Thói Ở Sạch Của Bác Sĩ Cấm Dục

Edit:Salad
Hôm nay trong bệnh viện tương đối an tĩnh, buổi sáng không có bệnh nhân ngoại khoa nào cần phải giải phẫu gấp. Người bệnh đều đang tĩnh dưỡng nên ngày hôm nay thật rảnh rỗi, Lâm An liền cùng mấy hộ sĩ khác vào phòng trà nước của bệnh viện nói chuyện phiếm.
Các cô nói chuyện trên trời dưới đất.Như nam minh tinh nào đó nửa đêm vào khách sạn với nữ minh tinh nào đó bị paparazzi chụp lén; thị trường hôm nay có gì hot; con chó hàng xóm nhà ai mỗi tối luôn kêu ầm ĩ, đến cuối cùng mới phát hiện ra là không phải là con chó nhà hàng xóm kêu...
Lâm An chỉ câu được câu không nói vài câu, cô chán đến chết mà nghịch bút bi trong tay, nghĩ thầm đợi lát nữa sẽ đi kiểm tra phòng, nhìn xem nhóm người bệnh có nhu cầu gì hay không.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy một cái tên quen thuộc —— Tống Thừa Nhiên.
Lâm An lập tức dựng lỗ tai lên lắng nghe ba người hộ sĩ khác nói chuyện.
Từ Lệ Lệ là người biết nhiều bát quái nhất trong số các hộ sĩ, từ chuyện bé tí đến chuyện lớn trong bệnh viện cô ấy đều biết hết. Cô thần thần bí bí mà lôi ra mấy tấm ảnh từ trong túi áo, "Hôm nay tôi cho các cô xem chủ nhiệm Tống Thừa Nhiên ở khoa ngoại soái đến thế nào!"
Một bên lúc nãy không nói gì cũng lại đây xem náo nhiệt, tên cô ấy không tương xứng với tính cách chút nào, là một người thích đùa giỡn, "Mau để tôi xem, ai da bác sĩ Tống này nhìn góc nào cũng đẹp. Các cô nhìn xem cái mũi này cao thật."
Lâm An ngắm ảnh trên bàn,bên trên bàn là một xấp ảnh lớn nhỏ, bên trong bức ảnh Tống Thừa Nhiên mặc áo blouse trắng cười qua loa.Góc ảnh tương đối rõ nét, phần lớn đều chụp khi Tống Thừa Nhiên đang ở cùng bệnh nhân trong phòng bệnh. Anh đeo khẩu trang, tay trái cầm hồ sơ, tay phải cầm bút viết, như là đang viết bệnh án.
Hộ sĩ Quách Nguyệt cầm mấy tấm ảnh lên xem nói, "Đây không phải là bác sĩ Tống đứng đầu bảng nhan sắc của bệnh viện chúng ta hay sao!"
"Sao cô có được mấy bức ảnh này vậy? Bác sĩ Tống cho cô chụp dễ dàng như vậy sao?"
Từ Lệ Lệ vỗ đùi nói, "Cô không phát hiện đôi mắt bác sĩ Tống chưa từng nhìn thẳng vào màn hình hả? Tôi chụp lén đấy... Ai bảo bác sĩ Tống bị chụp lén cũng đẹp như vậy, ở tư thế nào cũng đều soái!"
"Cô xem soái thì có ích lợi gì? Ngay cả một cơ hội Bác sĩ Tống cũng không cho mấy hộ sĩ nhỏ chúng ta nữa là." Hứa Tĩnh chống cằm thở dài, "Bác sĩ Tống vừa mắc bệnh sạch sẽ vừa lãnh đạm, bình thường đều không muốn tới gần chúng ta. Vô tình đụng phải ở trên đường cũng nói chuyện cực kì lãnh đạm. Thật là đả kích trái tim bé nhỏ này của tôi mà ~"

"Phốc!" Lâm An nghe thế, chợt cười nhạo một tiếng, di rời lực chú ý qua, "Cô cười cái gì? Không phải cô cũng thích bác sĩ Tống sao?"
Tiền sẽ luôn luôn dồi dào khi giấu vật này dưới gối
"Các cô đều đã biết?" Lâm An bừng tỉnh cả kinh, nghĩ thầm chẳng lẽ hôn nhân mình và Tống Thừa Nhiên đã bị các cô phát hiện rồi?
Hứa Tĩnh nhìn vẻ mặt không thể tin được của Lâm An, nói, "Thôi đi, mỗi lần bác sĩ Tống vừa xuất hiện, đôi mắt của cô đều dính ở trên người bác sĩ Tống, còn không phải thích anh ấy sao?"
Thì ra là chỉ sợ bóng sợ gió một hồi, các cô cũng chưa biết quan hệ của cô với Tống Thừa Nhiên. Lâm An nhíu mày nghĩ nghĩ, cô nào có quá phận như Hứa Tĩnh nói đâu, chỉ là cô thường hay nhìn Tống Thừa Nhiên thôi mà.Cô cầm lấy ly nước bên cạnh chuẩn bị uống nước.
Lúc này Quách Nguyệt bỗng nhiên nói thầm, "Bác sĩ Tống mắc bệnh sạch sẽ như vậy chắc cũng có nhu cầu về phương diện kia nhờ, đàn ông tuổi này như sói như hổ, sao anh ấy lại có thể không giao lưu nhiều với phụ nữ."
Quách Nguyệt híp mắt, như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, hai mắt đều sáng lên, "Các cô nói xem, không phải là bác sĩ Tống thích đàn ông đấy chứ!"
"Tôi phi!" Lâm An thiếu chút nữa phun hết nước đang uống trong miệng ra, Tống Thừa Nhiên thích đàn ông?
Hứa Tĩnh vẻ mặt đạm nhiên lau sạch vệt nước Lâm An phun tung toé đến cánh tay cô, "Tôi cảm thấy bác sĩ Tống vẫn thích phụ nữ , sở dĩ anh ấy không thích phụ nữ thân cận, là bởi vì anh ấy bị bệnh liệt dương!"
Lại một đòn cảnh cáo giáng xuống, Lâm An cảm thấy mình sắp không thể hô hấp.Cô cẩn thận nghĩ lại xem mình ở chung cùng Tống Thừa Nhiên hơn nửa năm rồi, mỗi lần ở nhà cô đều bọc kín mít, chẳng lẽ anh không nhấc nổi thú tính với cô?
"Các tỷ muội, vô luận bác sĩ Tống như thế nào thì người ta vẫn là đại gia, ai cũng đừng nghĩ đến độc chiếm một mình." Từ Lệ Lệ nói, "Lâm An, cô là người chuyên phụ trách phòng bác sĩ Tống, cô có khai quật được bát quái gì về anh ấy hay không? Như là anh ấy có kim ốc tàng kiều bạn gái nhỏ hay không?"
Lâm An bị điểm đến danh, cô nào dám nói mình chính là bạn gái nhỏ được Tống Thừa Nhiên kim ốc tàng kiều, cô cúi đầu gập ghềnh nói, "Tôi... Tôi không biết."

"Không sao." Từ Lệ Lệ nói, tiếp theo lại cùng Hứa Tĩnh với Quách Nguyệt tán gẫu chuyện khác, "Hai tuần tới có một bữa tiệc mừng nhóm bác sĩ thực tập mới vào, các cô có đi hay không?"
"Đi! Đương nhiên là tôi muốn đi!"
"Tôi không chỉ muốn đi,mà còn muốn ăn mặc phong tao bắn ra bốn phía,  câu hết nhân tâm đám đàn ông kia!"
U tuyến giáp, bướu cổ, điều trị ngay kẻo biến chứng ung thư
Tâm tư Lâm An còn đang trong suy nghĩ làm sao để khiến cho Tống Thừa Nhiên nhấc lên tính thú, Từ Lệ Lệ hỏi cô có đi hay không, cô không cần suy nghĩ liền nói không đi.
Đi? Ăn mặc phong tao bắn ra bốn phía câu dẫn tâm đàn ông? Hình như đây là một biện pháp rất tốt.Cô yên lặng mà mở di động  ra tìm tòi phương pháp tráng dương cho đàn ông; lại mở bản đồ di động ra, tìm cửa hàng bán đồ dùng người lớn gần bệnh viện nhất...
...
...
...
Đêm đó, Lâm An liền lén lút đến bưng một chén canh tráng dương uy lực mười phần đứng ở trước cửa thư phòng, cô lại cúi đầu đánh giá quần áo mình một chút.Cổ áo tắm áo lỏng lẻo mở rộng ra, để lộ cần cổ trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo, đi xuống nữa là nội y tình thú bằng ren màu đen dụ hoặc bên trong, bộ ngực nhô lên ở trên một mảnh vải trơn nhẵn. Trên vai chỉ có hai đai an toàn tinh tế, chỉ cần hơi dùng một chút liền có thể rơi cuống.
Lâm An nghĩ đợi lát nữa Tống Thừa Nhiên uống xong canh tráng dương bổ thận cô chuẩn bị, toàn thân sẽ nóng lên sau đó sẽ xé rách nội y tình thú của cô ,kéo cô lên giường điên cuồng làm vận động pít-tông.
Thực hoàn hảo, mọi thứ đã sẵn sàng rồi chỉ còn thiếu mỗi gió đông thôi.

Lâm An thở sâu sau đó gõ cửa, một lát sau, cửa đã được người bên trong mở ra, ánh đèn trong thư phòng phát ra ánh sáng nhu hòa, nhưng thực nhanh đã bị một bóng người cao lớn ngăn chặn, Tống Thừa Nhiên mặc áo ở nhà màu xám nhạt.
Tóc mái của Tống Thừa Nhiên nhu thuận rũ ở trước trán trơn bóng,làm mất đi vài phần nghiêm túc khi làm việc ban ngày cho người ta cảm giác ôn nhu hơn rất nhiều. Anh đeo kính gọng vàng, gọng kính tinh tế đè ở trên mũi cao thẳng của anh, phía dưới là đôi mắt đen bóng thâm thúy. Anh không bị cận nặng, chỉ lúc xem tài liệu mới đeo kính.
Hiển nhiên vừa rồi anh ở trong thư phòng đọc sách viết báo cáo, khi nhìn thấy hành động của Lâm An có chút kỳ quái, theo bản năng nhíu mày.Một động tác nho nhỏ như vậy thôi cũng thiếu chút nữa làm Lâm An trang bị võ trang hạng nặng lâm trận lùi bước.
"Có việc gì sao?" Ba chữ này còn chưa nói ra, giữa mũi bỗng nhiên thoang thoảng mùi sữa bò nhàn nhạt, trong lòng giống như bị một mảnh lông chim mềm mại nhẹ nhàng quét qua, anh còn chưa phản ứng lại, Lâm An liền vòng qua thân thể Tống Thừa Nhiên tiến vào bên trong thư phòng.
Bố cục thư phòng rất đơn giản, trừ bỏ án thư cùng một chiếc giường, cơ hồ cả căn phòng đã bị bốn cái giá sách chiếm đầy, trên giá sách đều là sách y học, có tiếng Trung, cũng có tiếng Anh, và cả tiếng Đức.Giá sách này cực kì buồn tẻ nhạt nhẽo, Lâm An mất hứng thú mà dời ánh mắt từ trên giá sách đến trên bàn sách, có giấy viết lộn xộn, trên giấy có chữ viết sạch sẽ, nắp bút để ở chỗ đuôi bút, im ắng đặt ở bên cạnh giấy viết.Kim giây của đồng hồ treo ở trên vách tường đang chạy không ngừng phát ra tiếng tích táp, càng phụ trợ thêm cho thư phòng an tĩnh.Thư phòng không có quá nhiều đồ trang trí rất phù hợp với phong cách sạch sẽ ngăn nắp của Tống Thừa Nhiên.
Lâm An nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ theo phía sau, liền đặt bát canh bổ đang cầm trên tay lên bàn, quay đầu đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tống Thừa Nhiên.Trong nháy mắt nhìn thẳng, trái tim Lâm An không thể kiểm soát được nhảy lên điên cuồng. Trong nháy mắt kia, cô cũng nhìn thấy bộ dáng cô đang hoảng loạn phản chiếu trong mắt anh.Đáy mắt Tống Thừa Nhiên nhàn nhạt, nhìn chằm chằm canh bổ trên bàn còn đang bốc lên khói trắng nhàn nhạt.
Lâm An không biết mình bị sao mà đã cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình, dũng khí vừa rồi cũng đã biến mất hơn phân nửa. Cô bức bách mình trấn định, trên mặt cũng hiện lên một nụ cười, "Đã muộn như thế này rồi em sợ anh đói cho nên hầm chút canh cho anh."
Nghe vậy, biểu tình trên mặt của Tống Thừa Nhiên hơi buông lỏng, anh nói, "Cảm ơn."
Sau đó anh liền ngồi lại lên ghế, chuẩn bị tiếp tục làm chuyện vừa rồi bị gián đoạn. Canh bổ thận, lại còn không sứt mẻ chút nào khi cô mặc gợi cảm. Chẳng lẽ là cô vẫn chưa hở nhiều sao?
Cô lập tức kéo cổ áo tắm áo xuống, ngực hiện ra càng thêm rõ ràng, còn nỗ lực làm cho giọng của mình trở nên kiều mị, "Thừa Nhiên,  canh này nên uống khi còn nóng, lạnh sẽ không thể uống nữa ~"Cô hồn nhiên không biết ngữ khí bây giờ của mình tựa như bà dì kì quái lừa chuyên đi lừa bán trẻ em.
Tống Thừa Nhiên có chút không quen Lâm An tự nhiên thân mật, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, anh nghiêng đầu nhìn về phía canh bổ trên bàn, nhân sâm, nhục quế, đương quy, ngưu tiên...Ánh mắt anh hơi trầm xuống, cơ hồ lập tức liền hiểu rõ chức năng của canh bổ này.
Tốt nhất muốn hết hôi miệng thì dùng cách này, đơn giản, hiệu quả
"Lát nữa anh uống." Mắt Tống Thừa Nhiên nhìn thẳng, nhàn nhạt đáp. Suy nghĩ của anh đang ở đoạn quan trọng nhất, đang ghi mấy phương pháp chữa bệnh quan trọng.
Lâm An rất vừa lòng gật đầu, nghĩ thầm tuy mặt ngoài của Tống Thừa Nhiên nhìn lạnh nhạt, nhưng vẫn còn nói chuyện được. Vậy thì chờ đến khi anh uống xong canh đi, sau đó cô sẽ bắt đầu thực thi bước tiếp theo của kế hoạch.

Nhưng đợi mười phút rồi, khói của canh kia đều biến mất rồi, Tống Thừa Nhiên còn chưa muốn uống, Lâm An nhịn không được đi lên trước thúc giục.
Ai biết Lâm An mới vừa bước lên một bước, lòng bàn chân bỗng nhiên trượt một chút, cô kinh hoảng hô lên, lập tức thân thể cô nghiêng ngả hướng đến mặt bàn. Trong lúc cô cho rằng mình sẽ phải tiếp xúc thân mật với mặt bàn thì một bàn tay to liền giơ ra đỡ lấy cô.
Nhưng mà bàn tay to chưa kịp đỡ lấy bả vai cô, chỉ đụng tới đai an toàn tinh tế trên vai Lâm An. Mà cái đai an toàn kia quả nhiên không phụ sứ mệnh của nó, túm vào liền rơi xuống, nội y tình thú hơi mỏng bên trong cũng trôi xuống, lộ ra bộ ngực trắng nõn no đủ, đầu vú màu son dựng đứng bên trong cũng lung lay lộ ra.Tay đột nhiên dừng lại, lấy một loại tư thế quái dị dừng ở giữa không trung.
Lúc này bởi vì ngã xuống, Lâm An không biết là may mắn hay là bất hạnh, chân mềm trực tiếp quỳ rạp xuống đất. Ngay sau đó lực bất tòng tâm, mặt cô liền đụng vào một đồ vật mềm mại ấm áp.
"Ô!" Lâm An không cẩn thận ngậm lấy một chút vật thể cực kì mềm mại co dãn này, cô còn đang suy nghĩ thứ này là cái gì, tiếp theo cô liền nghe thấy tiếng kêu rên khàn khàn gợi cảm trên đỉnh đầu.
Lâm An bỗng nhiên ý thức được đồ vật cô đụng vào là cái gì, thân thể của cô trở nên cứng đờ. Trong đầu giao chiến mấy hiệp, cô mới hơi giật mình mà dùng tay chống lên đùi rắn chắc căng chặt của anh, làm mặt mình cách xa vật thể kia một chút.Cô thấy được đũng quần màu xám nhạt cao cấp vừa rồi mình vừa ngậm vào căng phồng lên, còn có một mảnh nhỏ bị ướt nên màu đậm hơn.
Trời ơi, cô thế mà lại đụng vào lão nhị Tống Thừa Nhiên!
Cho dù cách quần cũng có thể cảm nhận được khí nóng của bộ vị kia tản ra.
Mặt Lâm An trong tức khắc hồng như là tôm luộc, cổ cũng bất tri bất giác mà ửng đỏ một mảng lớn. Cô phát run, trái tim nhảy lên kịch liệt, ý nghĩ dùng sắc dụ ở trong đầu đã ném toàn bộ lên chín tầng mây.
Tống Thừa Nhiên cũng không được tốt, mày nhăn lại thành một chữ "Xuyên"川, bỗng nhiên bộ vị truyền đến một cảm giác khắc sâu, bên trong cảm giác ma sát nhè nhẹ kia mang theo một chút sung sướng anh chưa bao giờ cảm thụ qua.
Trong phòng an tĩnh tràn ngập bầu không khí ái muội kiều diễm, Tống Thừa Nhiên không lên tiếng nữa nên cô chỉ có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt nhỏ bé của mình.
"Anh... Thực xin lỗi!" Căn bản Lâm An không dám nhìn sắc mặt lúc này của Tống Thừa Nhiên, cô vội vàng mở cửa thư phòng ra, nhanh như chớp chạy về phòng mình.
Vài giây sau, toàn bộ thư phòng chỉ còn lại một người. Tống Thừa Nhiên ngồi ở trên ghế dựa hơi cúi đầu, chờ từng cảm giác kia qua đi. Anh tựa hồ nhìn chằm chằm chỗ màu hơi đậm ở đũng quần, biểu tình đen tối không rõ.
============


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận