Một ngày nọ, bốn đứa chúng tôi vừa ăn kem, vừa ngồi ở cái đình trong khu vườn trường tán gẫu về nam sinh, một nam sinh mặc quần áo trắng cưỡi xe đạp từ cổng vòm vào, Lí Sân lập tức trầm mặc. w:st="on">Nam sinh đó dừng xe, cười đánh đấm chào hỏi bạn của mình rồi đi vào khu phòng học. Nam sinh ấy rất cao, mái tóc đen thùi hơi xoăn, hốc mắt hơi thâm, cái mũi thẳng, đeo kính mắt, nụ cười xán lạn như ánh mặt trời.
Nếu để tôi dùng từ hình dung, tôi sẽ lập tức nghĩ đến thiếu nữ trong truyện tranh “Bạch mã vương tử”, tôi biết như vậy rất buồn cười, nhưng đó thật sự là ấn tượng đầu tiên trong mắt tôi.
Ba cô bạn kia đều đang nhìn chằm chằm vào người ta, tôi không nhịn được hỏi: “Ai thế?”
Lí Sân hung hăng lườm tôi, vô cùng bất mãn vì tôi chả biết gì, nhưng lại lập tức đắc ý giải thích: “Thẩm Viễn Triết, bạn hồi tiểu học của tớ, chúng tớ cũng có quan hệ rất tốt.” Bộ dáng của cô bạn này không phải là xem thường như khi nhắc đến những nam sinh cùng khối, mà trong giọng nói còn thấy được cảm giác sùng bái.
Nghê Khanh cười nói: “Giờ đang là lớp trưởng lớp 7-6 đấy, nghe nói nữ sinh trong lớp 7-6 phải có ít nhất một nửa thích cậu ấy.”
Lí Sân không hé răng, hình như không vui.
Lâm Lam cười, nháy mắt với tôi, trêu Lí Sân, “Không phải cậu thích người ta đấy chứ?”
Lí Sân mất hứng nói: “Làm gì có! Tớ chỉ chơi thân với em gái cậu ấy thôi.”
Nghê Khanh lập tức thân thiết hỏi: “Nghe nói Thẩm Viễn Tư ở lớp 7-2 là em gái cậu ấy, sao cậu ấy lại bằng tuổi em gái thế? Họ là anh em sinh đôi à?”
Lí Sân lắc đầu, “Không phải, Thẩm Viễn Triết hơn Thẩm Viễn Tư hai tuổi.”
“Sao? Hơn hai tuổi á? Cậu ấy đúp à?”
Lí Sân cứ như sợ người ta coi thường Thẩm Viễn Triết, lập tức nói: “Không phải đâu! Từ lớp một hai người đó đã học cùng khối rồi, thành tích học tập của họ rất tốt. Hình như là trước đây cậu ấy bị bệnh, phải làm rất nhiều cuộc phẫu thuật, đến khi khỏi bệnh mới đi học, thế nên mới học chậm một chút.”
Khó trách cậu nam sinh này hoàn toàn khác so với nam sinh cùng khối, hóa ra là hơn chúng tôi vài tuổi. Sau đó mấy cô bạn ấy nói gì, tôi đều không nghe được, bởi vì tôi nhìn thấy Trương Tuấn.
Trương Tuấn vừa đi vừa nói chuyện với một nữ sinh lớp 9, đi đến bên hồ nước, nữ sinh kia ngồi xuống, Trương Tuấn đứng trước cô gái đó. Hai người đều cười vui vẻ, Trương Tuấn lộ ra trưởng thành không hợp tuổi, đi cạnh nữ sinh lớp 9, không hề cảm thấy cậu ấy ít tuổi, nữ sinh kia thỉnh thoảng lại vừa cười vừa giận giơ tay đánh cậu ấy mấy cái, hoặc dùng khuỷu tay huých cậu ấy một cái, Trương Tuấn vẫn luôn mỉm cười, động tác chân tay của hai người đó lộ ra ái muội.
