Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Chương 17: Khi tên đề trên bảng vàng
Sau khi thi xong là những ngày tịch mịch nhàn rỗi.
Tôi đã có thói quen pha trà, khi định ngâm nga tiếng Anh, mới phát hiện giờ đã không cần. Một thói quen đã ba năm, đột nhiên không cần làm nữa, không thấy thoải mái, mà còn cảm thấy có chút mất mát.
Tôi đi báo danh vào một lớp học vẽ, lúc này đây, tôi học là vì bản thân. Thế giới này vì có muôn vàn sắc thái mà xinh đẹp, tôi hy vọng mình có một đôi mắt giỏi chụp lại những sắc thái đẹp đẽ ấy.
Trước ngày công bố kết quả thi đại học, tôi nhận được điện thoại của giáo viên phụ trách tuyển sinh ở trường đại học Bắc Kinh, chúc mừng thành tích thi rất cao của tôi, mời tôi nộp nguyện vọng vào trường đại học Bắc Kinh. Tôi choáng váng mơ hồ nói chuyện với thầy ấy, đến lúc treo điện thoại, mới có phản ứng, thầy kết quả cụ thể của tôi là thế nào.
Bố mẹ tôi bắt đầu hưng phấn, dù sao giáo viên tuyển sinh của trường đại học Bắc Kinh trực tiếp gọi điện thoại, đã đủ chứng minh thành tích của tôi.
Tôi gọi điện thoại cho thầy chủ nhiệm lớp, thầy vừa cao hứng vừa tiếc hận nói: “Em đứng thứ nhất ở trường Nhất Trung, đứng thứ năm toàn tỉnh, thấp hơn trạng nguyên không đến mười điểm.”
Bố mẹ tôi vừa kích động, vừa bảo tôi làm người phải biết khiêm tốn, vào ngày chính thức công bố kết quả đừng ồn ào với người ngoài.
Ngày hôm sau, giáo viên phụ trách tuyển sinh của trường đại học Thanh Hoa cũng gọi điện thoại đến, mời tôi vào Thanh Hoa, khi thầy ấy biết trường đại học Bắc Kinh đã liên hệ với tôi trước, lập tức vô cùng nhiệt tình giới thiệu cho tôi vấn đề an ninh trật tự ở Thanh Hoa, cường điệu là Bắc Kinh không có ưu thế này.
Điện thoại của Thanh Hoa bên này vừa đến không bao lâu, Bắc Kinh bên kia lại gọi tới nữa.
Bố mẹ tôi mừng rỡ, mặt mày hớn hở, đặt lên bàn cân xem nên vào Thanh Hoa hay Bắc Kinh, thực nghiêm túc cẩn thận suy xét, cố ý gọi điện thoại đường dài cho chồng dì hai của tôi, đang làm phó hiệu trưởng tại một trường đại học cũng là trọng điểm, hỏi ý kiến xem tôi nên vào Thanh Hoa hay Bắc Kinh.
Tôi cảm thấy tâm tình họ bây giờ, có điểm giống sắp phải gả con gái, Thanh Hoa và Bắc Kinh là hai chàng rể vàng làm cho họ rơi vào thế khó xử, nhưng khó xử của họ lại mang theo hạnh phúc và tự hào.
Ngày công bố thành tích thi vào đại học, mẹ Quan Hà gọi điện hẹn mẹ tôi đi xem, nên dù đã biết rõ thành tích của tôi rồi mẹ cũng phải đi, tôi không muốn ngăn cản, bởi vì giờ phút ấy là sự hưởng thụ qua nhiều năm bố mẹ nuôi nấng tôi, nhưng tôi cũng nói với bố mẹ trước, nhìn thấy mẹ Quan Hà, hãy nói năng cẩn thận một chút.
Vì mẹ của chúng tôi đã trở thành hai người bạn thân trung tuổi, nên tôi và Quan Hà cũng thuận theo lý lẽ cùng đi xem bảng.
Lúc chúng tôi đến, trước cổng trường đã chật kín người, mẹ tôi kéo mẹ Quan Hà vui tươi hớn hở chen vào đám người.
Tôi và Quan Hà ngồi trên bồn hoa bên bàn đánh bóng, ngẩn người nhìn đám đông trước cổng trường, chỉ ngẫu nhiên nói chuyện với nhau một hai câ
Bảng kết quả còn chưa dán, mà tin tôi đứng thứ năm trong tỉnh đã được truyền ra, rất nhiều bạn học đến tìm tôi chứng thực tin tức, chúc mừng tôi.
Quan Hà vẫn mỉm cười nói chuyện cùng mọi người, nhưng tôi biết dây thần kinh của cô ấy đã kéo căng đến cực hạn.

Tôi thở dài, sợ hãi nhất chính là thời gian chờ đợi trước khi công bố kết quả.
Rốt cuộc, cửa văn phòng cũng mở ra, giáo viên đi ra dán kết quả.
Trước cổng trường lại rối loạn hơn, tất cả các phụ huynh đều chen về trước, mà thí sinh chúng tôi lại mang tâm tình phức tạp đứng bên ngoài, muốn biết thành tích, lại sợ biết được thành tích. Tuy nhiên, dù có muốn hay không, tất cả các bạn đều đã dần biết thành tích của mình.
Có bạn khóc rống thất thanh, phụ huynh cũng cùng nhau khóc, cũng có bạn vui mừng khôn tả, cười rạng rỡ.
Tôi ngồi bên bồn hoa, không quan tâm đến chuyện bên ngoài, lại thấy cảm động lây. Ba năm cấp Ba, không chỉ có mình học trò mới gian khổ, còn có vô số tâm huyết của phụ huynh.
Quan Hà đột nhiên lao tới từ đám người, nét mặt tươi cười như hoa, tôi yên lòng, thành tích của cô ấy nhất định không tệ.
“Bao nhiêu?”
Quan Hà vui sướng nói: “Thứ mười một trong trường.”
Lòng tôi vừa dịu đi, liền thấy Lâm Y Nhiên mang sắc mặt u ám đi ra cùng mẹ từ trong đám người, lòng tôi lại treo lơ lửng.
Tôi đi lại gần, muốn hỏi cũng không dám hỏi.
“Đứng thứ một trăm ba mươi sáu trong trường.” Trong mắt Lâm Y Nhiên đã cuồn cuộn nước mắt, nhưng vẫn cố hết sức mỉm cười.
Từ lớp 10, dù là cuộc thi lớn hay nhỏ, Lâm Y Nhiên chưa bao giờ thất bại, tôi từng lo cho Dương Quân, cũng từng lo đến Quan Hà, lại chưa bao giờ lo về cô ấy.
Tôi không biết nên an ủi cô ấy thế nào, từ lớp 11 cô ấy đã đứng từ thứ mười trở lên, lớp 12 luôn đứng trong top 5, một cô gái thông minh như vậy mà tại sao khi thi chỉ đứng thứ hơn một trăm ba mươi. Ba năm, hn một nghìn ngày, tôi ngồi sau cô ấy, chứng kiến sự nỗ lực, chăm chỉ của cô ấy, kinh ngạc thấy ba năm vất vả, lại biến thành hư ảo chỉ trong nháy mắt.
Cuộc thi vào đại học ở Trung Quốc thật sự vô cùng tàn khốc, nó không chỉ có cường độ cạnh tranh khốc liệt, mà còn có cả kết quả tàn khốc vào giờ phút cuối cùng, không giống nước ngoài, xin vào đại học chỉ cần tổng hợp lại kết quả học tập, ở Trung Quốc, dù thành tích trước đây có huy hoàng thế nào, giờ phút này không có thành công, tất cả sẽ đều bị phủ nhận.
Tôi rất buồn, Lâm Y Nhiên lại an ủi tôi: “Không sao đâu, vẫn nằm trong nhóm có thể vào trường đại học chính quy, vẫn có thể xin vào một trường tốt.”
Mẹ Lâm Y Nhiên vô cùng khó chịu, một câu cũng không muốn nói, Lâm Y Nhiên vội vàng nói mấy câu với tôi, liền thẫn thờ ra về cùng mẹ.
Tôi ngồi một góc bên bồn hoa, ngóng nhìn trời xanh xa xa.
Thế giới này luôn có rất nhiều điều không thể dùng lý luận logic để giải thích, cũng có những lúc không công bằng.

Dương Quân cao hứng phấn chấn, gọi tới gọi lui trong đám đông, lớn tiếng hỏi mọi người xung quanh: “Nhìn thấy La Kì Kì không? La Kì Kì ở đâu? Có ai nhìn thấy La Kì Kì không?”
Quan Hà gọi cậu lại, sau khi nói mấy câu với cậu, sắc mặt cậu ảm đạm, tìm thấy tôi, buồn bực nói: “Sao Lâm Y Nhiên có thể làm kém vậy chứ? Tố chất của cô ấy vốn còn tốt hơn cả tớ và cậu, định lực cũng khá mạnh, hai chúng ta lúc nào cũng ầm ĩ như vậy, mà cô ấy cũng có thể mắt điếc tai ngơ.”
Không ai có thể biết đáp án, vì vậy thi vào đại học mới là một trò chơi tàn khố.
“Cậu thế nào? Đã nghĩ ghi danh vào trường nào chưa?”
“Thứ bảy trong trường, tớ quyết định vào đại học Phục Đán, còn cậu? Quyết định chưa? Thanh Hoa hay Bắc Kinh?”
Đại học Phục Đán cũng là trường khá có tiếng, là trường đại học hàng đầu nhé! Trường này ở Thượng Hải.
“Thanh Hoa.”
“Sau này tớ tới Bắc Kinh chơi, sẽ tìm cậu nương tựa
(đại học Thanh Hoa ở Bắc Kinh.)
Tôi cười: “Đừng đến quấy rầy tớ, tìm người khác đi.”
Dương Quân mắt trợn trắng: “Hừ, bạn xấu!” Cậu yên lặng ngồi xuống, đột nhiên thở dài, “Hy vọng Đồng Vân Châu có thể báo danh vào trường ở Thượng Hải.”
“Đồng Vân Châu thi thế nào?”
“Phát huy cực tốt, được vào nhóm những trường trọng điểm. Trương Tuấn thi cũng không tệ, hình như là thứ hơn hai mươi, hay hơn ba mươi gì đó, đông quá, tớ chưa kịp nhìn kỹ đã bị người ta đùn ra đến đây, nhưng mà cậu cũng không cần quan tâm, Thanh Hoa có vô vàn thanh niên tài tuấn, cậu hãy quên đi, dũng cảm tiến về phía trước nào!”
Nói là vậy, nhưng tôi lại không thể làm được, tôi hỏi: “Thẩm Viễn Triết thì sao?”
“Cũng không biết, muốn tớ đi hỏi giúp cậu không?”
“Ừ.”
Dương Quân thật giống con khỉ, lập tức liền nhảy lên không thấy bóng dáng, một lát sau, lại kéo theo Thẩm Viễn Triết và em gái cậu ấy lại đây.

Thẩm Viễn Tư chào tôi: “Sao lại trốn ở chỗ này? Bên ngoài rất nhiều phụ huynh đang nói về cậu, đang muốn nhìn một chút xem bộ dáng cậu trông thế nào đấy.”
Tôi lè lưỡi: “Gặp mặt không bằng tưởng tượng.”
Biểu tình của hai anh em họ đều rất bình thường, Thẩm Viễn Triết thi cũng bình thường, Dương Quân rất nhanh liền lắm miệng chứng thật suy đoán của tôi.
Thẩm Viễn Tư đã tốt nghiệp, được phân công đến viện thiết kế của thành phố, đơn vị cũng tốt, tôi còn chưa hỏi gì, cô ấy đã chủ động nói cho tôi biết, Lâm Lam đến đài truyền hình, đãi ngộ phúc lợi cũng không tệ.
Sau khi trò chuyện một lúc, Thẩm Viễn Triết rời đi cùng em gái, Dương Quân cũng sôi nổi ra về, chuyện của họ còn rất nhiều, xác định trường học, xác định ngành nghề, làm đơn nguyện vọng, không giống tôi, đã chẳng còn chuyện gì.
Sau buổi trưa, người trước cổng trường dần ra về, m tôi và mẹ Quan Hà cũng không thấy đâu, chắc là cảm thấy mỹ mãn nên về nhà rồi.
Một mình tôi thu mình ngồi ở bồn hoa, ôm đầu gối ngẩn người.
Quan Hà không biết đi lòng vòng ở đâu, về vào lúc hơn sáu giờ, không ngờ lại chạy lại, cười hì hì ngồi bên cạnh tôi.
“Sao cậu lại trốn ở chỗ này? Không phải đang tiếc nuối vì không được làm trạng nguyên của tỉnh đấy chứ?”
Tôi cười khổ: “Tớ đang nhớ lại vài chuyện trước đây, chờ một người bạn.”
“Trương Tuấn?”
Tôi không nói gì, Quan Hà lập tức ngậm miệng.
Mặt trời đã lặn, trường học trở nên lạnh lẽo, chỉ có ít người ghé qua xem xét.
Quan Hà hỏi tôi: “Cậu không đói à? Muốn về nhà không?”
“Cậu về trước đi, tớ còn muốn ngồi ở đây một lúc nữa.”
Quan Hà lắc đầu: “Tớ vẫn thấy kích động, về nhà cũng không ngồi yên được, thôi tớ ở đây với cậu.”
Tôi không mở miệng, tầm mắt dừng ở cổng trường.
Ánh chiều tà chiếu rọi xuống cổng trường trang nghiêm, hàng cây cối xanh tươi hai bên được nhuộm sắc đỏ, vài người đứng ngoài cổng trường xem bảng kết quả, càng không ngừng có người đến, không ngừng có người ra về, nhưng vẫn không có người tôi chờ.
Tôi ngồi ở trường một ngày, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, vậy mà Tiểu Ba vẫn không xuất hiện.
Lớp 10, tôi đã vô số lần ảo tưởng đến giờ phút này, ảo tưởng tôi thi vào đại học với thành tích cực cao, làm cho Tiểu Ba phải giật mình kinh ngạc, tôi muốn nhìn thấy biểu tình kinh ngạc ngoài ý muốn của anh, tôi muốn mình đắc ý dào dạt đi đến trước mặt anh, tôi muốn hai người thoải mái cười to, từ đây lại có thể sớm chiều làm bạn, trải qua vô số chuyện buồn chán, đó từng là động lực giúp tôi bước tiếp về phía trước.

Tôi nghĩ mình học tập thật tốt, mọi người có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ, nhưng bây giờ tôi mới hiểu, khi tôi lựa chọn học tập tốt, tôi và anh trên hai con đường trái ngược, vĩnh viễn không giao nhau, mà anh, ba năm trước đây đã biết rõ rồi.
Ba năm trước, tôi từng chờ mong được nhìn thành tích anh thi vào đại học, ba năm sau, chẳng lẽ anh không muốn nhìn thấy thành tích của tôi sao?
Tôi vẫn luôn tin tưởng anh sẽ trở về, anh nhất định sẽ đến xem thành tích của tôi, đây là thành công của cả hai chúng tôi!
Nhưng chờ đợi một ngày làm tôi không còn giữ vững niềm tin nữa, ba năm trôi đi, tôi thay đổi, anh cũng thay đổi, anh có những điều mừng vui của mình, mà tôi chẳng qua cũng chỉ là quá khứ khi anh nhớ lại mà thôi.
Ánh hoàng hôn dần dần bị thu hồi, sắc trời nhập tối, trường đã bật đèn, trước cổng trường không còn ai cả.
Quan Hà nhỏ giọng hỏi: “Về nhà chứ? Trời tối đen rồi, cậu ấy nhất định đã biết thành tích từ trước, đại khái sẽ không đến xem bảng đâu.”
Tôi mỉm cười nói: “Một lúc nữa đã.”
Tôi đi đến trước bảng vàng, ngửa đầu nhìn.
Bảng đỏ thẫm, chi chít những cái tên. Ở trên cùng, dùng mực vàng lóe sáng viết: La Kì Kì.
Tôi vừa lòng nở nụ cười, tốt lắm, vô cùng chói mắt, liếc mắt một cái là có thể nhìn được, đây là thành quả của ba năm tôi nỗ lực, đây là điều tôi muốn Tiểu Ba nhìn được, anh là người duy nhất tôi muốn chia sẻ vinh quang này, nhưng mà, anh đang ở đâu? Người nên nhìn thấy vinh quang này nhất đang ở đâu?
Tôi yên lặng nhìn tên mình, vài phút sau, tầm mắt dời xuống, dừng ở một cái tên khác.
Trương Tuấn.
Tôi đứng thật lâu trước bảng vàng, biết trời đã tối đen, mới nói với Quan Hà: “Chúng ta đi thôi.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện nói, bàn luận về thành tích của bạn này bạn kia, miệng tôi vẫn nói chuyện như thường, trong đầu, lại toàn là Tiểu Ba: Tiểu Ba chưa tới xem bảng, anh ấy quên, anh ấy đã hoàn toàn quên rồi.
Trước khi tôi nhận ra, nước mắt tôi đã ào ào chảy xuống, vì Quan Hà ở bên cạnh, nên tôi rất muốn khống chế, lại không thể khống chế được, quả thực khóc như mưa to giàn giụa, mà Quan Hà lại cho rằng tôi khóc vì Trương Tuấn, vô cùng xấu hổ, làm bộ như không phát hiện, không dám liếc nhìn tôi.
Tôi dùng sức lau đi, nước mắt lại chảy ra càng nhiều, tôi cũng không buồn nén nhịn nữa, để mặc nước mắt điên cuồng tuôn rơi, chỉ là thất lạc tạm thời thôi, không sao cả, “em sẽ thoát khỏi mê cung của năm tháng rồi chờ anh”, tôi cũng tin tưởng vững chắc anh sẽ ở đâu, anh ấy là Tiểu Ba của tôi mà, sao anh ấy có thể không đợi tôi chứ?
Ba năm sau, cuối cùng tôi cũng gian khổ đi tới cửa mê cung, mới phát hiện ra cánh cửa này không phải cánh cửa mà chúng tôi đã đi vào, quay đầu lại, chúng ta đều đã không tìm thấy đường về.
Thật ra, tôi biết, chúng tôi đã sớm đi trên con đường khác biệt, càng đi về phía trước, khoảng cách càng ngày càng xa, mặc kệ anh có nhìn lại hay không, cũng không thể thay đổi sự thật này, nhưng tôi không cam lòng, sao anh có thể quên được? Tôi không cam lòng! Tôi ích kỷ không muốn anh quên tôi!
Nhưng, anh quên!
Đến giờ phút này, tôi nghĩ mình đã thật sự hiểu, tôi vĩnh viễn mất anh! Cái thế giới mà tôi cho rằng tăm tối, cũng đã làm tôi thấy rõ ràng được những con người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui