Thời Niên Thiếu Có Em [taekook]



"Anh ơi, anh có muốn uống cacao không ạ?"

Jungkook nhai xong miếng thịt chiên giòn mềm ấm, răng nhỏ cắn cắn đầu đũa nhìn anh hỏi. Taehyung ngước mắt, tay vươn ra vuốt sạch sốt tương cà lem bên khoé miệng cậu, đáp lời.

"Ăn ngoan đi, anh xuống lấy cacao cho em."

Jungkook vâng dạ gật đầu, người yêu lớn xoa xoa đỉnh đầu tròn vo của cậu một cái mới rời đi. Taehyung gọi hỏi mẹ Jungkook bột cacao của em nhỏ, tự tay pha không muốn phiền mẹ đang làm việc.

Cầm cốc cacao nóng ấm vừa đi vừa thổi, ngang qua khu dọn rửa liền một loạt tiếng động dữ dội vang lên, cốc sữa trên tay Kim Taehyung cũng đồng dạng rơi xuống vỡ tung toé dưới sàn.

Nước cacao nóng hổi vương lên ngực áo, lên cả mu bàn tay bỏng rát, nhưng Kim Taehyung lại không cảm nhận được chút đau đớn nào, chỉ vội vàng ngồi thụp xuống đống đổ vỡ ấy ôm lấy cả mảng đầu đột nhiên đau nhức dữ dội.

Ban nãy nhân viên dọn rửa bất cẩn làm rơi vỡ cả chồng cốc đĩa vừa được tráng lớp nước sạch sẽ.

Kim Taehyung trong quá khứ từng chứng kiến cảnh bát đĩa rơi loảng xoảng trên nền nhà trong mỗi bữa cơm gia đình như một điều thường lệ đến quen thuộc, một đứa trẻ ngót nghét năm, sáu tuổi đầu ngoan ngoãn đi dọn dẹp từng mảnh vỡ một, không sợ hãi, không kêu ca.
3

Kim Taehyung từ năm bố mẹ ly hôn, âm thanh đổ vỡ của thuỷ tinh là thứ ám ảnh đeo đuổi anh qua những năm tháng trưởng thành, mỗi lần nghe được sẽ giật mình đến hoảng sợ, đến nỗi da đầu còn trở nên đau rát quay cuồng.

Anh không hiểu vì sao bản thân lại có thể hoảng loạn với thứ âm thanh đã từng quen thuộc như ăn sâu vào trong thâm tâm mỗi ngày khi bé, đến nỗi mỗi lần như thế đều phải dùng thuốc để bình tĩnh trở lại.

Nhưng đã lâu rồi chưa gặp qua, thuốc an thần cũng chẳng mang theo bên người. Nên hiện tại có bao nhiêu người ở bên cạnh để trấn tĩnh, ngay cả mẹ Jeon cũng chẳng giúp Kim Taehyung bình ổn được phần nào.

Taehyung loạn xạ vùng vẫy, đến nỗi phải mấy người kìm kẹp anh lại nhấc ra xa đống mảnh vỡ của cốc sứ, gương mặt anh tú của con người nhìn cao ngạo kia cũng đồng thời giàn giụa thứ nước mặn nóng, vết bỏng ở ngực áo và mu bàn tay đã ửng đỏ.


"Taehyung con trai, cô đây mà, bình tĩnh lại đi con!"

"Đừng..đừng chạm vào tôi, làm ơn..tôi đau lắm, đau lắm mà.."
1

Nước mắt chảy dài xuống hai hốc mắt ánh lên chỉ toàn những tia hoảng sợ, Kim Taehyung không hề la hét, chỉ cật lực tránh né những cái động chạm, từng tiếng cũng chỉ run rẩy lẩm bẩm lớn nhỏ.

Đến khi Jungkook đột nhiên xuất hiện, cậu vội vàng chạy tới, nét lo lắng không thể giấu giếm nhìn Taehyung vật vã trên sàn nhà, mọi người xung quanh đều vô lực nhìn sang cậu, không thể làm gì.

"Sao vậy mẹ, anh ấy bị sao vậy ạ?"

Jungkook hỏi xong cũng chẳng đợi mẹ cậu trả lời, vội vã ngồi thụp giữ lấy cả cơ thể đang run lên điên cuồng của Taehyung, rồi lại bị anh hoảng loạn xô ra, miệng liên tục cầu xin những điều vô nghĩa.

Cậu khó hiểu, cậu đau lòng, nhưng rất nhanh đã lao đến hai tay nắm chặt hai cổ tay Taehyung giữ lại muốn trấn an anh, đôi mắt to tròn của bạn nhỏ cũng bắt đầu đỏ ửng.

"Taehyung à, nhìn em này, chỉ nhìn em thôi."
11

"Em là Jungkook mà, là bánh bao đây Taehyung."

Kim Taehyung nhìn cậu, nhìn bạn nhỏ đang cật lực trấn an mình, nhìn hốc mắt đỏ au lên đang mở to của cậu. Tiếng khóc bị ngăn lại bởi những cái cắn chặt lên đôi môi không nhịn được nữa nức nở bật ra, yếu đuối dựa vào lòng cậu.

Người cho anh cảm giác an toàn duy nhất đến giờ mới tới.


Jungkook nhẹ nhõm đến nức nở nấc lên một cái, đây không phải lần đầu tiên cậu trông thấy anh hoảng loạn, nhưng lần này còn dữ dội hơn lần trước khi mất một lúc mới có thể giúp anh bình tĩnh trong lòng cậu.

"Ngoan lắm, anh khóc đi, khóc vào lòng em này, rồi bánh bao sẽ lau nước mắt cho anh nhé."

Jungkook ôm Taehyung vào lòng, vừa thủ thỉ vừa hôn lên thái dương anh, từng nhịp vỗ về lên tấm lưng rộng rãi.

Đến khi trở lại phòng nghỉ ngơi, Taehyung cũng đã ngủ vì mệt, Jungkook giúp anh khử trùng vết bỏng rát ở ngực và mu bàn tay, thoa thuốc cẩn thận.

"Rốt cuộc anh đã phải trải qua những thứ gì vậy, Taehyungie?"

Jungkook vuốt lấy hai mí mắt đang nhắm nghiền của anh lớn, não nề thở ra một hơi dài. Cậu không biết, nhưng cậu có thể hiểu được Taehyung đã trải qua điều gì kinh khủng lắm trong quá khứ.

Cậu thu dọn đồ dùng, sau đó liền trèo lên giường ôm lấy thân trên trần tránh đụng vào vết bỏng đỏ rát của anh. Hôn nhẹ lên đôi lông mày đẹp đẽ hơi nhíu lại vì sự khó chịu không rõ, Jungkook nhìn anh, nhìn đến nỗi ngủ quên mất ở bên cạnh.


Kim Taehyung giật mình thức giấc vào nửa đêm, lại cảm nhận được một lực bất ngờ vỗ nhè nhẹ trên bụng mình. Jungkook dù đang ngủ nhưng phản xạ rất nhanh, hễ thấy người bên cạnh có một chút cử động thì bàn tay đặt trên bụng cũng vô thức vỗ về.

Anh mệt mỏi nhấc mi mắt nhìn sang, bạn nhỏ nằm nghiêng người nhưng đầu tròn lại gật gù úp sấp trên gối như ngủ quên. Kim Taehyung hình dung lại việc hồi chợp tối, môi mỏng nhẹ nhõm mỉm cười, cử động một chút liền nhoi nhói ở ngực mạn sườn vì vết bỏng dù đã được xoa thuốc.

Anh dùng một tay ôm bạn nhỏ nằm lại tư thế thoải mái, không muốn nhưng cũng đã làm Jungkook tỉnh giấc mất rồi.

"Taehyung, anh sao thế, khó chịu ở đâu sao?"

Bạn nhỏ ngái ngủ giật mình cuống cuồng muốn ngồi dậy, miệng xinh liên tục hỏi loạn xạ cả lên nhưng Taehyung đã sờ lên một bên mặt tròn tròn, mỉm cười ấn cậu nằm trở lại trong lòng mình.


"Anh không sao cả, nằm ngoan nào."

Jungkook tỉnh ngủ, rất nhanh đã vùi mình vào người anh, bàn tay xoa nhẹ lưng trần gầy gò đến lộ cả xương. Cậu đã chăm anh kỹ lắm, nhưng Taehyung ốm thì rất nhanh, béo lên lại cực kỳ khó.

Taehyung nhìn xuống bạn nhỏ trong lòng, tay vuốt tóc cậu không nói. Jungkook cũng chiều theo mà chăm chú nhìn anh, nhưng lúc sau đã tủm tỉm cười vươn đầu đến thơm lên cằm anh, không nhịn được lên tiếng trước.

"Sao thế, anh cứ nhìn em mãi như vậy ạ?"

Taehyung vuốt má cậu, mới nói.

"Mình hôn nhé?"
6

Jungkook bật cười, không trả lời mà nhích đầu lên, ịn môi hồng hôn lên môi anh, tay cũng gắt gao siết lấy lưng trần rộng rãi.

Kim Taehyung khép mắt, lướt tay lên giữ ở sau gáy cậu, ấn cả hai vào những cái hôn âu yếm. Đến khi đầu hai người một trên một dưới, Taehyung tách miệng cậu ra, đem hai phiến môi mút mát qua một lượt rồi chen lưỡi vào khoang miệng ngọt ngào ấm nóng, điên cuồng cùng lưỡi người nhỏ đảo loạn một trận.

Một tiếng chụt lớn khi hai đôi môi cùng nhau tách ra, Jungkook hé miệng thở dốc, Taehyung mỉm cười chiều chuộng hôn lên trán, lên mắt, lên đầu mũi, xuống cằm của bạn nhỏ, thơm đến hai bánh bao mềm mịn, dừng tại phiến môi ươn ướt mấy cái chóc chóc liền.

Jungkook tủm tỉm cười, vòng tay lên ôm cổ anh chu môi nói mấy lời trêu chọc.

"Taehyung xấu quá, anh bảo Jungkookie còn nhỏ, không được hôn thế này cơ mà."

"Mình hôn giấu mà, Jungkookie đừng khoe mẹ nhé."
6

Taehyung cũng cười tươi, rất nhanh đã cùng cậu diễn trò. Bạn nhỏ kéo cổ anh xuống, thơm lên cái môi không những đẹp còn ngọt.


"Vết bỏng của anh còn đau không?"

"Anh không sao, bánh bao xoa thuốc cho anh ạ?"
21

Jungkook gật đầu cái rụp, còn chu môi thổi phù phù lên ngực anh mấy cái như dỗ dành bạn bỏng nhỏ mau lành.

"Em cởi áo của anh sao?"

"Vâng ạ, vết thương rất lớn, không cởi áo sẽ không xử lý được hết đâu à."

"Nhìn thấy thân thể người ta rồi, em có làm gì mờ ám với anh không đó, hửm?"

Kim Taehyung cười cười dụi mũi lên má bánh bao đùa cậu. Jungkook hí hửng mở to mắt, vừa cong môi vừa cọ cọ đầu mũi cao ngất của hai người lại với nhau.

"Taehyungie có phải cũng muốn em làm gì mờ ám với anh đúng không, hử?"
  
 

11







mấy cô cũng muốn phải humm ??? =)))))))
60


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận