Tiểu côn th*t của Phương Tử Cách rung động phun ra chất nhầy, ma sát cái bụng của Hà Tống.
Hà Tống giảm bớt tốc độ, sau mấy lần nhợt nhạt đưa đánh, là một lần rút ra toàn bộ rồi lại đâm mạnh vào đến tận gốc.
Hắn rất hài lòng mà nghe thấy Phương Tử Cách dựa theo động tác của hắn mà phát ra những âm điệu khác nhau, thật giống như mình đang biểu diễn một loại nhạc cụ mỹ diệu.
Khi bị đâm nông là mang theo giọng mũi “Ừ hừ hừ”, còn cố gắng nhẫn nại để mình không phát ra tiếng gọi.
Khi bị đâm sâu là mang theo tiếng khóc nức nở “A a a”, tận lực đón nhận không khống chế được mà thở gấp gáp.
Nếu mà làm cậu đau đớn, còn có thể nghe tiếng cầu khẩn “Ai á…!”
Hà Tống đều rất thích nghe không biết chán. Cho nên hắn mới thích làm Phương Tử Cách cho tới khóc.
Phương Tử Cách sảng khoái đến không chịu được.
Cậu ngửa đầu nhìn chằm chằm trần nhà cũ kỹ, kỳ thực là ánh mắt đã tan rã cái gì cũng không nhìn rõ bị Hà Tống đâm mà xốc nảy, bên trong hậu huyệt mềm mại một làn lại một làn sóng sảng khoái núm vú bị Hà Tống ngắt nhéo, vừa sướng lại vừa đau.
“Muốn… Muốn bắn… Lão công… Muốn bắn…”
Nói chuyện không quan trọng lắm, bị Hà Tống bóp lấy gốc rễ phân thân, không cho cậu bắn.
“Lão công… Lão công… Cho tôi bắn…!”
Hà Tống ôm cậu ngồi xuống, một tay từ trong túi quần jean lấy ra một sợi dây thừng bằng da, trói côn th*t cậu lại.
Phương Tử Cách vừa nhìn thấy liền muốn khóc.
“Bảo bối nhi không phải yêu thích từ sau đi vào sao? Lão công từ phía sau đâm cưng, đồng thời bắn có được hay không?”
“Không muốn…” Phương Tử Cách lắc đầu: “Cậu… Cậu… Còn lâu mới bắn…”
Hà Tống nghe thấy rất cao hứng, nhưng vẫn nhẹ giọng mềm mỏng mà dỗ cậu: “Cưng kẹp chặt, lão công rất nhanh liền bắn ra… Ngoan!”
Nói xong ôm cậu xuống giường, để cho cậu đứng trên mặt đất. Chân Phương Tử Cách đều đã run lẩy bẩy, nửa ngày mới đứng vững được.
Hai tay Hà Tống vặn bung mông thịt của cậu ra, lần thứ hai cắm vào.
Phương Tử Cách theo bản năng chổng mông lên để cho hắn đâm vào càng sâu, Hà Tống kéo hai tay cậu ra phía sau lưng nắm chặt, trên eo dùng sức đỉnh về phía trước:
“Cưng là môto nhỏ của lão công, đi thôi bảo bối nhi!”
Hà Tống hướng về phía trước bước một bước, Phương Tử Cách liền vội vả bước một bước cậu dùng cái tư thế xấu hổ kia run rẩy đi một bước, hậu huyệt liền co rút lại, kẹp chặt làm cho Hà Tống rất thoải mái Hà Tống hơi động, côn th*t lại đâm mạnh vào bên trong, sảng khoái nối tiếp sảng khoái, nhưng mà lại không chịu bắn ra.
Quả thực là hai tầng nóng lạnh.
“A… A… Không đi được… Không đi được …!”
Cho dù như vậy, cậu vẫn bị Hà Tống dùng côn th*t thúc đẩy, từng bước từng bước đi tới bên cửa sổ.
Mới vừa đỡ lấy bệ cửa sổ, Hà Tống liền phóng đãng mà ở phía sau tăng tốc đâm xuyên.
Khoái cảm như một thanh kiếm hai lưỡi, cắt đứt tinh thần của Phương Tử Cách.
Bên trong *** huyệt của cậu càng ngày càng sảng khoái, phân thân căng lên đau đến càng khó chịu Hà Tống dũng mãnh làm một trận, cậu nghẹn đến muốn điên rồi.
“Lão công! Lão công…! dương v*t rất phồng…! Mở ra nhanh một chút!”
Hà Tống túm lấy eo cậu, giống như pittông đang vận động của một bộ môtơ: “Nhanh thôi bảo bối nhi, nhịn thêm một lát!”
“Không muốn…! Nhịn không được …! Muốn hỏng…!”
Phương Tử Cách lệ rơi đầy mặt, rất muốn mở sợi dây kia ra, nhưng mà Hà Tống đâm mạnh đến mức cậu không dám thả tay ra, sợ hơi buông lỏng sức một chút thì mặt sẽ đập lên cánh cửa kính.
Hà Tống trong tiếng cầu xin của cậu rốt cục cũng mở lòng từ bi, mở nút dây thừng ra.
“A —— a a a a ——————!”
Phương Tử Cách từ trước tới nay chưa từng bắn tinh kịch liệt như vậy. dương v*t được giải phóng run rẩy phun ra dịch thể một cách dữ dội, *** huyệt của cậu cũng không ngừng co quắp làm Hà Tống cũng bắn ra.
Vội vàng tháo bao xuống, Hà Tống ôm cậu tìm một cái ghế tựa ngồi xuống, duỗi hai cái chân dài ra để Phương Tử Cách ngồi lên.
Phương Tử Cách co quắp trong ***g ngực của hắn vẫn còn đang run rẩy mà khóc.
“Cậu… Cậu.. Thật xấu xa…”
Hà Tống hôn lỗ tai cậu: “Đúng vậy, lão công thật xấu, côn th*t của lão công cũng rất hư.”
“… dương v*t đau… Có thể hay không bị hỏng luôn rồi…”
“Sẽ không, xoa xoa một lát, sẽ không hỏng.” Hà Tống nhẹ nhàng vỗ về côn th*t vẫn còn chưa nhuyễn xuống của cậu: “Cưng nói cho lão công nghe, có phải là sảng khoái đến bạo không?”
Phương Tử Cách không lên tiếng.
Sao cậu có thể thừa nhận được? Thừa nhận rồi, không biết sau này Hà Tống có chơi cậu trầm trọng hơn không!
Nhưng mà cậu không nói lời nào cũng vô dụng.
Hà Tống “Khà khà” nở nụ cười: “Bảo bối nhi, cái mông nhỏ của cưng đã thừa nhận thay cưng rồi, nó sảng khoái đến mức muốn xoắn đứt côn th*t của lão công!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...