Trần Niệm ngồi co ro quá lâu, khi đứng dậy cả người tê rần, suýt nữa ngã từ trên miếng xi măng xuống. Bắc Dã kịp thời tiến lên, ôm lấy một thân thể thô ráp và chật vật, tỏa mùi rác thối rữa và mùi mồ hôi mặn.
Trước khi mưa to đổ xuống, gió lớn thổi vù vù.
Cậu kéo cô từ ngoài cửa sổ vào, giống như kéo một bao tải. Cậu lại lấy lá cây, giấy vụn, rác rưới không rõ trên quần áo, trên đầu cô xuống ném ra ngoài cửa sổ, dần dần động tác có phần không khách sáo, sau cùng, đóng cửa sổ lưới, lạnh giọng hỏi: “Do ai làm?”
Tia chớp chiếu gương mặt của cô và cậu trắng lòa;
“Hỏi em đó!” Nếu cô là cái ghế thì cậu có thể ném cô rồi, “Mẹ nó do ai làm?!”
Trần Niệm cúi đầu, rất lâu sau, thấp giọng hỏi: “Tay anh đã khỏi chưa?”
Vẻ mặt Bắc Dã khẽ thay đổi, thái độ thù địch khắp cả người biến mất trong nháy mắt; cánh tay đã tháo băng vô thức giật giật, người quay đầu sang chỗ khác: “Không sao.”
Dưới đèn chân không lờ mờ, hai người đứng đối diện nhau một hồi. Bắc Dã cảm thấy, cô chính là một nhúm bông, cậu làm thế nào cũng không làm gì được, nén giận nói: “Em đi tắm đi.”
Trần Niệm cúi đầu đứng tại chỗ, vô cùng lúng túng.
Bắc Dã nghĩ cô rõ chậm chạp, đạp một đạp dịch chuyển cái ổ, vươn tay định đẩy cô một cái, đụng phải lưng cô, mồ hôi hong khô khiến quần áo bện thành khối rắn.
Ngón tay vẫn duy trì tư thế đụng, cô cũng không né tránh.
“Tìm bộ đồ cho em.” Cậu mở tủ quần áo, tiện tay lấy một chiếc áo sơ mi trắng đưa cho cô. Trần Niệm vươn tay nhận, thấy tay mình rất bẩn, kẽ móng tay đầy bùn đen, rụt tay lại.
Bắc Dã xoay người đi vào nhà tắm, treo áo sơ mi lên móc, quay đầu phát hiện cô lặng lẽ đi vào theo.
Cậu đi tới bên tường, lấy vòi sen trên cái giá xiêu vẹo xuống, chà cặn bẩn màu trắng xám trên vòi nước một cái, cúi đầu chỉ cho cô xem: “Bên này là nước nóng, bên này là nước lạnh.” Nói đoạn chỉnh nước ấm cho cô, “Áp lực nước không ổn định, em coi chừng…”
Trong thoáng chốc, câu kế tiếp nuốt ngược vào.
Trong tầm mắt, đôi chân trần dơ bẩn của cô gái đi tới, váy đồng phục rơi xuống bên chân, thoạt đầu để lại đường nét phẳng phiu, chờ đến khi dòng nước giội vết muối và bùn, tấm vải ấy mềm dần, hiện ra vẻ sạch sẽ và trắng như tuyết nó vốn nên có, giống như một miếng bơ từ từ tan ra.
Trái tim thiếu niên giống như chiếc váy ấy.
Quần áo của cô gái liên tiếp rơi xuống.
Trên gạch men dính đầy cặn bẩn, tiếng nước chảy quanh co khúc khuỷu.
Bắc Dã hít một hơi, nâng tầm mắt, ánh mắt dán vào làn da non mềm của cô. Đi lên, một bức tranh đêm tuyết dần trải ra, dòng chảy trắng ngà, mực nước đen nhạt, tuyết trắng trùng điệp, dạ quang um tùm, điểm hai hạt chu sa, tựa như nụ hoa mai đỏ.
Cuối cùng cậu nhìn vào mắt cô. Cô nhìn cậu, tựa như ổn định mà khẩn trương, tựa như thăm dò lại thận trọng.
Đau đớn một trận. Cậu chợt lùi ra sau một bước. Nước rất nóng, vòi sen phỏng tay. Cậu vội vàng vặn vòi nước, khom lưng, vô tình hay cố ý để áo thun che kín cái quần rục rịch.
Chỉnh xong rồi, cậu nhét vòi sen vào giá, nhanh chóng rời khỏi.
Bắc Dã đi tới bên cạnh bàn thất thần mấy giây, vô thức móc một điếu thuốc ra châm.
Cửa nhà tắm không đóng, tiếng nước chảy tí tách.
Cậu hút mạnh một hơi thuốc, lại phà ra từ từ kéo dài, quay đầu nhìn nhà tắm sáng đèn. Hồi lâu sau, đi tới, cậu đứng lên tia sáng trên sàn nhà, sáng tối như một bức tường, từ đầu đến cuối cậu không bước ra.
Cậu dựa lưng vào tường hút thuốc, nghe tiếng nước chảy, sau một hồi ngồi xuống đất. Cậu cúi đầu, một tay đặt lên đầu gối trái co lại, một tay luồn vào trong quần, di chuyển tới lui.
Mồ hôi chảy xuống dọc theo sống mũi, ấn đường cậu nhíu chặt lại. Cuối cùng, hai chân run rẩy, người đau đớn kêu lên một tiếng.
Trần Niệm dựng thẳng tai nghe, như hiểu mà không hiểu, đứng dưới vòi sen, hậu tri hậu giác rùng mình một cái.
Tắm rửa sạch sẽ xong, Trần Niệm bỏ quần áo bẩn vào máy giặt, tìm bột giặt khắp nơi, kéo ngăn kéo dưới bồn rửa tay, bất ngờ nhìn thấy vật xa lạ cô không nên thấy.
Cô ngơ ngác, đóng ngăn kéo lại, cuối cùng tìm được bột giặt.
Đợi cô mặc áo sơ mi của cậu đi ra khỏi nhà tắm; cậu đang trèo từ ngoài cửa sổ vào, trong tay xách một túi bánh mì nướng, cũng không nhìn cô, không khách sáo ném túi giấy lên trên bàn một cái, đầy vẻ ghét bỏ, giống như cho chó mèo ăn.
Trần Niệm lấy bánh mì ra ăn, thấy trong túi còn có một hộp sữa tươi nguyên chất.
Cô cắm ống hút, uống một ngụm lớn.
Ăn một nửa, phát hiện một chai nước hoa lộ (1) đặt trên bàn, không biết được ai dời đến vị trí nổi bật.
(1) Nước hoa lộ: là một loại sản phẩm giống như nước hoa, dùng dầu hoa lộ làm hương liệu chính, kết hợp với cồn. Công dụng chính của nước hoa lộ là sát trùng, chống rôm sảy, trị ngứa, đồng thời cũng là một loại đồ dùng chống muỗi loại bỏ mùi hôi.
Trên người Trần Niệm bị cắn rất nhiều, chân là khu vực bị nặng nhất.
Cô vặn mở nắp, thoa nước hoa lộ.
Quạt máy thổi một cái, hương hoa mát mẻ khắp phòng.
Từ đầu đến cuối Bắc Dã ngồi trên bệ cửa sổ hút thuốc, đưa lưng vào phòng. Gió lớn thổi phồng áo sơ mi của cậu.
Tia chớp liên tục, cách đó không xa truyền đến tiếng chuông reo, hàng rào đường ray trên quốc lộ hạ xuống, xe lửa rầm rầm chạy qua, mười giờ tối.
Bắc Dã ngoảnh lại nhìn. Trần Niệm không biết leo lên giường từ lúc nào, mặt hướng vào tường co tròn người, gầy gò, chỉ chiếm một góc giường.
Quạt máy thổi phồng áo sơ mi trắng của cậu trên người cô. Chiếc áo sơ mi sửa lại ấy vào người cô rộng như thế, giống như một chiếc váy.
Gió vén chiếc áo trắng, vạt áo sơ mi vén bắp đùi cô.
Thân thể mềm mại trắng ngần của cô giống như một viên bơ bọc trong áo sơ mi của cậu; sờ vào sẽ tan, còn dính tay.
Bắc Dã ngậm thuốc, lạnh nhạt nhìn. Rèm cửa tung bay giữa cô và cậu, chính là chỗ này, góc độ này.
Trước đây, mỗi xế chiều, khi xe lửa đi qua.
Mẹ dẫn đàn ông lạ về sẽ nhét cho cậu mấy đồng để cậu đi ra ngoài chơi. Mẹ đuổi cậu ra khỏi nhà, kéo cánh cửa cuốn kia xuống, ngăn cách cậu bên ngoài. Cửa còn đang hạ xuống, chưa ngăn tầm mắt của đứa trẻ, người đàn ông đã không thể chờ được luồn tay vào ngực người phụ nữ.
Cậu chơi một vòng về, cửa cuốn vẫn chưa mở. Thế là cậu trèo từ ngoài tường vào, ở cửa sổ, nhìn thấy người đàn ông run rẩy trên thân thể trắng ngần của mẹ.
Ván giường lắc lư, thét chói tai, thở dốc, lời lẽ bẩn thỉu, đủ loại âm thanh đau đớn hoặc sung sướng hòa vào tiếng ầm vang của xe lửa, rầm rầm, rầm rầm.
Thuốc trong miệng sắp cháy hết. Bắc Dã hơi cúi đầu, há miệng, đầu thuốc lá rơi xuống miếng xi măng bật nhảy mấy cái, tắt ngúm.
Một tiếng sấm vang lên, giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống. Cậu đóng cửa sổ và tắt đèn, lên giường nằm.
Ván giường lún xuống một chút.
Mùi nước hoa lộ khắp giường. Ngoài rèm cửa sổ có sắc trời mịt mù. Căn phòng vô cùng yên tĩnh, quạt máy quay vù vù.
Trong bóng tối, cậu hỏi cô: “Câu đó đã tập bao lâu?”
Cô mở mắt, lại cụp xuống: “Cả buổi… tối.”
“Người đàn ông lần trước đó là ai?”
“Cảnh… sát.”
“Ừm.”
Một lát sau, Bắc Dã nói, “Sáng mai tôi đưa em đi học.”
Trần Niệm lắc đầu trên gối một cái, nói: “Ngày mai, ngày… mốt nghỉ.”
“Ờ.”
Không có lời khác nữa. Đôi mắt hai người sáng ngời trong bóng đêm.
Ngoài cửa sổ mưa xối xả, giống như muốn giội rửa sạch một phần dơ bẩn.
Trần Niệm quá mệt, nhắm mắt lại. Đang lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ, ván giường chuyển động một cái, sau lưng lún xuống. Bắc Dã xoay người sang, ôm lấy cô.
Trong nháy mắt, Trần Niệm thức tỉnh, lông tơ cả người dựng hết cả lên. Cách chiếc áo sơ mi mỏng, cho dù quạt đang thổi thì da thịt cậu cũng nóng lên.
Cô nhắm chặt mắt, không nhúc nhích. Nhưng cậu cũng không nhúc nhích, chỉ ôm eo cô từ phía sau.
Hai người tựa như đang thăm dò, hoặc giằng co.
Không biết qua bao lâu, cậu buông cô ra, xoay người sang đưa lưng về phía cô.
Thân thể Trần Niệm thả lỏng, mềm dần.
Cách mấy giây, một góc chăn mỏng bay tới, phủ lên bụng cô.
Một tấm chăn, mỗi người đắp một góc, nằm đưa lưng vào nhau, lại một đêm an ổn.
Tiếng gió, tiếng mưa giúp người ngủ say.
Hôm sau lại là một ngày nắng rực rỡ.
Đây chính là mùa mưa.
Khi Trần Niệm thức dậy đã mười giờ sáng. Bắc Dã không có nhà, trứng gà và sữa để trên bàn.
Trần Niệm đứng lên ăn bữa trưa sớm, mở sách đọc sách. Gần trưa, trên cầu thang ngoài tường truyền đến tiếng bước chân, là Bắc Dã về.
Cô hơi khẩn trương, đầu chúi vào sách.
Cửa cuốn kéo lên rồi lại hạ xuống, thiếu niên đi vào, cũng không chào hỏi cô, tự rót nước uống.
Trần Niệm dùng khóe mắt len lén nhìn sàn nhà, thấy quần jean của cậu di chuyển, trên ống quần có nửa dấu giày. Cô liền biết cậu đi làm gì.
Trong nhất thời mũi liền chua xót, muốn cảm ơn, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Mà cậu dường như cũng không có gì để nói với cô.
Trong căn phòng chật hẹp chứa hai người, bầu không khí lại giống như chết.
Cậu ngã xuống giường đọc truyện, cô ngồi bên cạnh bàn đọc sách, không hề giao lưu, chỉ có quạt máy đứng quay đầu giữa hai người, gió lúc thì thổi bên cậu, lúc thì thổi sang bên cô.
Hai người lại cứ sống hòa thuận với nhau như vậy qua cả ngày. Cho đến khi mặt trời chiếu đằng Tây, nhiệt độ trong căn phòng ẩm ướt dần tích tụ, càng ngày càng cao.
Bắc Dã đứng dậy, ném truyện đi vào toilet, đi tiểu, xả nước, rửa tay.
Cửa mở, cậu lấy chậu nước, hắt xuống nền xi măng, để chậu xuống, nói với cô: “Đi ra ngoài đi.”
Trần Niệm ngẩng đầu nhìn cậu. Cậu nói: “Trong nhà nóng lắm, dẫn em đi ra gần đây một chút.”
Trần Niệm để sách xuống đi ra ngoài với cậu.
Sập tối, bên ngoài mát hơn trong nhà. Vì mùa mưa đến, cây cối và xưởng bỏ hoang sạch sẽ hơn lần trước đến xem rất nhiều.
Khu vực nhà xưởng hoang tàn ở ven thành phố, trừ con hẻm huyên náo bên đầu kia cửa sổ nhà Bắc Dã, ba mặt còn lại đều là bãi cỏ hoang.
Giữa tháng Năm, cỏ dại mọc đầy.
Mảnh đất bỏ hoang là xó xỉnh bị thành phố quên lãng, nhưng bừng bừng sức sống, có chỗ cỏ cao ngang hông, có chỗ nở hoa.
Mà mặt trời chiều giống như một quả trứng gà rơi vỡ nát trên bầu trời.
Họ đi một trước một sau, vẫn không nói chuyện. Sau đó, cậu dẫn cô tới một quán ăn nhỏ, ăn cơm tối rồi đi về. Mặt trời lặn, trên bầu trời có những đám mây khoe màu đua sắc.
Sắc trời tối đi một chút.
Đi một đoạn đường về đến khu vực nhà xưởng, cây cối và nhà bỏ không ven đường đều ẩn nấp giữa hoàng hôn, tiêu điều, đáng sợ.
Vẫn không nói chuyện.
Cô theo sát cậu, hơi sợ, ý thức được chỗ bỏ hoang rộng thế này chỉ có hai đứa trẻ bọn họ.
Đột nhiên, Bắc Dã ở đằng trước dừng lại, quay đầu nhìn cô, nói: “Nhắm mắt lại.”
Trần Niệm nhìn cậu, bàn tay thả xuôi bên người khẩn trương nắm chặt.
Mũi cậu hừ ra một tiếng, cậu nói: “Kêu em nhắm mắt lại.”
Trần Niệm đành phải nhắm mắt, thở hơi rối loạn, có chút sợ hãi.
Bốn phía không có bất kì tiếng động nào, cũng không có tiếng bước chân của cậu. Đợi một thế kỷ, cuối cùng,
“Năm, bốn,” thiếu niên nói, “ba, hai, một.”
Gió thổi cây ngô đồng.
Trần Niệm mở mắt, ngay sau đó nhìn thấy ma thuật. Trong nháy mắt, đèn đường dọc con phố sáng lên, ánh đèn màu da cam thắp sáng thế giới, mỗi một gốc cây đều mỉm cười, mỗi một căn nhà trống đều dịu dàng.
Cô há miệng nhìn lên. Cậu lại xông tới kéo tay cô, chạy trên con đường vắng lên đèn:
“Còn một phút.”
Trần Niệm không biết một phút là gì, nhưng cô gắng sức chạy theo cậu.
“Bốn mươi lăm, bốn mươi bốn,”
Cậu đang đếm ngược, cô càng gắng sức chạy,
“Hai mươi, mười chín,”
Họ chạy đến ngôi nhà lầu nhỏ, chạy lên mái nhà, cánh đồng hoang sau lưng tối om như vực thẳm; trước mặt, thành phố bao phủ trong bóng đêm ráng chiều dần tan, sắp bị bầu trời đêm nuốt trọn.
Cậu kéo cô nhảy lên bậc xi măng ở rìa mái nhà, chạy rồi dừng lại, lồng ngực của những người trẻ tuổi giống như ống bễ phồng lên, cùng đếm đến cuối cùng:
“Ba, hai, một.”
Ma thuật bắt đầu.
Đèn đường trên phố lớn ngõ nhỏ của cả thành phố lần lượt sáng lên, như ánh trăng cưỡi dòng nước gợn trong trẻo, chậm rãi dập dờn lan đi.
Là ai dịu dàng cẩn thận như thế, lặng lẽ thắp sáng ngọn đèn trong tim ai.
Mồ hôi trên trán, trên ngực bị gió thổi khô, hô hấp lên xuống dần bình ổn.
“Đi thôi.”
Thiếu niên nhảy từ trên bậc xi măng xuống, cũng giơ tay lên đỡ giúp cô nhảy xuống; cậu buông cô ra, xoay người đi, ngón tay lại trượt từ cánh tay đến lòng bàn tay cô, rồi sau đó móc vào đầu ngón tay cô.
Gió đêm rất nhẹ, gảy tiếng lòng ai đó một cái.
Tuổi trẻ thân yêu à,
Cuộc sống tựa như cây quýt vào mùa hè, ra quả vỏ xanh,
Nhất định có đắng, ngọt cũng có.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...