Bởi vì gần đây Nhân Thụy chuẩn bị mở cửa hàng mới trong thành phố nên Âu Dương Long bận đến tối tăm mặt mũi. Cứ tưởng làm tổng kết xong là có thể về nhà, không ngờ lại bị cấp dưới kéo lại xem PPT, rốt cuộc mất thêm nửa tiếng.
*ppt chắc là nói powerpoint o_o
Tô Nặc ngồi một mình trong bãi đỗ xe, bực mình muốn chết!
Tại sao mình nhắn tin mà không thèm trả lời!
Thật sự rất tủi thân!
Ngoài ra còn rất đói bụng!
Tốt bụng đưa cơm lại bị tàn nhẫn ngó lơ, loại cảm giác hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình này đúng là quá đau buồn!
Tô Nặc hùng hổ mở hộp đồ ăn ra, định ăn thật no rồi lái xe về nhà.
Dám làm chuyện quá đáng như vậy, thật sự không thể tha thứ!
Ai nói tình yêu là thứ đẹp nhất trên đời?! Sai bét, thứ đẹp nhất chính là sườn xào chua ngọt! Một là ăn rất ngon, hai là sườn sẽ không bao giờ đi họp bỏ bạn một mình!
Đúng là triết lí quá hay!
Sau khi thảo luận với cấp dưới xong, Âu Dương Long cảm thấy đầu óc choáng váng, dạ dày cũng có chút đau, vì thế quay về văn phòng ăn hai cái bánh bích quy rồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, nào ngờ nhìn thấy một chiếc xe hơi quen thuộc trong bãi đỗ xe.
“Nặc Nặc?” Âu Dương Long đi tới gõ cửa xe.
“Khụ khụ!” Tô Nặc vốn dĩ đang ăn ngấu nghiến, không hề đề phòng có người xuất hiện, vì thế sợ tới mức thiếu chút nữa bị sặc.
“Sao em lại ở đây?” Âu Dương Long mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ, cảm thấy khó hiểu.
Tôi có cho anh vào chưa mà anh lại tự tiện như thế hả thiệt tức chết mà! Tô Nặc oán giận.
“Em đến đưa cơm cho anh?” Âu Dương Long giật mình.
“Mơ đi!” Tô Nặc mạnh miệng, “Tôi đến ăn cho anh xem thì có!”
Âu Dương Long cảm động đến rối tinh rối mù, kéo người qua hung hăng hôn một cái, “Bảo bối.”
“Trên miệng tôi còn dính dầu!” Tô Nặc vội vàng đẩy hắn ra, cái đồ động dục bậy bạ, tôi còn đang tức giận, hôn cái gì mà hôn! Chuyện này không khoa học!
“Đến đây sao không nói cho anh biết?” Âu Dương Long kéo tay hắn.
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi Tô Nặc liền xù lông, “Rõ ràng là anh không nghe điện thoại của tôi!”
“Làm gì có.” Âu Dương Long lấy điện thoại di động ra, “Không tin em —— Bảo bối anh sai rồi.” Một đống cuộc gọi nhỡ trông thật khủng bố, lúc nãy lên làm tổng kết nên đã chỉnh sang chế độ im lặng, vì vậy mới không nghe thấy gì!
Hừ! Tô Nặc cực kì tức giận.
Vì thế ngài giám đốc liền khóc ướt một hộp khăn giấy, thề sau này sẽ không dám nữa, ngoài ra còn hứa sau khi về nhà sẽ quỳ gối ba tiếng giặt quần áo dâng một ly trà cầu tha thứ?!
Làm gì có chuyện đó! Tất cả đều do Tô Nặc tự tưởng tượng, tình huống thực tế có vẻ thảm thiết hơn bởi vì hắn lại bị kéo qua hôn lưỡi!
Tôi đang cầm hộp cơm đó!! Tô Nặc rít gào trong lòng!!
Nếu đổ cơm trong xe tôi sẽ liều mạng với anh!
Tuy rằng sự kiện đưa cơm có vẻ rất thất bại nhưng kết quả lại rất khả quan! Bởi vì ngài giám đốc lại thành công gạt người về nhà!
Rõ ràng mình còn đang tức giận mà! Tô Nặc vừa giúp hắn dùng lò vi sóng hâm nóng đồ ăn vừa oán giận, bây giờ còn phải vào bếp chuẩn bị bữa tối, chuyện này không khoa học!
Âu Dương Long ôm lấy hắn từ phía sau, “Thơm quá.”
“. . . Thôi để em nấu bát mì cho anh.” Tô Nặc cảm thấy để ông xã ăn đồ thừa của mình hình như có chút tàn nhẫn! Tuy rằng vốn là làm cho hắn, nhưng lúc ở bãi đỗ xe mình đã ăn gần hết rồi, ngay cả trứng ốp lết hình trái tim cũng bị ăn thành hình trăng khuyết!
“Anh ăn cái này được rồi.” Âu Dương Long đặt cằm lên vai hắn, vẻ mặt có chút mệt mỏi, “Hôm nay mệt quá.”
Đừng có dùng giọng điệu này chứ! Tô Nặc cảm thấy mềm lòng, doanh nghiệp lớn như vậy chắc là bận rất nhiều việc!
Vì vậy không nghe điện thoại của mình cũng không phải là chuyện lớn gì. . .
Mình đúng là hiểu chuyện mà!
Không khí thành công trở về tình yêu cuồng nhiệt, sau khi cơm nước xong, hai người cùng xem một bộ phim truyền hình nhiều tập, sau đó dính lấy nhau nghiêng ngả lăn lên giường!
Thật ra ngài giám đốc định lừa Tô Nặc tắm chung, ai ngờ Tô Nặc thật sự rất kiên trì, kiên quyết đuổi hắn ra khỏi phòng tắm, lại còn khóa trái cửa!
Tôi còn chưa chuẩn bị tâm lí đâu! Tô Nặc vừa tắm rửa vừa suy nghĩ tán loạn, bất luận là chiều cao hay dáng người của mình cũng không có khả năng nằm trên! Mặc kệ sau này có nằm trên được hay không nhưng lần đầu tiên chắc chắn là không được rồi! Nằm dưới nhất định sẽ rất đau! Hơn nữa mình từng thừa dịp hắn ngủ say lén lút vén chăn lên quan sát! Tuy rằng loại hành vi này có chút đáng khinh nhưng đó không phải là vấn đề chính, vấn đề chính là cho dù cách lớp quần lót, mình cũng có thể nhìn ra kích thước của cái kia kia!
Sao lại vừa to vừa dài như vậy! Có lấy ra khoe được đâu! Tô Nặc cúi đầu nhìn Nặc nho nhỏ, cảm thấy rất tổn thương.
Vừa hâm mộ vừa ghen tị vừa căm hận!
Sau khi tắm rửa xong, Tô Nặc mặc áo ngủ Âu Dương Long mới mua cho chạy thẳng tới phòng khách, nào ngờ nửa đường đã bị khiêng về phòng chính!
Bất quá chuyện này hoàn toàn nằm trong dự đoán, vì vậy Tô Nặc cũng không có phản kháng quá nhiều! Cho dù mình ngủ phòng khách, hắn cũng sẽ chạy tới chen lên giường cho bằng được, không bằng vào phòng chính ngủ, ít ra giường cũng lớn hơn!
“Hôm nay ngoan lắm.” Âu Dương Long hiển nhiên rất hài lòng với biểu hiện của Tô Nặc.
Tô Nặc ôm cổ hắn, trong lòng chửi mẹ nó cho dù bình thường tôi không ngoan cũng phải ngủ chung giường với anh thôi! Nếu vậy thì giãy dụa phản kháng làm gì cho mệt!
“Cảm ơn em đã tới đưa cơm cho anh.” Ánh mắt của Âu Dương Long cực kì dịu dàng!
Tô Nặc đỏ mặt, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt này! Tôi chịu không nổi!
Âu Dương Long cúi đầu, hôn nhẹ lên chóp mũi hắn.
Nụ hôn chúc ngủ ngon. . . Thật sự quá ấm áp! Tô Nặc hôn lên cằm của hắn một cái, dùng thanh âm đặc biệt ngoan ngoãn nói, “Ngủ ngon.”
Ngọt ngào muốn vượt mức luôn rồi!
Một giây sau, Âu Dương Long dứt khoát ngăn chặn miệng của Tô Nặc.
Này này, Tô Nặc cảm thấy có chút 囧, nụ hôn ngủ ngon không phải là chuồn chuồn lướt nước à! Sao có thể hôn lưỡi chứ! Chuyện này không khoa học!
Nhưng ngài giám đốc hiển nhiên sẽ không để ý đến mấy thứ đó, hắn dùng đầu lưỡi cạy mở miệng Tô Nặc, dò vào trong miệng tìm cái lưỡi trơn mềm kia, động tác có chút gấp gáp.
Cứ hôn tiếp như vậy sẽ xảy ra chuyện đó!!!!! Mau dừng lại!!!!! Tô Nặc rít gào trong lòng!!!! Nhưng hoàn toàn vô dụng!!!!! Bởi vì hắn đã bị hôn đến choáng váng mặt mày!!!!!! Có đẩy nữa cũng chỉ bị xem như muốn lắm mà còn làm bộ!!!
“Bảo bối thật gợi cảm.” Âu Dương Long ngậm vành tai của hắn, dùng răng nanh cắn nhẹ một cái.
Anh mới gợi cảm cả nhà anh đều gợi cảm!!!!! Tô Nặc khóc không ra nước mắt, nghiêng đầu muốn né tránh, nút áo ngủ lại bị cọ bung ra, để lộ một ít da thịt trắng nõn.
Ngài giám đốc quả nhiên đã bị hấp dẫn lực chú ý, hắn cúi xuống mút thật mạnh vào lồng ngực mảnh khảnh kia, tạo ra một vết thâm đỏ!
Anh mua quần áo ở cái tiệm dởm đời nào thế! Tô Nặc càng thêm choáng váng! Mới lăn qua lăn lại một chút đã bung nút! Mua ở tiệm đồ chơi tình dục thì có!
Thì ra đã có âm mưu từ trước, thật sự rất đáng giận!
“Ngoan, đừng sợ.” Thấy Tô Nặc có chút luống cuống, Âu Dương Long chỉnh đèn đầu giường tối lại, cúi xuống dịu dàng ôm chặt hắn, “Anh sẽ không làm em đau.”
Biết rồi nhưng mà vẫn rất sốt ruột!!!! Tô Nặc thật sự muốn chui xuống đất rồi biến mất luôn!
“Giao em cho anh được không?” Âu Dương Long áp sát vào tai Tô Nặc, nói nhỏ, “Anh sẽ không làm đến bước cuối cùng, em đừng lo.” Giọng nói trầm thấp có từ tính, đúng là quá quyến rũ!
Tô Nặc nhắm mắt giả chết.
Nhìn Tô Nặc khẽ run run lông mi, Âu Dương Long cảm thấy lòng mình mềm xuống, hôn cũng nhẹ nhàng hơn. Môi và răng giao thoa, Tô Nặc ôm cổ của hắn, thân thể cũng bắt đầu nóng lên.
Âu Dương Long cho một tay xuống phía dưới, cởi quần ngủ của Tô Nặc.
Tô Nặc lập tức đỏ mặt, sau đó tự an ủi mình, cứ xem như đang chụp quảng cáo quần lót là được!
Nhưng so với lúc chụp quảng cáo thì mình vẫn còn mặc áo! Tuy rằng bung hết nút thật sự rất 囧 nhưng dù gì cũng còn mặc mà!
Thế nên căn bản là không bại lộ!
Vừa nghĩ đến đó quả nhiên liền thấy thoải mái hơn!
Nhưng một giây sau, Nặc nho nhỏ trong quần lót đã bị người ta nắm lấy!
Tô Nặc càng thêm choáng váng, hoàn toàn không biết mình nên làm cái gì bây giờ! Nhưng kì lạ là đột nhiên nhớ tới《Loạn thế tình triền hệ liệt》! Bởi vì lúc bên nhau lần đầu tiên, Tô Nhu Nhu cũng bị vương gia cầm Nhu nho nhỏ! Sau đó từ công tử trinh liệt chuyển sang dâm đãng thụ thở gấp nói “đừng mà vương gia” linh tinh, kết quả dĩ nhiên là càng đắm đuối hơn!
Bởi vậy có thể thấy không thể nói “đừng mà anh” vào thời điểm này, nhưng nếu nói “em muốn” thì càng kì quái hơn! Vì thế ngậm miệng là tốt nhất.
Do Tô Nặc cũng vô cùng vô cùng thích ngài giám đốc, vì vậy trong tình huống khẩn trương luống cuống thế này, Nặc nho nhỏ vẫn rất có tinh thần đứng lên.
Âu Dương Long ngồi thẳng thân thể, ngón tay dừng trong quần lót của Tô Nặc, sau đó Tô Nặc không biết bị trúng tà thế nào, cư nhiên chủ động nâng eo lên một chút để hắn đụng hết nửa phần dưới của mình, thật sự rất. . . Không thể diễn tả bằng lời!
Mình đã sa đọa thành thế này rồi sao! Tô Nặc lệ rơi đầy mặt!
“Đáng yêu quá.” Âu Dương Long cười cười, dùng ngón tay búng nhẹ một cái.
Anh là đồ biến thái! Tô Nặc rít gào trong lòng, đây rốt cuộc là cái động tác quái quỷ gì!
Âu Dương Long cúi người xuống hai chân hắn, ngậm vào cái vật nhỏ kia.
Này này này quá nặng đô rồi đó! Tô Nặc trợn mắt há mồm, không phải nên dùng tay sao! Vừa bắt đầu đã dùng miệng bíp bíp —— Sao có thể như vậy được!
Anh đừng bắt chước Loạn thế tình triền hệ liệt chứ đó là tiểu thuyết trọng khẩu vị!
*tiểu thuyết trọng khẩu vị có thể hiểu là tiểu thuyết chỉ dành cho một dạng độc giả nhất định bởi vì nội dung “độc đáo” của nó.
Hơn nữa cho dù anh bắt chước Âu Dương Kim Long tôi cũng sẽ không bắt chước cái tên dâm đãng thụ Tô Nhu Nhu đâu đó không phải là phong cách của tôi. . . Thật ra tôi không cảm thấy thoải mái chút nào hết!
Tô Nặc vừa miên man suy nghĩ, vừa dùng ngón tay nắm chặt drap giường.
Vài phút đồng hồ sau, hắn đã thoải mái đến mức hồn vía bay lên trời hết rồi!
Khoái cảm đến một cách nhanh chóng và mãnh liệt, giống như ngay cả linh hồn cũng bị hút ra khỏi cơ thể.
Sau khi hoàn hồn trở lại, Tô Nặc ngượng ngùng tựa vào trước ngực Âu Dương Long giả chết!
“Thoải mái không?” Âu Dương Long ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ.
Đừng có hỏi huỵch toẹt như vậy chứ! Tô Nặc đỏ mặt thay đổi tư thế, sau đó liền bị cái kia kia của ngài giám đốc làm hết hồn!
Vì thế hắn đành phải tiếp tục giả chết!
“Ngủ đi.” Âu Dương Long vỗ vỗ mông hắn.
Không mặc quần lót đúng là rất nguyên thủy! Giọng nói của Tô Nặc nhỏ như muỗi kêu, “Còn anh?” Thật ra lấy tay giúp anh một chút cũng không phải không được. . . Về phần độ lớn nhỏ tôi hoàn toàn không có hứng thú!!
“Bảo bối giúp anh?” Âu Dương Long cười cười.
Cũng không phải là không thể! Tô Nặc rục rịch.
“Chọc em thôi.” Thấy bộ dạng mặt đỏ tai hồng của Tô Nặc, Âu Dương Long sợ làm quá sẽ dọa người chạy mất, vì thế cúi đầu hôn nhẹ lên trán hắn, “Nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Nani? Tô Nặc có chút bối rối, trơ mắt nhìn Âu Dương Long đi vào toilet, loại tình tiết chệch khỏi quỹ đạo này là sao đây!
Vậy tức là chỉ có mình mình bị xem hết sạch à!
Lỗ vốn muốn hộc máu! Đúng là gian thương có khác!
Lúc Âu Dương Long đi ra khỏi toilet, Tô Nặc đang xem di động.
“Có tin nhắn à?” Âu Dương Long tựa vào người hắn.
“À không, là quảng cáo.” Tô Nặc nhanh chóng tắt điện thoại di động, thật ra vừa rồi hắn đang bấm thời gian bởi vì hắn cảm thấy Âu Dương Long ở trong toilet quá lâu! Dựa theo lẽ thường, chắc chắn Âu Dương Long vừa mới quay tay xong. . . Cái chuyện dùng đồng hồ bấm thời gian quay tay của người khác nhất định không thể nói ra!
“Ngủ đi.” Âu Dương Long tắt đèn đầu giường, kéo người vào trong lòng, “Bảo bối ngủ ngon.”
Tô Nặc chui vào trong lòng hắn tìm một tư thế thoải mái, sau đó ngáp một cái như mèo con.
Đêm hè gió lạnh thật sự rất thích hợp ngủ chung với người yêu.
Điện thoại đầu giường loé lên một cái, Âu Dương Long cầm lên nhìn, là tin nhắn của Mục Thu —— Tối nay đạo diễn Chung ngủ lại nhà ông! Chú em muốn biết tại sao hắn đồng ý không?!
Cái loại tốc độ như rùa bò này mà còn không biết xấu hổ đem đi khoe? Ngài giám đốc khinh bỉ, nhắn lại một từ “biến” ngắn gọn, sau đó liền tắt điện thoại!
Nhất định là ghen tị với mình! Mục Thu khoe chưa đủ nên cảm thấy chưa thoả mãn! Hắn tiếp tục ngồi xổm trước cửa phòng tắm nghe tiếng nước! Ngay sau khi tiếng nước ngừng thì nhanh chóng xông về phòng khách xem tivi.
Đúng là quá dối trá!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...