Tôi cố gắng bình tĩnh nói: “Không học thì thôi, làm một sinh viên cũng chẳng phải chuyện hiếm gì.” Những lời trái lương tâm này tôi cũng cảm thấy giả dối, đó là những năm 90, đại học còn chưa có nhiều, thi vào đại học vô cùng gian khó, sinh viên cũng cực kỳ quý giá, vô cùng được tôn kính, không giống như bây giờ, sinh viên được cân bán nhiều nhan nhản như rau cải trắng ngoài chợ.
“Em có biết vì sao con người ta khó thoát khỏi hoàn cảnh không? Không hẳn vì bản thân người đó không nỗ lực, mà là con người có thất tình lục dục, nhất định bị ảnh hưởng bởi những người xung quanh và hoàn cảnh, vì vậy người xưa nói ‘Mạnh mẫu tam thiên’, người nay nói ‘Đi theo người tốt học điều tốt, đi theo người xấu học điều xấu.”
Thất tình: hỉ (vui), nộ (giận), ái (yêu), ố (xấu hỗ), lạc (sung sướng), dục (ham muốn), ai (buồn).
Lục dục: Sáu điều ham muốn. 1. Sắc dục: ham muốn nhìn thấy sắc đẹp. 2. Thinh dục: ham muốn nghe âm thanh êm tai. 3. Hương dục: ham muốn ngửi mùi thơm dễ chịu. 4. Vị dục: ham muốn món ăn ngon miệng. 5. Xúc dục: ham muốn xác thân sung sướng. 6. Pháp dục: ham muốn ý nghĩ được thỏa mãn.
Mạnh mẫu tam thiên: (Nghĩa đen) Mẫu thân ngài dọn nhà ba lần để chọn làng giếng tốt cho Mạnh Tử. (Lần thứ nhất, nhà ở gần nghĩa địa. Lần thứ nhị, nhà ở gần chợ mua bán. Cuối cùng mẹ của Mạnh Tử dọn nhà một lần nữa để ở gần trường học, cho Mạnh Tử hoàn cảnh tốt về giáo dục).
(Nghĩa bóng) Việc nào mẹ cũng làm để cho con đời sống tốt.
Tôi vội nói: “Nếu không lên đại học chính là người xấu, vậy người xấu trên thế giới này cũng nhiều lắm.”
Tiểu Ba cười ném điếu thuốc xuống sông, kéo tôi đứng lên, ngồi lên xe máy.
Một lúc sau, xe anh dừng trước một cửa hàng nhỏ, nắm tay tôi tiến vào, người ở trong nhìn thấy anh lập tức tươi cười chào đón: “Sao hôm nay anh Tiểu Ba lại rảnh rỗi đến đây chơi
Tiểu Ba cười nói: “A Kiện, anh tìm em để nhờ vẽ một hình xăm.”
A Kiện cười nói: “Không thành vấn đề.” – Xoay người đi vào bên trong cầm tập bản mẫu, đặt trên quầy, đưa một tập cho Tiểu Ba xem và giới thiệu: “Anh thích hình gì, mãnh thú hay chim ác?”
Tiểu Ba lật vài tờ, có vẻ không hợp ý anh, anh quay sang nhìn tôi: “Kì Kì, em vẽ cho anh một hình.”
Lòng tôi nổi sóng cuồn cuộn, anh dùng một tư thái như sắp phải chia xa, dùng một hình xăm cả đời không thể xóa mờ để nhắc nhở thân phận của mình.
“Vì sao phải xăm? Xấu lắm, với lại, em vẽ còn kém, ngoài vẽ hoa sen có thể tạm coi được ra, thì cái gì cũng xấu.”
Tiểu Ba mỉm cười nói: “Anh nhất định sẽ muốn một hình. Kì Kì, em vẽ xấu hay đẹp đều được, anh muốn em vẽ cho anh một hình.”
Cuối cùng tôi cũng lặng lẽ gật đầu, anh cười nói với A Kiện: “Chờ bọn anh vẽ xong hình mẫu, sẽ đến tìm em, anh muốn vẽ trong quán, em chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi đến.”
A Kiện đương nhiên nhiệt tình đồng ý.
Dưới sự thúc giục của Tiểu Ba, tôi bắt đầu đặt bút vẽ. Vì Tiểu Ba sinh năm con rồng, nên tôi đã mất ba ngày, kết hợp giữa hình ảnh rồng truyền thống của Trung Quốc và rồng lửa của phương Tây, vẽ ra một con rồng bay có cánh, đang cưỡi mây đạp gió trên bầu trời, một bên cánh của nó bị kiếm đâm, xung quanh con rồng là biển mây mù nhuộm đỏ máu.
A Kiện nhìn bản vẽ, cẩn thận nói: “Bản vẽ rất lớn, chỉ sợ phải phân ra thành nhiều lớp hoa văn, nếu không thân thể sẽ không chịu nổi.”
Tiểu Ba nằm úp xuống giường, nói: “Anh không vội, em cứ vẽ từ từ.”
Tôi ngồi xuống ghế sofa, nhìn chằm chằm vào những nét bút A Kiện đâm xuống lưng Tiểu Ba. Tôi định chạy đi, Tiểu Ba lại gọi tôi: “Kì Kì, ở lại đây với anh.”
Tôi đứng lại, bê một chiếc ghế nhỏ đến ngồi trước mặt anh, hỏi: “Đau không?”
“Một chút.”
Tôi nắm tay anh, anh nhắm hai. Tôi trầm mặc nhìn hình vẽ đang dần dần hiện lên trên lưng anh.
Khi tôi vẽ, Tiểu Ba luôn thúc giục, dường như rất vội vàng muốn xăm cái hình đó lên người, nhưng đến khi bắt đầu vẽ, anh lại không nóng nảy, có ngày, rõ ràng có thể vẽ thêm một lúc nữa, nhưng anh lại bảo A Kiện ngừng tay, ngày mai tiếp tục.
Bởi tiền công anh trả A Kiện rất hào phóng, thanh toán luôn trong ngày, nên A Kiện cũng vui vẻ vẽ vài ngày liền, nhưng sau đó lại vẽ rất chậm, một tháng sau mới vẽ xong toàn bộ.
A Kiện nhìn con rồng bay trên lưng Tiểu Ba, có cảm giác thành tựu: “Từ năm mười sáu tuổi em đã xăm hình cho người ta, nhưng đây là hình xăm em vẽ tốt nhất.”
Tiểu Ba hỏi tôi: “Kì Kì, em thấy thế nào?”
“Tốt lắm.”
Nam sinh dù sao cũng không giống nữ sinh, có lẽ A Kiện không chính thức học vẽ, nhưng anh ta có tài năng, con rồng được vẽ dưới sự sáng tạo của anh ta, lại mang thêm vài phần hào hùng, bên cánh dính máu kia cũng vô cùng dữ tợn.
A Kiện chờ mong hỏi Tiểu Ba: “Anh có muốn nhìn vào gương xem không?”
Tiểu Ba đứng dậy, vừa mặc áo vừa nói: “Để xem sau cũng được.”
Anh đưa tôi đi ăn thịt dê nướng, đến khi ăn xong, mặt trời cũng dần ngả về tây, chúng tôi chậm rãi bước đi trên đường, đột nhiên anh nói: “Kì Kì, chúng ta cắt đứt đi!”
Tôi nghi rằng tai mình nghe nhầm, kinh ngạc nhìn anh, anh mỉm cười nói: “Chúng ta cắt đứt quan hệ, sau này không là bạn bè nữa, không đi tìm nhau nữa.”
Ánh hoàng hôn màu đỏ tỏa ra bốn phía, trong không khí có mùi hoa ngọt ngào, nụ cười của anh rất bình tĩnh, rất ôn hòa, tất cả đều giống những buổi chạng vạng ngày hè chúng tôi từng đi qua, tôi cười đánh anh ấy một cái:
“Thần kinh!”
Anh cười giang hai tay: “Có muốn một cái ôm cuối cùng không?”
Tôi cười nói: “Thì ra anh chỉ lấy cớ thôi, muốn lợi dụng em chứ gì? Không cho anh ôm đấy!”
Anh ấy không cho tôi từ chối, mạnh mẽ ôm tôi vào trong ngựciết chặt, tôi cười cũng ôm anh, yên lặng nói trong lòng: “Tất cả sẽ qua thôi, tất cả sẽ tốt hơn.”
Thật lâu thật lâu sau, anh buông tôi ra, cười tủm tỉm nói: “Anh đưa em về nhà.”
Tôi cười cho anh ấy một quả đấm: “Lần sau lấy cái cớ nào đấy hợp lý một chút.”
Hai người hi hi ha ha bước đi, cũng tựa như trước đây vậy, khi chỉ còn cách nhà tôi một đoạn, anh liền đứng lại, tôi vẫy tay với anh: “Ngày mai em tới tìm anh.”
Anh đứng dưới ánh hoàng hôn, nhìn tôi, yên tĩnh cười.
Tôi chạy nhanh về phía trước, đến đoạn rẽ, tôi lại quay đầu vẫy vẫy tay, không nhìn thấy vẻ mặt anh, chỉ nhìn thấy ánh chiều đỏ hồng trải khắp bầu trời, thân hình cao to của anh đắm chìm trong ánh nắng màu cam sáng rọi.
Ngày hôm sau, tôi đến quán karaoke tìm Tiểu Ba, người đứng ở đại sảnh nói với tôi: “Anh Tiểu Ba không quản lý quán karaoke nữa, anh ấy làm chuyện kinh doanh khác.”
“Vậy bây giờ anh ấy ở đâu?”
“Không biết.”
Tôi không tin nhìn anh ta, anh ta áy náy nói: “Anh Tiểu Ba muốn bọn anh nhắn với em rằng, anh ấy không muốn gặp lại em nữa, bảo em sau này đừng đến tìm, tất cả những quán anh Tiểu Ba kinh doanh đều không cho phép em vào.”
Tôi lớn tiếng chất vấn: “Anh có nhầm không vậy? Em là La Kì Kì!”
Anh ta đồng tình nhìn tôi, ánh mắt cứ như tôi là đứa bị bạn trai đá, nhưng còn không chịu chấp nhận sự thật, lòng tự trọng của tôi bị anh ta thương hại, tôi xoay người bước đi.
Đi tới đi lui, hình ảnh ngày hôm qua lại hiện ra trước mắt tôi, cơ thể tôi bắt đầu run rẩy, ngồi xổm xuống đất, Tiểu Ba không nói đùa! Anh thật sự muốn cắt đứt quan hệ với tôi!
Nhưng vì sao chứ? Tôi làm sai điều gì?
Tôi đạp xe tới vũ trường “Bên Dòng Nước”, người đứng trông cửa thấy tôi, trực tiếp bước ra ngăn cản, tôi kiên quyết tiến vào, bị bọn họ đẩy ngã xuống đất, còn cảnh cáo tôi nếu sau này còn xông vào, họ sẽ báo cho bố mẹ tôi và nhà trường biết
Những người quanh đó đều nhìn tôi, nước mắt tôi đảo quanh hốc mắt, nhưng vẫn cố gắng giữ nó lại, trốn sang một bên, ngồi xuống đất lặng lẽ chờ.
Trời dần tối, thấy một chiếc xe máy quen thuộc chạy đến, tôi lập tức chạy tới, có người kéo tôi lại, tôi hét to: “Hứa Tiểu Ba, anh phải nói rõ ràng, em làm gì có lỗi với anh chứ?”
Tiểu Ba không quay đầu lại, đưa xe máy cho đàn em, đầu vẫn đội mũ bảo hiểm, đi vào phòng khiêu vũ.
Dưới ánh đèn nê ông lóe sáng, tôi rốt cuộc cũng không nén nhịn được nữa, nước mắt bắt đầu ào ào tuôn rơi.
Xe anh Lí dừng bên cạnh, anh hạ cửa xe xuống, ra lệnh cho những người đang ngăn cản tôi: “Bọn mày đi chỗ khác đi.”
Hai mắt tôi ướt đẫm nước mắt, mơ hồ nhìn anh ấy, anh ấy nói: “Kì Kì, sau này em đừng đến tìm bọn anh nữa, tính cách của Tiểu Ba em cũng rất hiểu, một khi nó đã hạ quyết tâm, thì đến chín đầu trâu cũng không kéo lại được, sau này bất kể quán nào của bọn anh cũng không cho phép em bước vào, tất cả các anh em đều đã được lệnh.”
Anh Lí bắt đầu đóng cửa xe, cử chỉ bảo lái xe lái đi, tôi khóc lớn hỏi: “Vì sao?”
“Kì Kì, em và bọn anh không phải người đi trên một con đường, em có con đường mà mình phải đi.”
Cửa xe đóng lại, xe của anh Lí cũng chạy đi.
Tôi càng không ngừng khóc, tôi và các anh không phải người trên cùng một con đường ư? Vậy tôi đây đang đi cùng đường với ai chứ? Bảy tuổi tôi chuyển đến thành phố này, chín tuổi quen biết các anh, bây giờ đã là sáu năm trôi qua rồi, gần như mọi nơi ở thành phố này Tiểu Ba đều đạp xe lai tôi đi qua, gần như tất cả kỷ niệm ở thành phố này đều có liên quan đến các anh, giờ các anh hãy nói cho em biết, em và các anh không phải người đi trên cùng một con đường!
Tôi không đi tìm Tiểu Ba nữa, bởi vì tôi biết, anh nói cắt đứt chính là cắt đứt, cho dù tôi có khóc lóc đến chết trước mặt anh, anh cũng không liếc mắt nhìn tôi lấy một cái, cũng giống như khi ở bên hồ sen năm đó, anh ngâm nga bài tiếng Anh, mặc kệ tôi làm ầm ĩ thế nào, anh nói không để ý tới tôi, thì tuyệt đối sẽ không để ý tới tôi.
Sau khi cắt đứt với Tiểu Ba, tôi đột nhiên người không có bạn bè, không có chỗ dừng chân.
Em gái ngày nào cũng ở nhà chơi đàn điện tử, tôi không thích nó cứ làm ầm ĩ như vậy, nó chê tôi ở nhà làm phiền đến nó, tôi bảo nó đóng cửa vào mà luyện đàn, nó không kiên nhẫn nói: “Mùa hè nóng thế này, đóng cửa vào không phải là vừa buồn vừa nóng chết sao? Sao chị không ra ngoài tìm bạn mà chơi?”
Hóa ra, tôi thường không ở nhà, người trong nhà này cũng không quen với sự tồn tại của tôi, tôi chỉ có thể đi giày vào và bước ra khỏi cửa.
Tôi dùng tiền tiêu vặt, mua một bao thuốc lá loại rẻ tiền, ngồi ở bờ sông hút.
Nước sông vẫn giống như trước đây, nhưng tất cả đều đã thay đổi rồi.
Ngày hè yên tĩnh đến khốc liệt, tôi ngồi dưới ánh mặt trời chói chang, chậm rãi hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, nhớ về một năm trước, tôi còn nằm dài trên sofa với Hiểu Phỉ, tâm tình chuyện tương lai, tranh luận xem trường đại học Thanh Hoa tốt, hay đại học Bắc Kinh tốt; tôi còn đi cùng Tiểu Ba đến hồ sen học tiếng Anh vào mỗi sáng sớm, cùng ôn tập bài vở.
Nhớ tới những chuyện đó, làm cho tôi có cảm giác xa xôi không chân thật, tuy nhiên, chỉ mới một năm thôi, vì sao chỉ ngắn ngủi một năm, mà toàn bộ thế giới đã thay đổi?
Nghĩ tới còn phải trải qua ba năm trung học phổ thông, tôi đột nhiên cảm thấy mệt mỏi rã rời, tôi bắt đầu hiểu được quyết định đi học Trung Chuyên của Lâm Lam, chính là mệt mỏi, không còn sức lực chống đỡ, cho nên muốn học xong thật nhanh, tạo ra một kết quả cho bản thân mình.
Tôi ngồi bên bờ sông một ngày lại một ngày, hút một bao lại một bao thuốc, và cũng thầm đưa ra quyết định.
Buổi tối, ăn cơm xong, tôi nói với bố mẹ: “Bố mẹ đừng ra ngoài khiêu vũ vội, chờ con rửa bát xong, con muốn nói một chuyện với bố mẹ.”
Tôi nói nghiêm túc làm bố mẹ cũng nghiêm túc theo, họ đều ngồi trên sofa, hơi lo lắng hỏi: “Chuyện gì thế? Con nói thẳng đi, bát đũa cứ để trong bếp đã.”
Tôi nói: “Con không muốn học trung học phổ thông.”
Sắc mặt của bố lập tức thay đổi, mẹ giữ lấy cánh tay bố, ám chỉ bố đừng vội vàng, nhìn tôi hỏi: “Vì sao?
“Không vì sao hết, con chỉ không muốn học nữa, con muốn đi làm sớm một chút, con có thể thi vào trường kỹ thuật, con khẳng định có thể thi được, hai năm sau sẽ đi làm.”
Sắc mặt bố xanh mét: “Tuy nhà chúng ta không giàu có, nhưng cũng không đến nỗi phải trông cậy vào con đi kiếm tiền để nuôi gia đình, dù con có muốn học hay không cũng phải học trung học phổ thông.”
Tôi nhàn nhạt nói: “Bố mẹ cứng rắn muốn con đi học tiếp, con cũng chỉ có thể tiếp tục học, vì bố mẹ vẫn là bố mẹ của con, con là con gái, không thể không nghe theo bố mẹ. Mà nếu bây giờ để con thi vào trường kỹ thuật, con còn có thể thi vào ngành tốt, bố mẹ không đồng ý để con thi, qua vài năm nữa, có thể ngay cả trường kỹ thuật con cũng không thi đỗ.”
Bố đứng bật dậy, bàn tay to định vung ra, mẹ vội ôm lấy bố, đẩy bố ra ngoài: “Anh ra ngoài trước đi, em nói chuyện với Kì Kì một lúc.”
Mẹ ngồi đối diện tôi, tôi trầm mặc nhìn mẹ, lạnh lùng nghĩ mẹ không thể có cách nào, cũng không có khả năng khiến tôi thay đổi quyết định.
Mẹ suy nghĩ rất lâu, mới bắt đầu nói chuyện: “Mẹ biết trong lòng con luôn giận chuyện bố mẹ đưa con đến ở với ông ngoại, cũng luôn luôn cảm thấy bố mẹ bất công, rất tốt với em gái con, nhưng các con đều do mẹ sinh ra, trong lòng bàn tay đều là thịt, trong lòng bố mẹ hai chị em con đều như nhau, chẳng qua em con tính tình hoạt bát, thích nói chuyện, vì vậy mà tự nhiên bố mẹ trao đổi nhiều với nó hơn; con lại rất trầm mặc, chuyện gì cũng không chịu nói cho bố mẹ biết, vì vậy mà tự nhiên bố mẹ trao đổi ít hơn với con. Chính con ngẫm lại xem, mẹ có nói sai không? Mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, em con đều nói hết những chuyện ở trường cho bố mẹ nghe, con lại không nói cái gì, bố mẹ hỏi con, muốn trao đổi với con, con lại nói một câu có lệ ‘không có gì’ rồi cho qua.”
Tôi trầm mặc, chẳng lẽ tôi sinh ra đã có tính tình trầm mặc cổ quái sao?
“Thực ra, nỗi lòng bố mẹ dành cho con và em con không hơn kém nhau chút nào, em con làm sai chuyện gì, bố mẹ trực tiếp trách móc nó, nó khóc lớn một trận, ngày hôm sau lại vội vàng nói một câu bố ơi, hai câu bố ơi, từ trước đến giờ nó không hề xa cách bố mẹ, còn con thì thế nào? Tính tình con quật cường, nói nặng hơn là sợ con nổi loạn, không nói con con lại nghĩ.” Mẹ nói xong đôi mắt cũng đỏ hoe.
Thực ra, những đạo lý ấy tôi đều hiểu, không phải bố mẹ không thương tôi, nếu thật sựthương tôi, đã trực tiếp để tôi học trường kỹ thuật, vừa bớt lo lắng vừa tiết kiệm tiền, làm gì phải cố gắng thúc ép tôi học trung học phổ thông như thế này? Chẳng qua xét đến những chuyện nhỏ cụ thể, sẽ có điều thiên vị, nhưng trên đời này có bố mẹ nào thừa nhận mình bất công đâu, họ cảm thấy đây đều là những việc lặt vặt, chẳng đáng nhắc đến, lại không biết rằng thế giới của trẻ con thường xâu chuỗi nên từ chính những việc nhỏ nhặt lặt vặt đó.
“Ông ngoại, bà ngoại con đều xuất thân từ gia tộc lớn, bà ngoại con từng học trường nước ngoài, thông thạo tiếng Anh, ông ngoại con rất có tiếng tăm trong ngành kỹ sư, nhưng hai đứa con gái của họ, đều không học đại học, mẹ là bởi vì bố dượng không cho tiền đóng học, dì con là bởi vì mâu thuẫn với mẹ kế, nhân lúc ông ngoại con đi nơi khác thị sát công trình, trộm hộ khẩu ra ngoài xin làm công nhân, đây đều là nỗi đau cả đời của ông ngoại con, con nhìn vào tên của mẹ và dì con, thì sẽ biết kỳ vọng mà ông ngoại con dành cho hai cô con gái của mình, nhưng hai người đều để ông thất vọng rồi. Ông đặt tất cả nguyện vọng của mình lên người con, trước khi rời xa thế giới này, ông để lại cho con hơn hai vạn tệ, nói là học phí cho con học đại học, dặn mẹ nhất định phải nuôi con học hết đại học, còn nói nếu con vào đại học, nhất định phải nhớ đến trước mộ nhìn ông.”
Rất nhiều năm rồi không ai nói chuyện về ông ngoại với tôi, nước mắt tôi không nghe theo khống chế, từng giọt từng giọt chảy xuống.
“Hơn hai vạn bây giờ cũng không phải là số tiền nhỏ, huống chi là vài năm trước? Vợ hai của ông thừa dịp ông ốm nặng, đã trộm và giấu đi rất nhiều tiền tiết kiệm. Cả đời ông con sống không yên, mẹ và dì con không muốn ông trước khi mất còn phải thấy người thân tranh tài sản, nên nói với ông rằng tất cả tiền đều lấy lại được. Sau khi ông con qua đời, dì con vốn được hưởng một nửa bất động sản nhưng không nhận, chỉ giữ lại sách vở của ông con, mẹ cũng chỉ lấy bản chép tay truyện “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” của ông.” Mẹ nói đến đoạn thương tâm, cũng bắt đầu khóc, “Con cũng đừng hận bà vợ hai của ông con, bà ấy không có con cái, vì vậy muốn lấy chút tiền, mẹ và dì con không oán hận bà ấy, mẹ và bố con dù không có nhiều tiền, nhưng chỉ cần con còn đi học, thì dù bố mẹ có phải đập nồi bán sắt vụn cũng quyết nuôi con ăn học, con chỉ cần nhớ tấm lòng của ông ngoại với con là được.”
Mẹ lau khô nước mắt, nói: “Tuy ông ngoại hy vọng con học đại học, nhưng mẹ cũng không muốn ép con, năm nay con cũng không còn bé nữa, mười lăm tuổi rồi, ở tuổi này của con, mẹ đã đến nhà xưởng làm việc, tuổi nghề cũng được một năm, bố con đã bốc dỡ than ở đường sắt để tự trang trải học phí ình, mẹ tin con có thể tự suy xét, tự quyết định. Nếu con vẫn quyết định đi học trường kỹ thuật, mẹ sẽ thuyết phục bố con, đồng ý cho con đi học, sau này con đến trước mộ của ông ngoại con, mẹ sẽ giải thích rõ ràng với ông, là mẹ không biết làm mẹ, là mẹ đã để ông thất vọng, không liên quan gì đến con.”
Mẹ khóc không thành tiếng, tôi cũng khóc không kịp thở.
Một lúc sau, mẹ ổn định lại cảm xúc và nói: “Cho con ba ngày để suy nghĩ, sau đó hãy cho bố mẹ một câu trả lời rõ ràng.”
Tôi về phòng ngủ của mình, ôm cuốn “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” nằm trên giường, nước mắt vẫn chảy không ngừng.
Suy nghĩ cả đêm, trong đầu đều là nét mặt và nụ cười trìu mến, bao dung của ông ngoại.
Thật ra, tôi hiểu mẹ lấy lùi làm tiến, những câu sau mẹ nói với tôi đều là để kích tôi, nhưng đây là tâm nguyện của ông ngoại, đây là cách duy nhất tôi có thể giữ chữ hiếu.
Sáng hôm sau, tôi đi vào phòng ngủ của bố mẹ, nói với họ: “Con quyết định đi học trung học phổ thông.”
Mẹ và bố đều thở ra như trút được gánh nặng, bố lập tức lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc bút máy đưa cho tôi: “Chiếc bút này rất quý, muốn để lại nó cho con, bố mẹ đã bàn với nhau, dù con có học thế nào, chỉ cần chính con tán thành với mình là được, bố mẹ không ép con nhất định phải thi vào đại học.”
Trên thân bút máy có khắc hai dòng chữ mạ vàng: biển học tập là con tàu đau khổ vô tận, có đường lên được núi sách.
Tôi siết chặt chiếc bút máy trong tay: “Nếu lựa chọn học tiếp, con nhất định sẽ thi được đại học. Con có một yêu cầu.”
“Con nói đi.”
“Con muốn vượt qua trung học phổ thông theo cách của mình, con muốn bố mẹ tin tưởng con, cho con tự do.”
Bố nhìn mẹ, mẹ nói: “Không thành vấn đề, bố mẹ luôn tin tưởng con. Nhưng cũng phải nói, bố mẹ không thúc ép con bao giờ, con nhìn những nhà hàng xóm của chúng ta xem, có nhà ai quản con gái như nhà ta không? Em con mẹ cũng bắt nó phải về nhà trước mười giờ tối, còn con ở bên ngoài chơi đến mười một giờ, bố mẹ cũng chỉ cảnh cáo con một chút, thực ra bố con luôn nuôi con như con trai, không miễn cưỡng con thay đổi tính tình.
Bố nói: “Mười ba tuổi bố đã ra ngoài vừa học vừa làm, làm khuôn vác ở đường sắt để kiếm tiền học hết trung học, bố tin con gái bố cũng có khả năng chịu trách nhiệm với chính bản thân mình.”
Tôi gật gật đầu, xoay người đi ra phòng ngủ của bố mẹ. Tuy rằng khúc mắc đã được tháo bỏ, nhưng sự xa cách nhiều năm vẫn không thể tan biến hết, đại khái là tôi vĩnh viễn không thể giống em gái, ôm cổ bố, ghé vào lòng mẹ làm nũng, nhưng… như vậy là đủ rồi.
Cây liễu mọc bên bờ sông xanh um tươi tốt, sáng sớm gió mát mang theo không khí ẩm ướt, có mùi thơm ngát của cỏ cây hoa lá.
Tôi ngồi bên bờ sông, tháo giày, ngâm chân dưới nước.
Nhắm mắt lại, tất cả ký ức dường như đều hiện ra trước mắt.
Năm tuổi, rời xa ông ngoại, trở lại bên cạnh bố mẹ.
Sáu tuổi, đến trường, lại tạm nghỉ học.
Bảy tuổi, học ở trường tiểu học quân đội, quen biết Hiểu Phỉ.
Tám tuổi, chuyển nhà đến thành phố này, gặp được Trương Tuấn.
Chín tuổi, chống đối cô giáo Triệu, trốn học đến quán game, gặp Tiểu Ba.
Mười tuổi, ngồi cùng bàn với Trần Kính, gặp cô giáo Cao.
Mười một tuổi, Quan Hà chuyển trường đến học cùng lớp.
Mười hai tuổi, tôi gặp lại Hiểu Phỉ, gặp cô giáo Từng Hồng.
…
Tôi từng nghĩ rằng thế giới này cho tôi quá ít, nhưng bình tâm suy nghĩ lại, tôi nhận được ít thật sao?
Bố Hiểu Phỉ luôn đánh mẹ cậu ấy, cậu ấy đối mặt với một gia đình bạo lực; bố Quan Hà mất sớm, Quan Hà phải ăn nhờ ở đậu, phải nhìn mặt lựa lời để lấy lòng bố dượng và anh chị; bố Tiểu Ba mất sớm, tinh thần mẹ anh thay đổi thất thường, kinh tế luôn luôn khốn quẫn; Lâm Lam tuy có cả bố lẫn mẹ, nhưng mẹ lại làm nên chuyện xấu hổ rồi ly hôn, cô ấy thay mẹ nhận những lời đồn đại, những chuyện nhảm nhí; cố gắng, nghiêm túc học tập, nhưng lại vì gia đình bần cùng, không thể không sớm mang trên vai gánh nặng gia đình.
Họ đều kiên cường, đều mỉm cười, còn tôi thì sao?
Quan hệ giữa bố và mẹ luôn hòa thuận, họ bao dung tôi, tôi còn có một người ông ngoại thương yêu mình, mặc dù tuổi thơ của tôi thiếu thốn tình thương của bố mẹ, nhưng tôi lại có những kỷ niệm quý báu bên ông ngoại, còn em gái tôi vĩnh viễn không biết được ông ngoại của chúng tôi là một người nho nhã, dịu dàng, trưởng giả, em gái có những thứ tôi không có, nhưng tôi cũng có những thứ em gái không có.
Học tiểu học, tôi không có bạn bè, bị cả lớp cô lập, nhưng chính vì bị cô lập, nên tôi mới quen biết Tiểu Ba, Ô Tặc, anh Lí, Tiểu Ba làm tôi hiểu rằng, cả ngàn người bạn học cũng không bằng một người.
Dù tôi gặp phải cô giáo Triệu không tốt, nhưng cũng gặp được cô giáo Cao giàu tình yêu thương, dù tôi gặp phải thầy chậu châu báu hẹp hòi, nhưng cũng gặp được cô giáo Từng Hồng dễ tính, thoải mái.
Tôi có lý do gì để trách số phận? Có lý do gì để tự giận mình đây?
Tôi ném tất cả thuốc lá chưa hút và bật lửa xuống dòng sông, đưa mắt nhìn chúng dần bị nước sông nuốt trọn, tất cả những chuyện của hôm qua đều đã qua rồi!
Tôi đứng lên, làm một khởi đầu mới, không chỉ vì mình, mà còn vì ông ngoại, bố mẹ, Tiểu Ba, Hiểu Phỉ, cô giáo Cao, cô giáo Từng Hồng… Con người không chỉ sống vì mình, mà còn sống vì người mình yêu quý nữa.
Hết phần II.
Hết tập 1.
Tiểu Dương: truyện được chia làm hai tập. Phần I và Phần II ở tập 1, phần III ở tập 2.
Edit đoạn này mình có rất nhiều cảm xúc, nước mắt mình cũng đảo quanh hốc mắt như Kì Kì, khi nâng mu bàn tay lên dụi mắt, nước mắt chảy ướt cả tay!
***
Nếu thích câu chuyện này và bạn muốn đọc tiếp tập hai, thì bạn có thể tìm bản tiếng Trung, bản convert để đọc hoặc đọc tiếp bản chuyển ngữ của mình. Đây là mục lục:
tieuduongtd.wordpress /toi-khong-th%E1%BB%83-quay-v%E1%BB%81-t...
Tiểu Dương: Mời các bạn cùng đọc tiếp Tập 2 – phần III của truyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...