[Nhiều năm qua, tôi luôn học tập một việc, chính là không quay đầu lại, chỉ vì bản thân chưa từng làm chuyện gì phải hối hận, không hối hận vì những chuyện mình đã làm.
Mỗi bước đi của cuộc sống, đều phải trả giá đắt.
Tôi có được một ít những gì mình muốn, mất đi một ít những gì mình không muốn mất.
Nhưng con người trên thế giới này, có phải ai cũng như vậy đâu?]
Tôi đến từ biển người đầy mưa gió
Ngày 12 tháng 5 năm 2008, Vấn Xuyên đã xảy ra động đất cấp 8.0, Thiểm Tây, Cam Túc đã xảy ra dư chấn từ cấp 6.5 – 7.0.
Ngày đó, La Kì Kì đang ở San Francisco, chuẩn bị đi làm, ba mươi phút trước khi đến văn phòng, cô vừa uống sữa vừa nhận thư từ mạng, đột nhiên, cô thấy được tin tức về trận động đất ở Vấn Xuyên, địa điểm xảy ra động đất làm cô khiếp sợ, vội xác định tính chân thật của tin tức đó.
Đầu óc chết lặng vài phút, cô đột nhiên ý thức được Tứ Xuyên giáp danh với Thiểm Tây, Tứ Xuyên xảy ra động đất lớn như vậy, Thiểm Tây khẳng định cũng sẽ bị lan đến. Dù lúc này ở Trung Quốc đang là rạng sáng, nhưng cô vẫn vội vàng gọi điện thoại về nhà, không ai nhận điện thoại; đổi số di động của bố, không ai nghe; đổi số di động của mẹ, cũng không ai nghe; đổi số di động của em gái, vẫn không có ai trả lời.
Kì Kì liên tiếp gọi điện thoại về nhà cho bố mẹ, không nghe được tiếng trả lời, tay cô bắt đầu run rẩy.
Đồng nghiệp người Hoa Tiểu Linh có bố mẹ ở Thành Đô, liên tục gọi điện thoại về mà không thông, cô ghé vào bàn công tác bật khóc thất thanh.
Cả buổi sáng, La Kì Kì không làm được gì, chỉ gọi điện thoại hết lần này đến lần khác, trận động đất mới xảy ra, thậm chí cấp độ thật sự còn chưa chắc chắn, tin tức trên mạng ít ỏi đến đáng thương. Để biết thêm về dư chấn tác động đến tỉnh Thiểm Tây, cô tìm một bản đồ Trung Quốc, dùng thước đo khoảng cách từ Vấn Xuyên đến Tây An, dựa theo tỉ lệ xích tính toán khoảng cách thực tế, lại gọi điện thoại cho người bạn nghiên cứu vận động vỏ trái đất ở Đại học Massachusetts, hỏi cậu ấy về quy luật lan truyền giảm dần. Đợi đến khi tan tầm, cô cũng đã thành một nửa chuyên gia về động đất rồi.
Buổi tối, cuối cùng điện thoại cũng thông. Bố nói: “Mọi người đều không sao, phòng ở cũng không có việc gì, chỉ là trần nhà rớt mấy khối, TV bị biến dạng một chút, con không cần lo lắng, Viện Viện vẫn ở cùng bố mẹ.”
Kì Kì lại hỏi về những người thân trong nhà, xác nhận mỗi người đều an toàn, sau đó lại dặn dò em gái một chút.
Đ muốn ngắt điện thoại, em gái nói: “Mười phút sau chị gọi lại cho em nhé, em có chuyện muốn nói với chị.”
Mười phút sau, La Kì Kì gọi vào di động của em gái: “Chuyện gì vậy?”
“Chị, chị có tính được bao nhiêu năm rồi mình không về nước không? Chị chỉ đi Mỹ thôi, không phải lên mặt trăng! Sau trận động đất chiều qua, mọi người không dám ngủ trong phòng, phải ăn ngủ một đêm ở đầu đường, bố mẹ luôn nhắc tới chị đó. Là tổng thống Mỹ thì cũng phải về nhà thăm bố mẹ chứ? Từ lúc đi đến giờ chị không dành chút thời gian nào về thăm nhà cả. Em biết chị gửi về nhà không ít tiền, phòng ở của bố mẹ, mua xe cho em cũng là tiền của chị, nếu không có chị, bố mẹ và em có thể phải sống bảy mươi năm ở khu tập thể cũ nát, nhưng chị có biết bố bị xơ gan không? Chị có đi bệnh viện với mẹ không? Nếu mọi người rơi vào trung tâm của trận động đất, thì dù chị muốn hay không cũng không thể nhìn thấy mọi người nữa đâu . . .” La Viện Viện bật khóc, năm phần là sợ hãi giữa sự sống và cái chết, năm phần là đồng cảm với thảm trạng của trận động đất.
La Kì Kì không hé răng, thật lâu sau, cô nói: “Chị sẽ mau chóng sắp xếp ngày nghỉ, về nước một chuyến.”
La Viện Viện vừa khóc vừa cười: “Vậy còn được, nhất định bố mẹ sẽ rất mừng.”
Tuy rằng quyết định muốn nghỉ ngơi, nhưng chuyện công tác, không phải nói đi là có thể đi được, đến khi La Kì Kì sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện, cũng đã là tháng chín rồi.
Những người Trung Quốc về nước bên cạnh cô đều mang theo túi lớn túi nhỏ, chỉ có cô là mang theo một cái vali cỡ trung bình. Cất cánh từ San Francisco, hơn mười mấy giờ mới đến được Bắc Kinh.
La Kì Kì hoảng hốt nghĩ, hơn mười mấy giờ, mới là một phần tư thời gian ngồi xe lửa đến Bắc Kinh vào năm đó, hóa ra khoảng cách của Thái Bình Dương cũng chẳng phải xa xôi như vậy.
Ở sân bay Tây An, lấy hành lý, đi ra ngoài, cô nghe được có người cao giọng kêu: “Chị, chị.”
Một cô gái ăn mặc gọn gàng xinh đẹp không ngừng vẫy tay gọi cô.
Bốn năm không gặp, có chút xa lạ, nhưng khi em gái ôm cổ cô, khoảnh khắc đó tình cảm huyết thống quen thuộc đã trở lại.
Viện Viện vẫn giống như trước đây, thích nói chuyện. Cô ấy vừa lái xe, vừa nói không ngừng, hỏi chuyện ở Mỹ, nói về cuộc sống trong nước, rồi lại cao hứng phấn chấn nói: “À, đúng rồi, ngày đó em và đồng nghiệp đến cục thuế làm việc, những công chức ở đó không phải là rực rỡ màu sắc, thì cũng tuyệt đối lạnh lùng, sau đó đột nhiên em gặp một người, em không biết anh ấy, nhưng anh ấy lại nhận ra em, nói ‘Chị em có phải là La Kì Kì không’, em nói ‘Đúng vậy’, anh ấy liền để đồng nghiệp giúp chúng em thuận lợi làm xong công việc của mình, chúng em muốn cảm ơn anh ấy, vậy mà người ta lại từ chối nói: ‘Một chút việc nhỏ không đáng gì, anh và chị em là bạn học mà’, trước đây em nói với đồng nghiệp từ nhỏ chị đã là nhân vật nổi tiếng xuất sắc, đồng nghiệp của em còn không tin, luôn nói em khoác lác, lần đó họ mới tin đấy.”
La Kì Kì làm bộ như mệt mỏi, nhắm hai mắt lại. Từ nhỏ cô đã là nhân vật nổi tiếng ư? Kết quả là trí nhớ của cô rất tốt, hay là người khác rất dễ quên?
Xe dừng lại dưới tầng, Kì Kì không có cảm giác quen thuộc khi về nhà, thậm chí còn không biết phòng ở tầng mấy, giống như cô là khách vậy, chỉ đi theo dẫn dắt của Viện Viện.
Mẹ chuẩn bị bữa cơm vô cùng phong phú, dường như muốn làm hết những gì mà bốn năm nay La Kì Kì chưa được ăn.
La Kì Kì chỉ phụ trách ăn, không phụ trách nói, có thể có La Viện Viện trên bàn ăn, không khí vĩnh viễn không tẻ nhạt, cô liên tục nói cười, nói chuyện rất sôi động, một lúc nói đến chuyện lãnh đạo làm trò cười cho thiên hạ, một lúc lại nói về tin đồn của đồng nghiệp, làm cả nhà cười vui vẻ.
Mẹ vừa ăn cơm, một bên thử nói: “Kì Kì, nếu gặp được người thích hợp thì con cũng nên để bụng một chút đi, phụ nữ dù có sự nghiệp thành công đến đâu thì cũng phải lập gia đình. Con còn phải làm gương cho em con nữa, bằng không nó luôn nói rất là đúng lý hợp tình ‘Chị của con còn không có bạn trai mà’ .”
Viện Viện nhíu mày nhìn Kì Kì, nhỏ giọng nói, nhưng cả nhà đều nghe rõ lời cô: “Cũng là chị thông minh, cứ ở nước ngoài, không phải nghe những lời lải nhải đó, lần sau mà em phải nghe nhiều đến nóng nảy, em sẽ đi tìm chị để nương tựa thôi.”
Bố mẹ đều cười rộ lên: “Dựa vào con sao, ở đại học phải thi lại tiếng Anh ba lần mới qua được, còn muốn ra nước ngoài à?”
“Là người Trung Quốc mà, dựa vào cái gì lại phải kiểm tra tiếng Anh chứ? Không qua được thì không cho tốt nghiệp, đúng là bệnh thần kinh! Sao không thấy sinh viên nướcnh kiểm tra tiếng Trung chứ?”
“Vậy không nói đến tiếng Anh, về thành tích chuyên ngành của con. . .”
“Mọi người đừng nói nữa, nói nữa con không ăn cơm đâu!”
Viện Viện trừng mắt kêu lên, bố mẹ lập tức giống như trước đây, toàn bộ đầu hàng: “Thật ra không cần thiết phải kiểm tra tiếng Anh, bình thường cũng rất ít dùng, nói chuyện với người khác cũng coi như kiểm tra rồi.”
La Kì Kì mỉm cười nghe, hưởng thụ loại hạnh phúc nhỏ vụn này.
Ăn cơm xong, Viện Viện dẫn Kì Kì đi thăm phòng ngủ của cô.
Sau khi La Kì Kì ra nước ngoài mới mua nhà, cô đưa ra hơn bốn mươi vạn, bố mẹ thì trang hoàng nội thất. Vì vậy phòng ngủ dành cho Kì Kì, vẫn không ai dùng, cái bàn, giường, giá sách đều mới tinh, không lưu lại chút kỷ niệm nào, chỉ có sách trên giá sách là quen thuộc.
Kì Kì cầm quyển “Hồng Lâu Mộng”, ngồi ở mép giường, tùy tay giở ra. Bản cũ năm 1979, trang giấy đã vàng đi, thật khó tin tưởng, quyển sách này cũng gần được ba mươi tuổi rồi.
Viện Viện như tranh công nói: “Thế nào? Bảo bối của chị em đều bảo tồn hoàn hảo chứ.” Cô mở ngăn tủ cuối cùng của tủ sách, “Chị tự tay viết bản ký tên dày đặc đó em niêm phong ở trong này, chưa từng mở ra xem.”
Kì Kì trầm mặc nhìn cái hộp, Viện Viện cười nói: “Chị cứ nghỉ ngơi đi, lúc nào thấy thoải mái thì em với chị sẽ đi ăn ở phố lớn rồi lại đến ngõ nhỏ.”
Kì Kì lấy hộp đó ra, nhưng không mở, chỉ là lấy ngón tay vuốt ve nó. Bản ký tên này viết vào năm cô tốt nghiệp cấp III, khi đó cô mới mười bảy tuổi. Đã nhiều năm rồi, thực ra ngay cả cô cũng không nhớ rõ bên trong nó có chứa cái gì.
Cô ngồi yên lặng một lúc, rồi để cái hộp đó trên giá sách.
Sau khi tắm rửa xong, La Kì Kì gửi thư điện tử cho Thẩm Viễn Triết, Dương Quân và Lâm Y Nhiên. Họ là bạn rất thân của cô thời trung học, từ sau khi ra nước ngoài, liền mất liên lạc, cô cũng không chắc liệu địa chỉ thư này còn dùng được nữa không.
(Chữ Thẩm trong tên của Thẩm Viễn Triết phiên âm Hán Việt còn có thể là Trầm hoặc Tr
Rõ ràng đã rất mệt mỏi, nhưng chắc là do chênh lệch múi giờ, cô lăn qua lộn lại, luôn ngủ không an ổn.
Sáng hôm sau, khi cô đang đánh răng thì điện thoại vang lên.
“Kì Kì, điện thoại của con đó.”
Cô vội vàng nhổ nước súc miệng ra, chạy tới, cầm lấy điện thoại: “A lô?”
“Bạn La Kì Kì này, giọng nói của bạn thay đổi rất lớn đó nhé.”
Cách nói chuyện này, không thể là Thẩm Viễn Triết ôn hòa cẩn trọng được, “Dương Quân, cậu ở. . .” Cô cúi đầu nhìn biểu hiện của điện báo, “Cậu làm việc ở Bắc Kinh à?”
“Đúng vậy, còn cậu? Lần này cậu về nước tạm thời hay là lâu dài?”
“Tạm thời thôi, nhưng ngày nghỉ rất dài, có một tháng.”
“Khi nào thì trở về, có thể đến Bắc Kinh không? Khi tớ và Lâm Y Nhiên gặp nhau, luôn nhắc tới tên khốn vô tình vô nghĩa là cậu đó, thật muốn như năm chúng ta là một quan hệ tam giác chọc nhiều người phải hâm mộ!”
“Cảm tình cũng tốt nhỉ, khi tớ đến Bắc Kinh, cậu mời chúng tớ đi ăn nhé.”
“Tốt thôi, chỉ cần cậu đến, ăn cái gì tớ cũng chiều.”
“Xem ra bây giờ cậu là kẻ có tiền nha.”
“Tìm chết đi, có tiền cũng không dám so với người kiếm đô la như cậu đâu.”
“Thôi đi, giá trị đồng đô la đang giảm rồi, cậu không biết hả? Cậu có bạn gái không? Dây dưa với Đồng Vân Châu có kết quả chứ?”
Dương Quân chỉ cười không đáp, một lát sau mới nói: “Trước mắt còn không có bạn gái.”
“Bạn ơi, nghe tớ khuyên một câu này, đừng có nhằm mãi vào một thân cây mà thắt cổ như thế, cậu vẫn là người học máy tính đó, không biết mức độ quan trọng của tập tin dự bị à?”
Dương Quân ung dung hỏi: “Bạn tôi à, còn cậu thì sao nào? Có bạn trai
La Kì Kì phẫn nộ nói: “Trước mắt cũng còn chưa có.”
Dương Quân cao giọng cười to: “Lâm Y Nhiên đã kết hôn rồi đó, con cũng được một tuổi rồi, là con gái, đặc biệt giống cô ấy, hoàn toàn là một Tiểu Y Nhiên.”
“Vậy thì tốt quá, tớ phê chuẩn cô ấy có thể mang theo gia đình tham dự yến tiệc quan hệ tam giác của chúng ta.”
“Được thôi! Dù sao không phải cậu trả tiền. Đúng rồi, lần này cậu về nước muốn làm cái gì? Có nghĩ tới chuyện trở về quê nhà không?”
“Chủ yếu là thăm bố mẹ, chuyện khác tớ còn chưa nghĩ ra.”
“Aiz! Cậu vừa trở về, còn đầy cõi lòng ôm ấp tình cảm chủ nghĩa cách mạng, đến khi cậu ở cùng một mái hiên với bố mẹ hai tuần, cậu sẽ biết đến mùi vị của giai cấp thù địch, tớ đã tóm tắt mối quan hệ của mình với bố mẹ rồi, tuyệt đối là xa thơm gần thối.”
( xa thơm gần thối: ở xa, ít gặp thì quý hóa, ở gần do va chạm nhiều sinh ra ghét bỏ, không coi nhau ra gì.)
La Kì Kì bật cười, không nói lời nào.
Dương Quân nói: “Tớ treo điện thoại trước nhé, cách liên lạc tớ sẽ gửi đến hộp thư của cậu, có chuyện gì, cậu cứ tìm tớ nhé. Chúng ta là bạn bè, nếu cậu mà khách sáo với tớ thì tớ sẽ giận đó.”
“Tớ biết rồi.”
“Đưa điện thoại cho mẹ cậu đi, tớ muốn chào hỏi cô.”
La Kì Kì đưa điện thoại cho mẹ, nghe thấy mẹ cười vui vẻ, lặp lại nói: “Ồ, còn chưa có bạn gái hả?”
La Kì Kì lắc đầu cười cười, tiếp tục đi đánh răng rửa mặt.
Sau khi ở nhà hai tuần, La Kì Kì bắt đầu hiểu được lý luận của Dương Quân.
Tuy cô và bố mẹ không bị rơi vào giai cấp thù địch, nhưng rõ ràng không được coi trọng như lúc mới trở về nữa. Mẹ lại bắt đầu đến công viên khiêu vũ, bố thường chạy đi tìm bạn chơi cờ vua, cũng không bám lấy cô hỏi đông hỏi tâ
La Viện Viện còn có chút tình cảm, vẫn dành thời gian đi cùng chị, nhưng phỏng chừng cũng đến kỳ hạn nhẫn nại rồi: “Chị, khi nào chị về Mỹ?”
La Kì Kì cười: “Tuần sau chị sẽ rời Tây An.”
“Đi Bắc Kinh à?”
“Không phải, đầu tiên về nơi chúng ta lớn lên, sau đó đến Bắc Kinh gặp bạn cùng lớp, rồi mới trở lại San Francisco.”
Một tuần sau, La Kì Kì hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ đi thăm người thân, được bố mẹ và em gái vui vẻ tiễn cô đi Tây An.
Sau hai giờ bay, La Kì Kì tới được mục đích của mình.
Vừa đi ra sân bay, sóng nhiệt lập tức thổi đến mặt, ít nhất cũng phải cao hơn 2 độ so với Tây An. Gió rất lớn, tóc cô bị thổi loạn lên. La Kì Kì vừa đi vừa không ngừng nhìn trái nhìn phải, cũng giống như khách du lịch xung quanh mình, không thể nhìn ra cô đã từng sống ở thành phố này mười năm trước.
Ngồi trong taxi, La Kì Kì nhìn ra ngoài của sổ xe, vẻ mặt thực hoảng hốt, hai bên đường thay đổi quá nhiều, cô không thể tìm kiếm được điều gì thân thiết.
Lái xe hỏi cô: “Cô đi du lịch à? Cảm thấy hứng thú với cảnh gì?”
“Không phải.” Ngừng lại một chút, cô còn nói: “Trước kia tôi đã lớn lên ở đây.”
Lái xe vốn muốn đẩy mạnh tiêu thụ dịch vụ, không nghĩ tới lại đụng phải người địa phương, cười nói: “Bao lâu rồi cô mới trở về?”
“Mười năm.”
“A! Vậy cũng lâu nhỉ!”
“Đúng vậy!” Là rất lâu.
Khi đến khách sạn, sắc trời đã tối đen.
La Kì Kì tắm rửa xong, nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được.
Trở lại thành phố này, dọc đường đi cô luôn thấy hoảng hốt, còn ẩn ẩn có chút phấn kh
Nếu không ngủ được, vậy thì ngồi dậy thôi, cô đứng trên sân thượng, nhìn ánh đèn mê ly của thành phố, lại không thấy rõ ánh đèn nào là của nhà mình.
Đã nhiều năm qua đi, nơi này vẫn tác động đến trái tim cô như trước.
Nhà tâm lý học Freud cho rằng hành vi của mỗi người đều chịu ảnh hưởng của thời thơ ấu, vì vậy, tất cả nhân quả đều phải ngược dòng đến nơi bắt đầu cuộc sống…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...