Nghê Khanh khẽ kêu: “Trương Tuấn!” Ba cô bạn không ai bảo ai, cùng đưa mắt chăm chú nhìn giống tôi, lúc này tôi mới muộn màng nhận ra, thì ra Trương Tuấn là người nổi tiếng trong khối chúng tôi.
Nam sinh lớn lên dường như chỉ trong nháy mắt, không lâu trước kia, cậu ấy còn đội mớ tóc con nhím, cao cao gầy gầy, tay dài chân to, dáng vẻ hơi giống quái thú, thế mà trong nháy mắt, liền biến thành vóc dáng thon dài, phong cách xuất chúng.
Thật ra trong mắt tôi cậu ấy vẫn là cậu ấy thôi, nhưng còn đám Lâm Lam, tôi biết trong mắt họ Trương Tuấn không còn giống Trương Tuấn của thời tiểu học nữa.
Nghê Khanh thở dài, “Đáng tiếc nghe nói cậu ấy không thích nữ sinh bé, chỉ chơi với nữ sinh trường khác thôi.”
Lâm Lam hỏi: “La Kì Kì, cậu tốt nghiệp Tứ Tiểu đúng không? Chẳng phải Trương Tuấn cũng tốt nghiệp Tứ Tiểu à?”
Tôi lập tức nói: “Chúng tớ không quen, không nói chuyện nhiều.”
Lí Sân và Nghê Khanh đều có biểu tình vốn phải như thế, chỉ còn thiếu há mồm nói: “Người như con bé La Kì Kì này, mà cũng xứng nói chuyện với Trương Tuấn sao?”
Nhìn bộ dạng của họ, cũng không biết tôi xuất phát từ tâm lí gì, thế nhưng nói: “Ở tiểu học cậu ấy đã bị đúp, còn chơi bời ở bên ngoài, thích hút thuốc đánh nhau.”
Vốn tưởng rằng ánh mắt mấy cô gái kia có thể lập tức thay đổi, nhưng không ngờ họ lại càng nhiệt tình hơn, “A? Cậu còn biết gì nữa hả? Cậu ấy có bạn gái không? Cậu ấy thích nữ sinh như thế nào?”
Tôi bị kết quả ngoài dự đoán ấy dọa, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn họ.
Trung học và tiểu học tựa như là hai thời đại hoàn toàn khác nhau. Ở tiểu học, mọi người đều thích nam sinh thành tích học tập nổi trội xuất sắc, được giáo viên quý mến, vì vậy gần như tất cả nữ sinh trong lớp đều thích Trần Kính. Nhưng ở trung học, đối với nam sinh có thành tích tốt như Trần Tùng Thanh thì nữ sinh lại không hề quan tâm, thậm chí còn gọi cậu ấy là con mọt sách, mọi người bắt đầu theo đuổi tiêu chuẩn “Nam sinh không xấu nữ sinh không thương”, Trương Tuấn hiển nhiên vô cùng phù hợp tiêu chuẩn này.
Trương Tuấn nhìn về phía cái đình nơi chúng tôi ngồi, chúng tôi đều lập tức chột dạ ngậm miệng, tầm mắt cậu ấy ngừng một chút trên người chúng tôi, cười quay đầu lại, Nghê Khanh lập tức hưng phấn mà nói: “Lí Sân, Lâm Lam, nhất định cậu ấy đã nhìn các cậu.”
Lí Sân và Lâm Lam liếc nhìn nhau, hai má ửng đỏ, trong mắt lại có ý khinh thường đối phương.
Tôi nghĩ đến Quan Hà, nghĩ đến sự xinh đẹp hào phóng của bạn ấy, không kiêu ngạo không siểm nịnh, bỗng nhiên cảm thấy bản thân thực xấu xí, thầm nghĩ chạy nhanh khỏi chỗ này.
Lúc gần đến hành lang, tôi thoáng nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp, trong lòng chấn động mạnh mẽ, nhưng lại không biết chấn động cái gì, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, cứ đi tiếp đi tiếp, cuối cùng không nhịn được dừng bước, quay đầu nhìn, không ngờ cô gái kia cũng chần chờ dừng chân, quay đầu nhìn tôi, hai đứa chúng tôi đều nhìn nhau chằm chằm, trong mắt đều có mê hoặc.
Đột nhiên, cô gái hét to một tiếng: “Kì Kì!”, chạy vọt tới chỗ tôi.
“Hiểu Phỉ!” Tôi cũng phóng nhanh đến chỗ cậu ấy.
Sau đó, chúng tôi đứng ngay dưới tầng trường trung học, giữa vô số ánh mắt của mọi người, ôm chầm lấy nhau, chúng tôi cứ thét chói tai không để ý tới ai, vừa kéo vừa ôm, vừa cười lại vừa nhảy, hai người cười cười, rồi lại ôm mặt khóc rống lên, như là nước mắt chia tay của nhiều năm trước vẫn chưa chảy hết.
Khi hai đứa dần nguôi xúc động, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm mình, Hiểu Phỉ nhìn tôi le lưỡi, tôi thật xấu hổ quẫn bách, nhưng vẫn không nhịn được muốn cười.
Hai người tương thông tâm hồn, nắm tay nhau, chạy ra ngoài, chạy một hơi khỏi tầm mắt mọi người, chạy đến rừng cây nhỏ.
Cậu ấy hỏi: “Cậu học lớp nào?”
“Lớp 7-1, còn cậu
Vẻ mặt cậu ấy không thể tin, “Tớ học lớp 7-2, cách vách lớp cậu đấy.”
Thật không thể tin được!
Đã khai giảng được mấy tháng rồi, hai lớp chỉ cách nhau một bức tường, giáo viên đều giống nhau, tôi còn là đại biểu cho học sinh mới bước vào trường, phát biểu trước mặt tất cả học sinh trong trường, thế mà hôm nay chúng tôi mới tìm thấy nhau. Cậu ấy nói với tôi, lúc khai giảng, cậu ấy ngồi phía dưới, nghe thấy tôi nói, nhưng lại không nhìn kĩ tôi trông thế nào, cậu ấy lại không chuyên tâm nghe, cũng không nghe thấy tên tôi là gì.
Rất nhiều năm sau, tôi đọc truyện tranh “Rẽ trái, rẽ phải” của Cơ Mễ, có bạn thấy nó quá lãng mạn không thật, nhưng tôi lại vô cùng tin tưởng, bởi vì vận mệnh thật sự rất thần kỳ, nếu nó không để chúng tôi gặp nhau, thì tôi và cậu ấy sẽ bị ngăn cách bởi một bức tường, dù tôi đứng ngay dưới ánh đèn, đứng trước mặt cậu ấy, thậm chí còn có thể có ai đó đứng gần cậu ấy gọi to tên tôi, cậu ấy cũng sẽ không gặp được tôi.
“Rẽ trái, rẽ phải”: là truyện của tác giả Cơ Mễ (Đài Loan). Truyện đã được dựng thành phim điện ảnh, nếu bạn chưa đọc thì thử đọc xem nhé, bản dịch của chị Trang Hạ:
trangha.wordpress /2005/10/28/re-trai-re-phai/
Xa nhau bốn năm, nhưng giữa tôi và cậu ấy vẫn không có gì ngăn cách, chúng tôi thân thiết giống như chỉ vừa mới chia tay nhau ngày hôm qua thôi, cậu ấy cũng giống trước đây, rất hay nói chuyện, vội vàng muốn kể hết cho tôi nghe về cuộc sống của mình trong bốn năm vắng bóng tôi, tôi thì cũng giống trước, trầm mặc lắng nghe, chia xẻ hỉ nộ ái ố của cậu ấy. (hỉ nộ ái ố: vui giận yêu ghét)
Rất nhanh, giờ giải lao đã hết, tiếng chuông vào lớp vang lên, chúng tôi nắm tay nhau chạy về lớp, cậu ấy dặn đi dặn lại, tan học tôi phải nhớ chờ mình, tôi vô cùng vui vẻ gật đầu.
Trở lại phòng học, Lâm Lam hỏi tôi, “Cậu rất thân với Cát Hiểu Phỉ à?”
Tôi cười, nói rõ ràng: “Cậu ấy là người bạn tốt nhất của tớ, cậu biết cậu ấy sao?”
Lâm Lam cười cười, “Thành tích học tập của cậu ấy là nhất lớp 7-2 đó, vừa khai giảng, giáo viên chủ nhiệm lớp 7-2 đã cho cậu ấy làm lớp trưởng, thế mà cậu ấy lại từ chối, cậu ấy nói ở tiểu học đã làm lớp trưởng mãi rồi, làm suốt sáu năm, thật sự đã ngấy làm lớp trưởng.”
Tôi không nhịn được cười, Hiểu Phỉ chính là như vậy.
Từ khi gặp lại Hiểu Phỉ, tôi hoàn toàn bất hòa với đám Lâm Lam.
Chiều nào tôi và Hiểu Phỉ cũng ngồi cùng một chỗ, mười phút giữa giờ nào chúng tôi cũng nói chuyện với nhau.
Nếu lớp cậu ấy tan học trước, nhưng lớp chúng tôi vẫn còn học, thì cậu ấy sẽ thò đầu ngó vào lớp của tôi, giáo viên nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy lại lập tức rụt đầu lại, cứ như vậy một lúc, cậu ấy lại thò đầu vào lớp tôi, nhìn xung quanh tôi. Giáo viên của hai lớp chúng tôi giống nhau, nên đều biết cậu ấy. Cậu ấy xinh đẹp, thành tích học tập tốt, tính cách cũng vui vẻ hòa đồng, nên giáo viên không tức giận, mà ngược lại còn bật cười vì bộ dáng thò đầu rụt cổ, lén lút của cậu ấy, thế là giáo viên của chúng tôi vẫy vẫy tay, cho chúng tôi tan học.
Thế nên chẳng bao lâu sau đó, không chỉ lớp 7-1 và lớp 7-2, mà ngay cả các giáo viên cũng biết Cát Hiểu Phỉ có cô bạn cực tốt tên là La Kì Kì.
Tôi và Hiểu Phỉ cả ngày dính cùng một chỗ, thầm thì to nhỏ. Nói hết chuyện quá khứ, chúng tôi lại bắt đầu kể đến chuyện hiện tại, khi nói đến chuyện mối tình đầu, đề tài này đương nhiên không tránh khỏi những cậu nam sinh. Hiểu Phỉ đưa thư tình mình nhận được cho tôi xem, thật là rất đồ sộ nhá!
Tôi đọc, cậu ấy nghe, có đoạn thật sự viết rất buồn nôn, cậu ấy làm bộ nôn mửa, còn khi đọc đến câu hái sao, cậu ấy có thể vô tình châm chọc, nếu những cô gái khác như vậy, có lẽ tôi sẽ không thích, nhưng dù cậu ấy làm gì, thì trong mắt tôi đều là xinh đẹp đáng yêu.
Hai đứa vừa đọc thư tình vừa cười vui trong rừng cây, Hiểu Phỉ hỏi tôi: “Có nam sinh nào thích cậu không?”
Tôi lắc đầu.
Cậu ấy hỏi: “Cậu thấy khó chịu không?”
Tôi lắc đầu.
Cậu ấy hỏi: “Cậu có người trong lòng không
Tôi nghĩ nghĩ một chút, lắc đầu, tôi đã sớm quyết định không thích Trương Tuấn.
Nhìn thần sắc của cậu ấy, tôi phỏng đoán tâm ý, “Cậu có người trong lòng?”
Cậu ấy mỉm cười không nói lời nào.
“Là ai thế?”
“Một nam sinh học lớp 9. Trước đây là hàng xóm với nhà tớ, còn nhớ mấy hôm trước tớ kể với cậu là khi tớ học tiểu học, thường ngồi sau xe đạp của một anh hàng xóm không?”
“Ừ, nhớ, cậu đắc tội với một nữ sinh cùng lớp, nàng ta gọi anh trai đến đánh cậu, không ngờ lại bị anh hàng xóm ấy dọa chạy mất, anh trai hàng xóm này là thần hộ mệnh của bạn Cát Hiểu Phỉ đó nha!”
Hiểu Phỉ cười ha ha, “Anh ấy, tên là Vương Chinh.”
Hai mắt Hiểu Phỉ vụt sáng lên, mong chờ phản ứng của tôi, tôi lại không có chút phản ứng gì, cậu ấy nhụt chí, đánh lên đầu tôi, “Sao cậu lại thế hả, cứ như là không quan tâm chút nào ấy, là Vương Chinh đó nha! Anh ấy là tay trống trong đội âm nhạc của trường ta đó, trời ạ! Tất cả nữ sinh trường này đều biết anh ấy đấy, thế mà cậu không biết gì sao? Cậu biết không, lúc anh ấy đánh trống trông rất cool nha? Quả thực vô cùng cool!”
Năm đó, từ “Cool” vừa mới lưu hành, khi chúng tôi nói cool, cũng thường cảm thấy bản thân mình thực cool.
(Tiểu Dương: nguyên văn Hán Việt là “khốc”, mình đã tìm kiếm qua mạng Trung Quốc và thấy nó được dùng như từ cool trong tiếng Anh, nên mình chuyển thành cool. Từ cool không chỉ có nghĩa là mát mẻ, lạnh mà còn có rất nhiều nghĩa, ví dụ như tuyệt, rất tuyệt, đẹp, phong cách…)
“Thế bản thân anh ấy có cool không?”
Hiểu Phỉ ra vẻ thực bi thống ngã vào người tôi, “Cực cool! Phi thường cool! Từ hồi học lớp bốn tớ đã thầm mến anh ấy rồi, nhưng người ta căn bản không để ý đến tớ, trước kia là hàng xóm, còn có thể lấy cớ mà tiếp xúc, bây giờ chuyển đến thành phố này rồi, chúng tớ không là hàng xóm nữa, ngay cả cái cớ tớ cũng không có.”
Tôi không cho là đúng nói: “Cậu xinh đẹp đáng yêu như vậy, khẳng định anh ấy sẽ thích cậu.” Trong lòng tôi, Hiểu Phỉ gần như hoàn mĩ, tôi không nghĩ lại có nam sinh nào từ chối cậu ấy.
Hiểu Phỉ lập tức hi hi ha ha nói: “Đúng thế, đúng thế, tớ cũng biết mà. Không chừng anh ấy đã sớm có tình cảm với tớ rồi, chẳng qua thấy tớ vẫn còn là đóa hoa của tổ quốc, (ý chỉ vẫn còn là cô bé, còn nhỏ) nên mới không nỡ tàn phá, bây giờ tớ đã lớn rồi, anh ấy có thể không cần khách khí.” Hiểu Phỉ giương tay, kêu lên với trời cao: “Hoan nghênh tàn phá!” Tôi cười đến đau cả bụng, tròng mắt cậu ấy chuyển nhanh như chớp, dùng sức nắm chặt tay, “Không được, tớ phải cố lên! Đối thủ cạnh tranh của tớ nhiều lắm đó, quả thực chính là cướp miếng thịt từ trong miệng đàn sói đấy.” Cậu ấy lại nói lời thấm thía với tôi: “Kì Kì à, đừng nên thích nam sinh xuất chúng nhé, cậu có thể sẽ rất vất vả đó, cậu ta còn không biết quý trọng sự vất vả của cậu đâu, mà lại càng không muốn động tâm trước, ai động tâm trước thì người ấy thua.”
Tôi cười to, đạo lí cậu ấy nói tôi hiểu hơn bất cứ ai, nhưng kết quả của hành động thì hoàn toàn trái với đạo lí.
~•
Thành tích thi giữa kì được công bố, lớp có hơn bốn mươi học sinh, tôi đứng thứ hai mươi mấy, bố mẹ cũng rất vừa lòng với thành tích này của tôi, nhưng bản thân tôi lại không thấy hài lòng chút nào. Trần Tùng Thanh đứng đầu lớp tôi, Lâm Lam đứng thứ hai, Hiểu Phỉ có thành tích cao nhất lớp, tôi đi hỏi thăm một chút về thành tích của Quan Hà, không có gì bất ngờ, bạn ấy đứng nhất lớp, lại không nhịn được đi hỏi thăm thành tích của Trương Tuấn, đứng thứ hai mươi mấy của lớp, cũng gần như thành tích của tôi, đây mới là bắt đầu của một năm học thôi, kết quả ai thắng ai thua không ai biết.
Bởi vì Hiểu Phỉ và Quan Hà là hai người nổi trội xuất sắc, thành tích học tập cao nhất lớp lại vô cùng xinh đẹp, hai bạn ấy đã trở thành “Song ba” trong khối chúng tôi, ban đầu chỉ là từ do một cô giáo ngữ văn dùng, sau đó lại được mọi người nhất trí tán thành, giáo viên và học sinh đều thích nhắc đến hai cô gái này, dùng họ để so sánh đến so sánh đi với chúng tôi.
Từ ba ở đây có nghĩa là hoa lệ, đẹp đẽ, song là hai, song ba: chỉ hai cô gái này giỏi và đẹp.
Nhân tiện chú thích thêm nhé: từ Ba trong tên của Tiểu Ba không giống từ ba trong song ba này đâu, dù cùng có phiên âm là ba. Mà nó có nhiều nghĩa có thể là sóng, sông, dòng nước… tùy vào từ đi kèm, Tiểu Ba, có thể là con sóng nhỏ, dòng sông nhỏ…)
Theo lẽ thường mà nói, hai cô gái xuất sắc được nhiều người chú ý như vậy, khó tránh khỏi có khúc mắc, nhưng Quan Hà lạnh nhạt bình thản, giữ mình trong sạch, cũng không chế tạo tin tức, Hiểu Phỉ tùy tiện, hi hi ha ha, ngoài học tập ra thì trong đầu toàn là Vương Chinh, ngày nào cũng lên tầng ba rình coi xem có cô gái nào đang để ý đến Vương Chinh của mình không, cho nên dù hai người nổi bật ngang nhau, nhưng lại hoàn toàn mâu thuẫn, cũng không xuất hiện cùng lúc bao giờ.
Sau khi tôi và Hiểu Phỉ gặp lại nhau, “Tình yêu cuồng nhiệt”, dần dần cũng khôi phục bình thường, không còn dính lấy nhau nhiều như trước nữa, cậu ấy thích đi cùng nữ sinh và nam sinh lớp 9, mượn cơ hội hỏi thăm tin tức của Vương Chinh. Tôi thích đến thư viện, gần như giờ ra chơi hôm nào cũng vào đó, tôi rất hay gặp Trần Tùng Thanh, cậu ấy và tôi ngồi cùng một cái bàn lớn, cùng đọc sách, nhưng không nói chuyện với nhau.
Cuộc sống của tôi trở nên đơn giản và vui vẻ, khi Hiểu Phỉ có thời gian, tôi liền chơi cùng cậu ấy, khi Hiểu Phỉ không có thời gian, tôi sẽ đi thư viện. Qua sự chỉ đường của Trần Kính, tốc độ đọc sách của tôi đã rất nhanh, cuốn “Bá tước Monte Cristo” dày như vậy mà tôi chỉ đọc vài giờ đã xong, vì thế, tôi cần rất nhiều nhu cầu về số lượng sách, những sách đọc ngày càng tạp nham, đọc từ Plato cho đến Tịch Mộ Dung, mặc kệ đọc có hiểu hay không.
Bá tước Monte Cristo (tiếng Pháp: Le Comte de Monte-Cristo) là một tiểu thuyết phiêu lưu của Alexandre Dumas cha. Cùng với một tác phẩm khác của ông là Ba chàng lính ngự lâm, tác phẩm thường được xem là tác phẩm văn học nổi tiếng nhất của Dumas. Cuốn sách này đã được viết xong năm 1844. Giống như nhiều tiểu thuyết khác của ông, tiểu thuyết này đã được mở rộng từ cốt truyện do người giúp việc cho nhà văn Auguste Maquet cộng tác.
Plato là triết gia Hy Lạp.
Bà Tịch Mộ Dung là người dân tộc Mông Cổ Trung Quốc, bà sinh năm 1943 tại thành phố Trùng Khánh miền tây nam Trung Quốc, sau theo gia đình đi Hồng Công, tuổi thơ của bà lớn lên tại Hồng Công , sau đó bà lại theo gia đình đi Đài Loan định cư. Sau khi tốt nghiệp chuyên ngành mỹ thuật Trường Sư Phạm Đài Loan, bà liề châu u du học, năm 1966 bà tốt nghiệp tại Học viện Nghệ thuật Hoàng Gia Brúc-xen Bỉ với thành tích xếp đầu bảng.
Tịch Mộ Dung là nhà văn sáng tác nhiều tác phẩm văn học, những tập thơ “Thất lý hương”, “Tuổi xuân không oán hận”, những tập tản văn “Dấu vết trong trưởng thành”, “Tập đồng tâm” v v …
Tôi vẫn không thích về nhà, tan học, tôi thường đi lang thang bên ngoài, cũng không muốn về nhà, bố mẹ thấy thành tích của tôi không có gì đáng ngại nên cũng cảm thấy yên tâm, dùng phương pháp chăn dê để quản giáo tôi.
Hiểu Phỉ cũng giống trước đây, không thích về nhà, tuy nhiên, bây giờ cậu ấy đã có rất nhiều bạn bè khác, vì vậy, cậu ấy không phải thường xuyên ở cạnh tôi nữa.
Sau khi tan học, phần lớn thời gian của Tiểu Ba là ở quán karaoke, nếu tôi không thích về nhà, đương nhiên cũng thường ngâm mình trong quán karaoke đó.
Thông qua tôi, Hiểu Phỉ quen biết Tiểu Ba và Ô Tặc, tôi không có nhiều hứng thú với chuyện ca hát, nhưng Hiểu Phỉ thì vô cùng yêu thích, thời gian đó, vào quán karaoke với đám học trò mà nói là một khoản chi không nhỏ, nhưng tôi lại có thể dẫn Hiểu Phỉ đến đó ca hát miễn phí.
Mỗi lần Hiểu Phỉ đi, Tiểu Ba luôn cung cấp miễn phí đồ uống và đồ ăn vặt, Hiểu Phỉ được ăn mặt mày hớn hở, vụng trộm nói với tôi: “Hay là cậu làm bạn gái của anh Tiểu Ba, như vậy tốt lắm đó, tớ sẽ được ăn uống thoải mái mà lại không cảm thấy ngại.”
Tôi đuổi theo đánh cậu ấy, “Vì mấy miếng mơ khô mà cậu muốn bán tớ hả, sao tớ lại có cô bạn như cậu nhỉ, thật là gian ác.”
Hiểu Phỉ trốn đông trốn tây quanh phòng, còn không quên đút nho khô vào miệng. Tôi đuổi theo cậu ấy, không khách khí vung tay vung chân về phía đó, cậu ấy ăn đau, bắt đầu gọi bậy: “Vương Chinh, Vương Chinh, Vương Chinh. . .”
Tôi giơ hai tay lên, làm bộ gấu đen hung ác chộp mồi, hắc hắc cười lạnh, “Vương Chinh không ở trong này đâu nhé, hơn nữa, anh ấy cũng không phải bạn trai của cậu, ở đây không ai giúp cậu đâu.”
Cậu ấy cắn môi cười, tôi véo cậu ấy, hai người đánh nhau loạn lên, cậu ấy cười giải thích, “Tớ gọi Vương Chinh không phải là muốn ương Chinh giúp tớ đánh cậu, mà là khi tớ thật sự đau, kêu một tiếng Vương Chinh, trong lòng sẽ hạnh phúc, sẽ không đau nữa.”
Tôi nửa tin nửa ngờ, “Thật hay giả?”
Cậu ấy cười, có ý định xông lên véo tôi, “Không tin, cậu cứ để tớ véo một cái, rồi kêu một tiếng thử xem.”
“Cậu tưởng tớ là đồ ngốc à?” Tôi bắt lấy tay cậu ấy, ngăn không cho cậu ấy véo mình, hai người nằm lăn trên sofa, thầm thì cười nói vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...