Những ngày ở Thanh Đảo trôi qua quá nhanh, tựa như chỉ trong nháy mắt, đã đến ngày cuối cùng.
Ngày cuối cùng ấy, buổi sáng tiến hành một cuộc thi đơn giản về kiến thức hải dương học, buổi chiều đi tham quan tàu chiến, sau khi trở về tiến hành nghi lễ bế mạc, ban phát giấy khen cho thành viên ưu tú, sau đó, chính thức kết thúc trại hè này.
Ngày hôm sau sẽ phải rời khỏi Thanh Đảo, đại khái là Cổ công tử nghĩ mình sắp phải trở lại dưới sự quản giáo nghiêm khắc của bố, nên mãnh liệt yêu cầu buổi tối phải phóng túng một phen. Trương Tuấn và Chân công tử đi mua ba bình rượu trắng, một két bia, cộng thêm một đống đồ ăn vặt, vụng trộm khuân vác lên sân thượng của khu trọ.
Bạn bè của Trương Tuấn là mấy cậu Chân công tử, Cổ công tử, tôi muốn mời thêm Lâm Y Nhiên và Thẩm Viễn Triết, không ngờ Trương Tuấn lại không đồng ý. Tôi bảo cậu cho mình một lý do, cậu nói vì Lâm Y Nhiên là cô gái ngoan, khẳng định không thể thích ứng. Tôi bảo, nhưng tôi và cô Hình ở cùng một phòng, nếu chỉ có mình tôi trở về muộn, cô ấy sẽ nghi ngờ, nhưng nếu đi cùng bạn đứng thứ nhất trong lớp tôi, cô ấy sẽ không nghĩ nhiều. Cậu cân nhắc một chút, chỉ có thể đồng ý.
Chúng tôi mở mấy thùng giấy các-tông ra, xếp tất cả lên mặt đất, bật hai cái đèn pin, bắt đầu một buổi tiệc chia tay ngay trên sân thượng.
Trương Tuấn, Chân công tử đều hút thuốc rất thạo, Cổ công tử mới hút thuốc lần đầu, khi cậu ấy vụng về học Trương Tuấn nhả khói thuốc thành vòng tròn, bị Chân công tử trêu chọc.
Trương Tuấn đưa cho tôi một lon bia, tôi lắc đầu: “Tớ không uống bia rượu.”
“Từ trước vẫn không uống, hay bây giờ mới không uống?”
“Từ trước vẫn không uống.
Cậu sửng sốt một chút, không ngờ tôi đi theo đám Tiểu Ba nhiều năm như vậy mà lại không đụng đến bia rượu, lại hỏi: “Còn thuốc lá?”
“Thỉnh thoảng cũng hút.”
Trương Tuấn cầm một điếu thuốc đưa cho tôi, tôi nhận lấy, cúi đầu, châm thuốc từ điếu thuốc của cậu, khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Viễn Triết và Lâm Y Nhiên giật mình nhìn tôi chằm chằm, tôi nhìn họ cười cười.
Lâm Y Nhiên không hút thuốc lá, cũng không uống rượu bia, ôm một túi cá nướng khô đặc sản của Thanh Đảo, vừa lo lắng vừa tò mò nhìn chúng tôi.
Trương Tuấn dạy Cổ công tử vung quyền, Cổ công tử bị thua, lập tức phạt uống rượu, có thể nhìn thấy được, cậu ấy rất hưởng thụ cảm giác làm những chuyện bị phụ huynh và giáo viên cấm này.
Chân công tử thấy chỉ uống rượu thì không có ý nghĩa, rủ mọi người cùng chơi trò Chuyến Tàu Hỏa, danh từ do cậu ấy quyết định.
Cậu ấy hỏi: “Ai làm Thanh Đảo?”
Tôi và Trương Tuấn đều vội vàng nói: “Tớ làm.”
Mọi người đều nhìn chúng tôi trêu chọc, sau đó Trương Tuấn làm Bắc Kinh, tôi làm Thanh Đảo, Lâm Y Nhiên làm Nam Kinh, Thẩm Viễn Triết làm Thượng Hải. . .
Nếu tôi thua, Trương Tuấn sẽ uống rượu thay tôi; nếu Lâm Y Nhiên thua, Thẩm Viễn Triết sẽ uống rượu giúp cô ấy. Sau khi quyết định quy tắc, bắt đầu chơi.
“Chuẩn bị chuẩn bị, chuyến tàu từ Bắc Kinh xuất phát.”
“Đến đâu?”
“Nam Kinh.”
Lúc đầu còn chơi có khuôn có dạng, dần dần trở nên hỗn loạn. Cổ công tử tửu lượng kém, say vào là bắt đầu làm loạn, kéo tay Lâm Y Nhiên, nói là có chuyện muốn tâm sự với cô ấy, Lâm Y Nhiên sợ tới mức liều mạng trốn; Chân công tử ngồi bên cạnh Lâm Y Nhiên, giơ tay mình ra cho Cô công tử cầm, Cổ công tử liền siết chặt tay cậu ấy, sờ sờ vuốt vuốt, vừa sờ vừa khóc vừa nói: “Y Nhiên à…”
Lâm Y Nhiên ngh đến đỏ mặt, nhìn Chân công tử và Cổ công tử, Chân công tử nén nhịn, nhăn mặt nhìn cô ấy.
Thẩm Viễn Triết tửu lượng tốt hơn Chân công tử, nhưng một người phải uống phần của hai người nên cũng bị say, dán vào góc tường, hai tay chống xuống đất, chồng cây chuối cho chúng tôi xem, chứng minh mình không hề say, vừa chổng ngược lên vừa không ngừng gọi chúng tôi, muốn chúng tôi phải nhìn cậu ấy. Chúng tôi làm bộ đồng ý, nhưng thực tế chẳng ai để ý đến cậu ấy cả.
Trương Tuấn uống phần rượu của hai người, nhưng chỉ say năm sáu phần. Tôi và cậu cùng dựa vào rào chắn, ngắm nhìn về phía thành phố rực rỡ ánh đèn, tiếng ồn ào đằng sau truyền đến hết lần này đến lần khác, chúng tôi lại im lặng kỳ lạ.
Cậu kẹp điếu thuốc trong tay, gần như không hút, để mặc điếu thuốc cháy hết. Thấy tôi đang nhìn mình, cậu giải thích: “Từ sau chuyện hồi lớp 9, tớ liền bỏ hết mấy thứ này, bây giờ vui đùa cùng bạn bè nên mới dùng.”
Tôi gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý.
Cậu cảm thán nói: “Hứa Tiểu Ba thật lòng đối tốt với cậu.”
“Trước đây đúng là vậy, bây giờ tớ và anh ấy đã cắt đứt quan hệ rồi.”
“Tớ cũng không gặp lại những người bạn cũ nữa.”
Chúng tôi đều im lặng nhìn về phía xa xa, trong những năm tháng phản nghịch ấy, cậu đã gặp được may mắn, còn tôi có được như vậy không?
Cậu đột nhiên nói: “Tớ thật là cao hứng.”
Tôi kinh ngạc nghiêng đầu nhìn cậu, cậu còn lặp lại lần nữa: “Tớ thật là cao hứng.”
Tôi dần hiểu được ý của cậu, thấp giọng nói: “Tớ cũng vậy.”
Cậu mạnh mẽ nắm chặt tay tôi, nhìn lên trời cao hét thật to: “Sau này khi chúng ta kết hôn, đến Thanh Đảo hưởng tuần trăng mật.”
Tôi cứng người, mặt đỏ bừng bừng, may là mấy người đằng sau kia cũng say đến choáng váng rồi, nếu không say thì cũng cho rằng chúng tôi đã say. Rất lâu sau, tôi mới nói một tiếng vô cùng nhỏ “Ừ”, nhưng cậu lại nghe được ngay, quay sang nhìn tôi cười ngốc nghếch.
Bất người khác nghĩ về thành phố này như thế nào, ở trong lòng chúng tôi, nó vẫn là một giấc mộng đẹp đẽ nhất. Chúng tôi mỉm cười hứa hẹn, nhất định sẽ trở về. Chúng tôi đều nghĩ rằng, chỉ cần có hứa hẹn, là chúng tôi có thể vĩnh viễn giữ lại hạnh phúc ấy.
Chúng tôi trở về nhà bằng đường qua Bắc Kinh, vì đang là nghỉ hè, nên vé tàu hỏa không dễ mua, nhất là vé giường nằm, cô Hình nhờ Chân công tử mua vé giường nằm cho mọi người. Khi mua được vé giường nằm, có rất nhiều bạn đăng ký. Thực ra, tôi vẫn còn dư rất nhiều tiền, nhưng tôi đã sớm có dự định mua một bộ Lỗ Tấn toàn tập, nên nhất định phải để dành tiền.
Lúc ở nhà ga, Trương Tuấn một tay kéo hành của mình, một tay kéo hành lý của tôi, tôi hơi lo, sợ giáo viên nhìn ra điều khác thường, sau đó lại thấy cũng có con trai cầm hành lý giúp con gái, nên mới yên lòng.
Nhà ga có rất nhiều người, cô Hình vừa lo lắng đếm đầu người, vừa nói to: “Đi sát nhau nhé, đừng đi rời ra, ai đến toa giường nằm hãy theo cô, Trương Tuấn đi sau; ai đến toa ghế ngồi cứng đi theo thầy Vương, Thẩm Viễn Triết đi sau.”
Tôi muốn cầm lại hành lý của mình, Trương Tuấn nói: “Cậu cứ đi theo tớ là được.”
Tôi khó hiểu nhìn cậu, Chân công tử đi trước quay đầu cười nói: “Trương Tuấn đã bảo tớ mua vé giường nằm cho cậu rồi.”
Xung quanh có vài bạn nghe thấy vậy, tầm mắt đều lướt về phía tôi, trong mắt Hoàng Vi lại không thèm che giấu ý hèn mọn khinh thường. Tôi đột nhiên cảm thấy mình thật đáng thương, là tôi không có tiền, nhưng tôi lại rất thích ngồi ghế ngồi cứng, tôi cầm lấy hành lý của mình: “Buông tay!”
Trương Tuấn nhìn thấy sắc mặt tôi, do dự một chút, buông ra, tôi kéo hành lý, chạy bước nhỏ đuổi theo Lâm Y Nhiên và Thẩm Viễn Triết.
Cho đến khi ngồi lên tàu hỏa, tôi vẫn cảm thấy hai má mình đang nóng ran, bàn tay run rẩy.
Chỉ chốc lát sau, Trương Tuấn đã vội vàng đến, chào một tiếng với Lâm Y Nhiên rồi ngồi xuống cạnh tôi. Tôi nghiêng đầu bất động nhìn ra ngoài tàu hỏa, không nói lời nào.
Trương Tuấn hoàn toàn không thể hiểu được sự xấu hổ trong nháy mắt này của tôi, cậu mua vé giường nằm, muốn cho tôi một niềm vui bất ngờ, là vì muốn tôi nghỉ ngơi thoải mái, như vậy hai chúng tôi cũng có thêm càng nhiều không gian riêng tư, vậy mà tôi lại tức giận
Cậu dè dặt ngồi bên cạnh tôi rất lâu, nói toàn lời hay, nói nhẹ nói nhàng, thấp giọng năn nỉ tôi đến toa giường nằm, tôi vẫn đang nhắm chặt miệng, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện cùng cậu.
Sự lạnh lùng của tôi, sự dè dặt của cậu, khiến cho các bạn xung quanh chú ý, rất nhiều bạn nhìn cậu, cậu không nhịn được, rốt cuộc cũng tức giận, không khuyên tôi nữa, một mình đi về toa giường nằm.
Lâm Y Nhiên im lặng ngồi lại bên cạnh tôi, không dám nói lời nào, chỉ pha cho tôi một cốc trà, đặt lên bàn.
Tôi nhìn hàng cây lướt qua vun vút ngoài cửa sổ, bắt đầu hoang mang, trại hè lần này chính là một ngăn cách giữa cuộc sống thực tại và giấc mộng, có phải khi tàu hỏa đến trạm, sẽ là lúc giấc mộng của tôi bị thức tỉnh? Có phải thật sự giống như lời của Shelley [1] “Đóa hoa cười hôm nay, ngày mai sẽ tàn úa, điều ta muốn hôm nay, dụ mê rồi tan vỡ, lạc thú là chi đây, nó giống tia chớp cười trong đêm tối, mặc dù sáng ngời, lại ngắn ngủi?”
[1] Percy Bysshe Shelley (1792–1822) là nhà thơ, nhà triết học Anh, sinh tại Horsham, Sussex. Ông được xem là một trong những nhà thơ Anh xuất sắc của giai đoạn lãng mạn.
Đoạn thơ trên trong bài Mutability (Đổi thay) của nhà thơ.
Các bạn xung quanh đều đang đánh bài, lúc hò hét chói tai, lúc cười mắng, vì đều đã quen nhau, nên chơi vừa điên cuồng vừa náo nhiệt, tôi có cảm giác như đang đặt mình trong một không gian khác, tràn đầy cảm giác bi thương sau một buổi thịnh yến.
Chân công tử, Cổ công tử đều chơi bài bên cạnh, cậu lại… nhất định sẽ không cô đơn, Hoàng Vi cũng không đến đây.
Hoàng hôn dần dần thổi quét trái đất, cảnh vật ngoài cửa sổ bắt đầu mờ đi, tôi vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, ngẩn người, bên cạnh vang lên giọng nói của Trương Tuấn: “Cậu đừng giận nữa, lần này là tớ làm sai.”
Trán tôi dính sát vào cửa sổ kính, không chịu để ý đến cậu.
Cậu đáng thương nói: “Tớ vé giường nằm với bạn khác rồi, tớ ngồi ghế ngồi cứng với cậu.”
Cậu dè dặt cẩn trọng túm túm áo tôi, lại tiếp tục dè dặt cẩn trọng túm túm áo tôi: “Này, cậu thật sự định từ nay về sau sẽ không nói chuyện với tớ nữa à? Nhưng tớ vẫn cứ dán lấy cậu đấy.”
Ban đầu lòng tôi còn bi quan tuyệt vọng đến cực điểm, trong khoảnh khắc lại thấy vui sướng, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước, nhưng giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Thật ra cậu không cần ngồi cùng tớ, buổi tối cậu đến toa giường nằm nghỉ ngơi đi, ban ngày lại đây chơi là được.”
“Không cần, cậu thích ngồi ghế ngồi cứng, tớ cũng cùng ngồi với cậu.”
Tôi còn nói rất nhiều lần, cậu lại cười hì hì mắt điếc tai ngơ, bên kia có bạn rủ chúng tôi đi đánh bài, cậu hỏi tôi muốn đi không, tôi lại thích hai người ngồi cùng một chỗ như thế này, lắc lắc đầu.
Trương Tuấn nói: “Cậu nằm xuống ngủ một lúc đi.”
Vì các bạn đều tụm lại một chỗ để chơi, nên chỗ ba người ngồi này chỉ có hai đứa chúng tôi. Theo kinh nghiệm mấy ngày ngồi tàu hỏa, nếu một người nằm nghiêng ngủ, thì phần ghế còn thừa cũng đủ để một người ngồi.
Tôi dùng mấy quyển sách làm gối đầu, tháo kính ra rồi nằm xuống, cố gắng để chân mình nép sát vào lưng ghế, để cậu có nhiều chỗ ngồi.
Tuy rằng cho tới nay, các bạn đều nghỉ ngơi thay phiên nhau như vậy, nhưng ngồi cạnh Trương Tuấn lại có cảm giác hoàn toàn khác, trong lòng vừa ngọt ngào vừa hồi hộp.
Cậu ngồi rất nghiêm chỉnh, vừa đeo tai nghe nghe nhạc, vừa cầm sách của tôi lật xem, lòng tôi dần dần an ổn, mỉm cười nhắm hai mắt lại.
Vì mới hơn mười giờ, nên trong xe còn rất ầm ĩ, tôi buồn ngủ mà lại khó đi vào giấc ngủ. Bỗng nhiên cảm thấy Trương Tuấn cẩn thận đẩy nhẹ tóc tôi ra, đặt tai nghe vào lỗ tai tôi, tôi không dám cử động, dù chỉ là rất nhỏ, làm bộ như đã ngủ.
Chắc Trương Tuấn đã để chế độ lặp lại, nên vẫn chỉ nghe được một bài hát.
Tôi rất ít nghe các ca khúc đang thịnh hành, nhất là tiếng Quảng Đông, không hiểu ca sĩ đang hát cái gì nữa, chỉ cảm thấy nó rất nhẹ nhàng dễ nghe, thật thích hợp dùng để thôi miên. (để ru ngủ ^^)
Tiếng Quảng Đông còn được gọi là Việt ngữ.
Lúc mơ màng tỉnh lại, bên tai vẫn là tiếng ca tình ý kéo dài ấy.
Rất nhiều năm sau, tôi đã có thể nói lưu loát tiếng Quảng Đông, ngồi trên xe của bạn, nghe được một giai điệu quen thuộc từ đài phát thanh, mới biết đó là bài “Cố tình thích em” của Trần Bách Cường.
Cố tình thích em:
http://.youtube.com/watch?v=-rDRDcFdMSk
Trong khoảnh khắc đó, cúi đầu yên lặng nghe hát, thời gian dần bị rút ngắn chỉ còn lại tiếng ca, nhưng khi bỗng ngẩng đầu lên, chỉ thấy đèn đuốc mờ ảo của VictoriaHarbour.
VictoriaHarbour: ở HongKong
Hóa ra đã cách xa một thế hệ.
Chỉ có, tiếng hát “Cố tình thích em” là vẫn như năm đó.
Tỉnh lại, nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ sáng, còn có rất nhiều bạn đang đánh bài, thỉnh thoảng lại cười lớn, Trương Tuấn nằm úp sấp ở trên bàn ngủ gật.
Tôi muốn ngồi dậy, vừa cử động, cậu lập tức tỉnh: “Làm sao vậy?”
“Tớ ngủ đủ rồi, cậu cũng nằm xuống ngủ đi.”
“Tớ không sao, cậu cứ ngủ tiếp đi.”
“Tớ thật sự đã ngủ đủ rồi, có cố cũngngủ được nữa, ban ngày mà mệt sẽ ngủ tiếp.”
Tôi cầm dụng cụ rửa mặt, đi đánh răng rửa mặt, chải lại tóc. Từ khi ở bên Trương Tuấn, tôi đã không còn tùy tiện như trước nữa, bắt đầu để ý đến vẻ bề ngoài của mình.
Sau khi trở về, Trương Tuấn đã nằm xuống, cười tủm tỉm nhìn tôi, tôi ngồi cạnh cậu, cầm sách lên, lẳng lặng đọc, vì sợ quấy rầy cậu, nên tôi không dám cử động, lâu lâu cũng thấy đau lưng, vô cùng khó chịu, nhưng lại có thêm vài phần ngọt ngào.
Tôi buông sách xuống, cúi đầu yên lặng nhìn cậu. Thật khó tin, cậu thiếu niên này đang nằm ngủ ngay gần tôi, mỗi ngày ở bên cậu tôi đều có cảm giác không chân thật, không nhịn được mỉm cười, tôi tựa như một địa chủ giàu có, vụng trộm nhìn tài phú của mình, một mình cười ngây ngô.
Lơ đãng ngẩng đầu, phát hiện Thẩm Viễn Triết đang nhìn tôi, tôi rất ngượng ngùng, tìm lời nói: “Cậu dậy rồi à?”
Cậu ấy gật gật đầu, nhìn đồng hồ, thấy đã là sáu giờ sáng nên quyết định đi rửa mặt, đỡ phải đợi lúc mọi người đều tỉnh, có thể sẽ hết nước. Vào năm đó ngồi ghế ngồi cứng luôn không có đủ nước để dùng, chậm chân là sẽ không rửa mặt được.
Chờ cậu rửa mặt trở về, hai chúng tôi nhỏ giọng nói chuyện. Cậu nói về em gái Thẩm Viễn Tư của mình, Thẩm Viễn Tư học cùng một trường với Lâm Lam, vì hai người sống cùng một thành phố đi ra ngoài học, nên đã trở thành bạn tốt. Thẩm Viễn Triết hiển nhiên không phải người giỏi truyền bá tin tức về người khác, dưới sự tra hỏi của tôi, cũng chỉ đơn giản nói được một ít chuyện về Lâm Lam.
Hai người đang thấp giọng nói chuyện với nhau, thì Trương Tuấn tỉnh, cậu ngồi dậy, mơ mơ màng màng nói: “Tớ khát quá.”
Tôi vội đưa cho cậu một cốc nước, cậu cũng lười đưa tay ra cầm lấy, mắt nửa nhắm nửa mở, cứ thế mà uống mấy ngụm nước trên tay tôi, còn làm ra bộ dáng mệt mỏi rã rời.
“Nếu còn buồn ngủ thì cậu cứ ngủ thêm lúc nữa.”
Cậu lại lắc đầu.
“Vậy đi đánh răng rửa mặt, nếu không sẽ hết nước đấy.”
“Cậu đi với tớ
Trương Tuấn vừa tỉnh ngủ giống như trẻ con, tôi nhìn Thẩm Viễn Triết làm biểu tình bất lực, giúp đại thiếu gia cầm dụng cụ rửa mặt, hầu hạ cậu đi rửa mặt.
Khi chúng tôi trở về, Thẩm Viễn Triết đã đổi chỗ, đang ăn sáng cùng một bạn.
Trương Tuấn cầm ba lô của mình, bắt đầu lấy túi lớn túi nhỏ ra, hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”
Tôi kinh hãi nhìn một bàn đầy đồ ăn vặt, lắc đầu.
Cậu nói: “Vậy chúng ta đến toa ăn ăn sáng nhé.”
“Nếu cậu muốn ăn thì tớ sẽ đi cùng cậu, ngồi trên tàu hỏa tớ không thích ăn thịt và tinh bột, chỉ thích nước hoa quả, nên cậu không cần quan tâm đến tớ đâu.”
Trương Tuấn nhụt chí: “La Kì Kì, cậu có biết là cậu rất khó lấy lòng không?”
Tôi không hiểu hỏi: “Tại sao cậu phải lấy lòng tớ? Cậu căn bản không cần lấy lòng tớ.”
Cậu lại gọt một quả táo cho tôi, tôi vốn không đói bụng, nhưng lòng tốt không thể chối từ, chỉ có thể ăn táo. Ăn xong, cảm thấy dạ dày không thoải mái, không tiện nói với cậu, chỉ nói mình hơi mệt, dựa vào ghế chợp mắt.
Trong xe dần dần náo nhiệt, tôi nghe thấy tiếng của bọn Chân công tử: “Đánh bài đánh bài nào, các bạn ơi, chúng ta hãy chơi nốt những giờ vui vẻ cuối cùng này đi, Trương Tuấn, mau tới đây.”
“Các cậu chơi đi, tớ xem sách.”
Trương Tuấn vẫn ngồi như vậy không động đậy, cậu là người thích náo nhiệt mà lại ngồi yên tĩnh cùng tôi, lòng tôi cảm động mà cũng có sợ hãi.
Tôi mở mắt: “Tớ muốn uống chút nước ấm.”
Cậu vô cùng vui sướng, tựa như rất thích chăm sóc tôi, lập tức giúp tôi đi lấy một cốc nước ấm, tôi chậm rãi uống hết một cốc, cảm giác dạ dày dễ chịu hơn một chút.
Một bạn chơi bài thua, đứng trên ghế ngồi, kêu to với mọi người trong cả toa xe: “Tôi là heo!”
Cả toa xe tràn ngập tiếng cười
Dù là lúc đi hay lúc về, nhóm người trong toa xe này của chúng tôi đều luôn vui vẻ, thanh xuân thật sự tốt đẹp.
Tôi cười nói: “Chúng ta cũng đi đánh bài nhé!”
Trương Tuấn cười gật đầu.
Một đám người cùng chơi đùa với nhau, thời gian trôi đi thật nhanh, mới chơi chưa lâu đã đến buổi tối. Nghĩ đến sáng sớm mai sẽ phải xuống xe, tôi không thấy buồn ngủ chút nào, thầm mong thời gian mãi dừng lại tại giây phút này.
Dường như Trương Tuấn cũng có ý nghĩ như vậy, sau đó, cậu không chịu chơi gì nữa, chỉ nói chuyện cùng tôi.
Bóng đêm đã bao phủ mặt đất, nhóm bạn bên cạnh đang đánh bài, đối diện có bạn đang ngủ, chỉ có hai người chúng tôi đang thấp giọng nói chuyện. Chúng tôi cũng không nói chuyện gì quan trọng, tất cả đều là tán gẫu linh tinh, có lúc cậu làm bộ xem bói cho tôi, lúc lại nói về chuyện sự nghiệp sau này, chuyện tình yêu, sau đó tôi nhớ đến Triệu Dung ở lớp 10-8 có mua một quyển sách về các chòm sao, lập tức mượn lại rồi nghiên cứu.
Tôi thuộc chòm sao Thiên Bình, cậu thuộc chòm sao Kim Ngưu, theo yêu cầu mãnh liệt của Trương Tuấn, đầu tiên xem về tôi trước.
Về các chòm sao, chắc các bạn đã biết nhiều. Nói qua về chòm sao của hai bạn ấy:
Thiên Xứng (Lipa) hay còn gọi là Thiên Bình là một cung trong 12 cung hoàng đạo tương ứng với chòm sao Thiên Xứng, bao gồm những người sinh trong khoảng (23/09-23/10) thường biểu hình bằng hình cái cân.
Chòm sao Kim Ngưu, tên Latinh Taurus, biểu tượng là một trong mười hai chòm sao hoàng đạo, nằm giữa chòm sao Bạch Dương kề phía tây và chòm sao Song Tử kề phía đông. Phía bắc kề với hai chòm sao Anh Tiên và Ngự Phu, phía tây nam giáp với chòm Lạp Hộ và phía đông nam giáp với Kình Ngư. (những người sinh từ 20/04-20-05)
Thiên Bình thuộc sao Kim, có thuộc tính hướng gió. Nữ thuộc chòm sao này chú trọng đến sự cân bằng tập thể, là những cô gái có thiên tính tao nhã, khéo ăn nói, mạnh mẽ, dễ nhận được sự tín nhiệm. Những cô gái này dễ cảm thấy cô đơ sợ hãi bị cô lập, hy vọng người yêu luôn ở bên mình, nhưng thuộc tính hướng gió lại quyết định họ sợ bị trói buộc, họ có thể thay đổi kỳ lạ, mọi hành động luôn có logic riêng của mình, nội tâm cũng không hề hiền hòa như vẻ bề ngoài. Những cô gái thuộc chòm sao Thiên Bình tùy hứng mà lại không mất đi sự tao nhã, vừa có vẻ ương ngạnh vừa có vẻ thân thiện, trong tình yêu họ rất bình tĩnh, khi họ thật sự nhiệt tình thì sẽ sôi trào mãnh liệt, nhưng khi lạnh lùng lại đông lạnh dường như quanh mình đều kết băng…
Trương Tuấn hỏi tôi: “Nói có đúng không?”
Tôi nói: “Lời khen ngợi đều chính xác, lời không hay đều sai cả.”
Trương Tuấn cười hắc hắc: “Sao tớ lại thấy ngược lại vậy? Những lời khen ấy không đúng một từ nào, lời không hay thì đều là chính xác.”
Tôi cầm sách đánh cậu ấy, lại đưa sách cho cậu đọc.
Chòm sao Kim Ngưu thuộc sao Kim, có thuộc tính hướng đất. Họ làm việc quyết đoán mạnh mẽ, không nông nổi, lo lắng chu toàn, giỏi về nhẫn nại. Họ rất có tế bào nghệ thuật, có tiềm năng nghệ thuật và thưởng thức nghệ thuật. Họ vô cùng cố chấp, một khi đã nhận định sẽ không thay đổi, dù là về tình cảm, về công việc hay hoàn cảnh. Điều này là ưu điểm, cũng có thể là khuyết điểm của họ.
Nam thuộc chòm sao Kim Ngưu luôn không vội vàng trong công việc, trong tình yêu cũng vậy, khi mới gặp gỡ, họ sẽ không lỗ mãng liều lĩnh quăng mình vào cạm bẫy tình yêu, khi họ nhìn trúng một cô gái, họ sẽ quan sát rất lâu rồi mới quyết định có nên theo đuổi hay không, nhưng một khi đã quyết định, họ sẽ dùng cả trái tim để trả giá. Nam thuộc chòm sao Kim Ngưu thích hướng về gia đình, khát vọng gia đình hài hòa, có tính chiếm giữ và bảo vệ mãnh liệt với người trong gia đình, họ theo chủ nghĩa nam quyền, họ có thể im lặng và dễ dàng tha thứ, nhưng cực kỳ coi trọng tôn nghiêm…
Tôi vừa nhìn vừa cười: “Ồ, chúng ta đều thuộc một sao —— sao Kim, cai quản tình yêu và sắc đẹp.”
Các văn hóa Tây phương dùng tên thần Venus (tiếng Việt là Vệ nữ), vị nữ thần của sắc đẹp và của tình yêu trong thần thoại La Mã cho sao Kim.
Tôi và cậu cùng nhìn nhau cười, đại khái chỉ có những người đang yêu, mới có thể vì một chút trùng hợp nho nhỏ mà vui sướng.
Trương Tuấn không có hướng thú gì với tính cách của mình, tôi đang nhìn sách, cậu ấy đang nhìn tôi.
Tôi nói: “Cậu chẳng giống con trâu thành thật đáng tin gì cả!”
“Thế tớ giống gì?”
“Giống heo.”
“Cậu mới là heo.”
“Cậu mới là ấy. Nào, nói một tiếng ‘Tôi là heo’ xem.”
“Nói cái gì?”
“Tôi là heo!”
“Cậu là heo!”
“Tôi là heo!”
“Đúng vậy, cậu là heo!”
Chúng tôi cứ nói mấy lời vô nghĩa ấy, nói không biết mệt, cười không ngừng, vào lúc đó, bất kể nói gì, làm gì đều vô cùng thú vị, vô cùng ngọt ngào.
Một đêm, không ngờ lại trôi qua nhanh như vậy, tôi không hề thấy buồn ngủ, chỉ cảm thấy luyến tiếc và luyến tiếc.
Xuống tàu hỏa, nhà trường có xe đến đón chúng tôi, ngồi trên ô tô, nhìn cảnh trí quen thuộc xung quanh, đột nhiên tôi có một loại khủng hoảng, chúng tôi đã trở lại với thế giới thực.
Tôi và Trương Tuấn đều im lặng ngồi, giống như đều không tìm ra lời gì để nói, giữa hai người có cảm giác chảy xuôi kỳ lạ, giống như lúc khe khẽ nói chuyện trên tàu hỏa, vui cười suốt đêm là người khác vậy.
Chắc lái xe là fan của Trần Thục Hoa, nên đang nghe tuyển tập Trần Thục Hoa, trong xe luôn vang lên tiếng hát của cô ấy, từ “thời gian mộng tỉnh” đến “cuồn cuộn hồng trần”. [2]
“Ban đầu, anh vô tình, không giống thiếu nữ như em, giữa chốn hồng trần tình duyên, chỉ vì sinh mệnh vội vàng không thể giằng co…”
Trương Tuấn còn mờ mịt không biết, tôi lại cảm giác như trái tim mình bị một thứ gì đó đâm vào, làm bộ như đang thưởng thức phong cảnh, hướng ánh mắt ra
“Đến dễ dàng mà ra đi lại khó khăn
Nhiều thập kỉ qua đi
Chia tay và gặp gỡ đều gian khổ
Yêu và hận thành nỗi sầu thiên cổ
Nó là một phần trong trái tim anh
Nó vẫn thắt chặt trái tim em
Chỉ vì chuyển biến của trần thế, mây mưa thất thường mà ta phải đối mặt….”
Trong tiếng ca ấy, xe cũng dừng lại dưới lầu nhà tôi, em gái tôi đang chơi cùng bạn ở ngoài, vừa nhìn thấy tôi, đã kích động gọi to chạy tới: “Chị, chị…” Lại hướng về phía trên lầu kêu to, “Bố, mẹ, chị con về rồi.”
Trương Tuấn muốn xuống xe giúp tôi mang hành lý, tôi lập tức vội vàng lo lắng nói: “Không cần, không cần.” Tôi cố gắng kéo hành lý, lắc lư xuống xe. Tôi cũng không biết mình đang lo lắng điều gì, sợ bị bố mẹ nhìn thấy? Hay sợ hàng xóm nhìn thấy?
Mẹ tôi ngó đầu từ ban công xuống nhìn, nói: “Hành lý cứ để đấy, bố sẽ xuống mang vào cho con.”
Trương Tuấn đứng bên cạnh yên lặng nhìn tôi, cô Hình và thầy Vương ngồi trên xe vẫy tay tạm biệt tôi. Bố tôi nói cảm ơn với thầy cô giáo.
Tôi đứng cạnh em gái, lễ phép mỉm cười nói tạm biệt với thầy cô và các bạn. Vây quanh bố, mẹ, em gái, giáo viên, các bạn học, trong khoảnh khắc, khoảng cách giữa tôi và cậu ấy lại trở nên xa hơn, âm thanh ồn ào, không khí náo nhiệt, mà trái tim lại có cảm giác hoang vắng trầm tĩnh.
Em gái túm tay tôi, chạy lên tầng, ríu ra ríu rít hỏi: “Ở Bắc Kinh chơi có vui không? Chị có chụp ảnh ở Thiên An Môn không…”
Vào những năm đó, vào độ tuổi đó, tình cảm chỉ có thể trốn trong bóng đêm, ngay cả thời gian quay đầu tôi cũng không có, liền trở về nhà.
Vào nhà, tôi lấy quà cho em gái và bố mẹ ra, họ đều rất vui vẻ, em tôi quấn quít lấy tôi hỏi Bắc Kinh và Thanh Đảo ở đâu chơi vui hơn, tinh thần tôi lại đang hoảng hốt.
Mẹ nói: “Ngồi tàu hỏa lâu mệt rồi, ở bên ngoài lại không tốt, con đi nghỉ trước đi, mẹ đi mua thật nhiều đồ ăn ngon, tối sẽ nấu cho con ăn.”
Tôi trở lại phòng ngủ, nằm trên giường, tuy vô cùng mỏi mệt, nhưng lại không ngủ được. Nhìn thấy giá sách quen thuộc, chiếc giường quen, tôi cảm thấy mình giống như cô bé Lọ Lem sau mười hai giờ đêm, tất cả phép thuật đều biến mất, phải trở về thế giới thật.
Ở bên ngoài, chúng tôi chỉ là một tập thể nhỏ, Trương Tuấn nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, về đến nơi đây, cuộc sống của cậu muôn màu muôn sắc, tôi đây tính là gì? Cho dù, mộng đẹp đã tỉnh, cho dù, trong lòng là đau khổ, hay khóc lóc, ở ngoài mặt lại chỉ có thể mỉm cười như không có chuyện gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...