phê bình trước toàn
trường! Lớp học của chúng tôi trước giờ vẫn luôn tuân thủ kỷ luật, không cho phép những việc như ức hiếp bạn học xảy ra!”
Nghe đến việc không bị kỷ luật, bố Triệu thở phào một hơi, nói: “Được được được, không vấn đề gì, sau khi về nhà tôi nhất định sẽ dạy dổ lại nó!”
Triệu Kiến Châu nói: “Bố! Đến cả bố cũng không tin con!”
Bố Triệu bực bội quát: ‘Tin con?! Tin con một đứa con trai mét tám bị một cô gái nhỏ quật ngã qua vai?! Nếu thực sự là như thế, thì bố coi như chưa từng sinh đứa con trai này! Quá vô dụng!”
Triệu Kiến Châu: thế thì cứ để
hiếu lầm như vậy đi.
Mẹ Tôn nhân cơ hội nói: “Chủ nhiệm HỒ, nếu đã nói lớp học của các cô nghiêm khắc tuân thủ kỷ luật, vậy thì càng tốt, Khả Khả của chúng tôi trước đây bị ép phải tự sát, việc này hôm nay cũng xử lý luôn đi!”
HỒ Lệ Tinh hơi khó xử.
Bên phía nhà trường vẫn luôn không đưa ra kỷ luật gì với Tống Nhã Đình, cũng không phải là do bênh vực cô, mà là do không có đủ chứng cứ.


Mặc dù quả thực Tống Nhã Đình đã cảnh cáo Tôn Khả Khả đừng tiếp cận Tô Trạch Phong, nhưng lại không có bằng chứng xác thực nào chứng minh cô ra tay hãm hại Tôn Khả Khả.

Tôn Khả Khá muốn tự sát, chưa chắc đã là vì cảnh cáo của Tống Nhã Đình.
Sau đó Tôn Khả Khả chủ động đưa ra ý kiến không truy cứu việc này nữa, nên phía nhà trường cũng không đào sâu điều tra sự việc này, ai biết được hôm nay mẹ Tôn lại lôi ra.

“Bị ép tự sát?”, giọng trầm thấp vui tai của người đàn ông vang lên, như tiếng ngọc Côn Lôn bị vỡ, mang theo cảm giác lạnh lẽo: “Nói nghe xem”.

HỒ Lệ Tinh hơi ngạc nhiên: “… anh không phái là người giám hộ của Tống Nhã Đình sao? Không biết việc này?”
Thời Minh Quang liếc nhìn Tống Nhã Đình một cái, nói: “Người giám hộ tạm thời”.

Hồ Lệ Tinh gật gù, nói: “Hóa ra là như vậy, không biết anh là gì của em
ấy?”
Tống Nhã Đình vội nói: “Chú! Chú cả của em!”
Thời Minh Quang:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui