“Đông quá!”
Thuốc Nổ bước ra khỏi buồng lặn trên Tưởng Giới trạm, khó lòng có thể miêu tả được cảnh tượng trước mặt lúc này.
Tưởng Giới trạm bình thường tuy không đến nỗi vắng hiu vắng hắt, nhưng chẳng thế gọi là đông.
Vậy mà bây giờ chỉ riêng ở trong căn phòng lặn này thôi đã có đến vài chục người đứng chờ đợi.
Một hai người Giám Sát Giả với đầu tóc rối bời liên tục chạy qua chạy lại, trên tay là từng phần danh sách.
Khung cảnh này hoàn toàn khác với trước khi cậu bước vào bên trong buồng lặn.
Nếu không phải nhìn đồng hồ treo tường, cậu những tưởng đã ở trong Mộc Giới được một thời gian lâu lắm rồi mới đăng xuất.
Sảnh kính đã chật ních người.
Trên các dãy hành lang bên ngoài, người Namuh kẻ ngồi kẻ nằm la liệt.
Gần như toàn bộ những người Namuh được quyền lặn vào Tưởng Giới đều có mặt tại nơi đây.
Thuốc Nổ vớ ngang một Giám Sát Giả đang chạy lướt qua.
Đó là một cậu thanh niên trẻ tuổi với đôi mắt đỏ ngầu.
Cậu ta gần như chỉ liếc nhìn Thuốc Nổ đúng một giây, sau đó giằng cánh tay cậu ra, chạy đi nơi khác.
“Chà, thật bất lịch sự!”
Thuốc Nổ còn đang đứng ngẩn người thì một người Namuh béo mập, xăm trổ đầy mình đứng kế bên đã lên tiếng:
“Anh bạn này.
Có chuyện gì thế? Có phải muốn kiếm một buồng lặn hay không? Tôi đã xếp hàng ở đây được một thời gian khá dài rồi.
Nếu anh trả 10 Tưởng Tệ thì chỗ này sẽ thuộc về anh.”
Thuốc Nổ từ chối:
“Tôi đã có buồng lặn rồi.
Chỉ là đang có một ít thắc mắc thôi.”
Mắt của người đàn ông kia sáng lên, xem ra hắn coi Thuốc Nổ là người mới, không có kinh nghiệm gì nên có thể chém đẹp được.
Giọng hắn sởi lởi:
“Cậu muốn biết điều gì? Chẳng giấu gì cậu, tôi đã có kinh nghiệm vào trong Tưởng Giới không năm mươi thì cũng sáu mươi lần rồi.
Những gì đám Giám Sát Giả kia hiểu về Tưởng Giới còn chưa chắc bằng được một nửa của tôi đâu.”
Thuốc Nổ nhìn hắn từ trên xuống dưới, lòng cũng chẳng mấy tin tưởng tên này có thể dành tới vài năm cuộc đời của hắn ở trong Tưởng Giới.
Có điều câu hỏi thì vẫn phải cần có đáp án, cậu không thể chờ một tay Giám Sát Giả nào đó rảnh rang để giải thích được.
Bởi thế cậu đành phải nói:
“Cũng không có gì, chỉ là tôi có một chút thắc mắc.
Tại sao lúc tôi vào buồng lặn, lại không có cửa hàng của Tưởng Giới hiện lên? Có phải là buồng lặn của tôi bị lỗi rồi hay không? Tôi còn đang muốn trang bị một chút trước khi vào Mộc Giới.”
Người đàn ông nghe xong thì bụm miệng cười.
Thuốc Nổ tới một lời tiếp tục cũng chẳng nói ra được, ông ta đã cười càng lúc càng lớn, cuối cùng phá ra ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Tất cả mọi người xung quanh đều đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Khuôn mặt Thuốc Nổ vẫn khá bình tĩnh, tập trung vào người đàn ông.
Ông ta liền cao giọng:
“Mọi người! Người anh em cạnh tôi đây hỏi là trước khi vào Mộc Giới tại sao lại không có cửa hàng bán trang bị gì cả kìa.”
Lập tức, nhiều người khác cũng phá ra cười hục hặc.
Một vài trong số đó còn thản nhiên thêm mắm dặm muối vào mà bình luận:
“Tại sao không có cửa hàng á? Vậy sao không hỏi là tại sao mẹ cậu ta đẻ cậu ta ra không có cái lỗ ấy?”
“Thú vị thật, có phải đám người Giám Sát Giả thấy chúng tôi đợi lâu quá chuẩn bị biểu tình nên họ mới sai cậu ra đây pha trò hài hước đúng không?”
“Cậu em, may mà cậu chưa lặn vào Hỏa Giới hay Kim Giới đấy.
Nếu không tôi dám cá 1000 Tưởng Tệ là cậu không thể sống sót nổi ra khỏi đó đâu.”
“Thêm tôi nữa nhé, tôi cá 2000.”
Thuốc Nổ vẫn chỉ nhìn chăm chăm vào người đàn ông kia.
Ông ta cười một lúc thì cũng đã cảm thấy hành động của mình hơi khiếm nhã nên đành ngừng lại và nói:
“Được rồi! Nể mặt cậu giúp chúng tôi cười sảng khoái như vậy, tôi cũng không giấu gì cậu.
Chắc là cậu còn chưa học xong bốn môn cơ bản ở Học Viện trước khi vào Tưởng Giới đúng không? Đặc biệt là môn thiết kế Tưởng Giới trạm, người ta đã nói rõ ràng hết ở trong đó.”
Thuốc Nổ cũng cảm thấy chột dạ.
Đúng là cậu chẳng mấy coi trọng mấy môn học nặng tính lý thuyết của Học Viện cho lắm.
Cậu tự tin rằng dù cho có ném vào môi trường thế nào ở Tưởng Giới, cậu cũng có thể sống tốt được.
Về cấu tạo của cái Tưởng Giới trạm này, cậu một chút hứng thú để biết cũng càng không có.
Khi hỏi hai người bạn cùng ký túc xá về những điều cần chú ý trước khi vào Mộc Giới, cả hai đều thần thần bí bí như chỉ huy Mirage Spacehopper, bảo rằng tốt nhất cậu cứ giữ trạng thái khách quan nhất tiến vào sẽ có lợi cho cậu.
Bởi thế, Thuốc Nổ đúng là không có thông tin gì nhiều về Mộc Giới.
Người đàn ông vẫn tiếp tục:
“Tôi biết một số địa điểm sẽ có lợi cho người mới như cậu ở trong Mộc Giới.
Nếu cậu cho tôi…”
Thuốc Nổ mất kiên nhẫn:
“Được rồi, anh đi vào trọng tâm đi, vì sao buồng lặn của tôi không truy cập được vào cửa hàng?”
Quảng Cáo
Người đàn ông kia còn đang định chơi bài lầy lội, một trong số những khán giả bàng quang đã lên tiếng:
“Chút thông tin còm cõi đó mà cũng đòi làm ăn kiếm tiền, không thấy thất đức à? Anh bạn, nói cho cậu hay, Mộc Giới rất an toàn, không có bất cứ nguy hiểm nào cả.
Cậu mà chết ở trong Mộc Giới, là trừ khi cậu xui xẻo tới mức đang đi đường cũng bị vấp té chết mà thôi.
Bởi thế, cừa hàng của Tưởng Giới không mở ra khi người ta lặn vào Mộc Giới.”
“Tôi đánh giá cao những người trẻ như cậu.
Năng lượng của Namuh đã sắp cạn kiệt tới nơi rồi.
Đây là lúc những người trẻ sẵn sàng đứng lên đi vào trong Tưởng Giới bổ sung thêm năng lượng vì Hiến Quốc.
Ai mà chẳng có lần đầu chứ, các người cười cái gì?”
Xem ra người này cũng có một chút tiếng tăm nên bọn kia đều im thin thít cả.
Chỉ mỗi gã đàn ông xăm trổ là có vẻ không hài lòng khi bị chỉ mặt như vậy.
“Carl béo, ngươi trừng mắt cái gì.
Ngươi cũng chỉ là loại chuyên ăn bám vào bán thông tin cho người mới để sống sót mà thôi.
Tưởng rằng tài giỏi lắm chắc? Còn nói khoác cái gì mà đã lặn vào Tưởng Giới năm, sáu mươi lần mà không biết ngượng.
Bảo ngươi ở trong đó năm, sáu mươi phút thì ta còn tin được.”
Thuốc Nổ thấy vậy cũng không lao vào cuộc tranh cãi của hai người kia.
Chỉ cảm ơn một tiếng rồi quay lại buồng lặn của cậu.
“Thì ra là thế!” – Cậu lẩm bẩm.
Thế giới này an toàn tới mức chẳng cần mang vũ khí vào, hèn gì người Namuh tập trung lại đông đảo như vậy.
Hẳn là trong đó có lợi ích gì đấy mà người ta tiến đến chia chác nhau.
Khi Thuốc Nổ về tới buồng lặn, có hai tên thanh niên đang lục lọi ở vị trí buồng lặn của cậu.
Xem ra là họ muốn tìm cách đá cậu khỏi kết nối và thế chân cậu để lặn vào trước.
Thấy Thuốc Nổ, họ cũng không thèm xin lỗi một lời nào mà thản nhiên đứng thẳng, bước ra khỏi nơi này.
Thuốc Nổ lắc đầu, tiến vào bên trong.
Cỗ máy lại một lần nữa khởi động, dung dịch dinh dưỡng được bơm vào, ánh sáng chói lòa lóe lên.
Thuốc Nổ lấy lại nhận thức cũng là lúc cậu ngã vào trong một tầng lá cây rụng dày đặc.
Làn không khí tươi mát tràn vào trong buồng phổi.
Thuốc Nổ tham lam hít lấy từng ngụm, từng ngụm bên trong đó.
Nó tự nhiên, tươi mát, thơm mùi gỗ, ẩm mốc, rừng rậm – cái mùi của những mênh mông đại ngàn.
Khi cậu đứng lên, đập vào trong mắt là muôn trùng xanh rì màu diệp lục tố.
Tầng lá cây rụng dày tới tận đầu gối khiến chân cậu vang lên từng âm thanh xào xạc xào xạc theo những bước đi.
Nơi này có ánh sáng, nhưng không thể thấy mặt trời, có cảm giác vững chân, nhưng không thể thấy mặt đất, có những cơn gió mơn trớn nhẹ nhàng, nhưng vĩnh viễn không thể biết được chúng bắt đầu từ đâu.
Cậu vội vàng kiểm tra tư trang.
Đúng như người kia đã nói, vũ khí của cậu không có thứ nào ở nơi đây cả.
May mà Tổ Nhãn của người Lausiv vẫn còn trên trán.
Ta là kỵ sĩ của cơn gió
Thổi leo lắt những ngọn cỏ chân mây
Chào mừng lữ khách tới nơi đây
Trên ngôi nhà của rừng cây thế giới
Đặt bước chân lên cuộc sống mới
Cùng ca hát hạnh phúc đợi chờ ta
Hãy ngân nga người phương xa lữ khách
Ta là kỵ sĩ của cơn gió
“Ai đấy?”
Thuốc Nổ lần theo tiếng hát tới được một khoảng trống nhỏ chính giữa cánh rừng.
Tại đó có những con khỉ có khuôn mặt hình tam giác với cái đuôi dài đang vui đùa.
Chúng bị đánh động bởi âm thanh Thuốc Nổ tạo ra nhưng sau đó tiếp tục ca hát như không có điều gì bất thường cả.
Trên lòng bàn tay của lũ khỉ là những quả cầu gió xoay vù vù, chính giữa mỗi một trong số chúng có một chiếc lá cây.
Chúng không ngừng ném những quả cầu gió về phía quả cầu gió của đối phương, sau đó bắt lại.
Thuốc Nổ quan sát một lúc thì cũng hiểu được, lũ khỉ đang cố gắng ném sao cho lá cây của đối phương văng ra khỏi quả cầu gió.
Thuốc Nổ tiến lên bắt chuyện với lũ khỉ:
“Các bạn, xin cho hỏi…”
Lũ khỉ đồng loạt quay đầu nhìn về phía Thuốc Nổ, cùng một lúc mở miệng:
“Lữ khách!”
Rồi ngay trước mặt cậu, chúng lần lượt biến mất đi, giống như tan vào trong những cơn gió vậy.
Bắt đầu từ phần tứ chi, sau đó tới thân, đầu, cuối cùng là chiếc đuôi dài ngoằng của chúng.
Khi con khỉ sau chót hòa quyện với hư vô, Thuốc Nổ cũng quay người lại.
Quảng Cáo
Ở sau lưng cậu, vang lên tiếng xào xạc của lá cây.
Từ trong đống dây leo và cây bụi chằng chịt, một người đàn ông vẹt tay ra, cố gắng chui qua một khe hở nhỏ.
Sau vài lần nỗ lực, ông ta cũng thành công, song cả thân người đồng thời bị chúi ra phía trước, khiến cho ông ta phải lảo đảo bước lên thêm năm, sáu bước nữa mới có thể đứng vững.
Người này không mang áo trùm nên Thuốc Nổ cũng chẳng rõ ông ta thuộc về phe nào.
Dù sao e là trong Mộc Giới lúc này, người Namuh đã hoàn toàn loạn thành một đoàn.
Ông ta nhìn quanh quất, chỉ thấy có mỗi Thuốc Nổ tại đây thì chép miệng:
“Thật xúi quẩy!”
Sau đó, ông ta bắt đầu hướng một cái cây cao nhất trong tầm mắt mà leo lên.
Chỉ tiếc là ông ta có vẻ như chẳng hề biết trèo cây, cứ leo một đoạn ngắn rồi lại trượt xuống, mãi mới leo qua được tầng lá thấp.
Thuốc Nổ cũng hiếu kỳ, thử trèo lên theo ông ta.
Khi cậu đến nơi, một thế giới mới mở ra ở trước tầm mắt.
Nơi này có tầm nhìn quang đãng hơn rất nhiều, song cũng chỉ rặt một màu xanh lá, hiếm hoi pha lẫn vào đó là chút màu nâu của thân cành.
Đường chân trời là một thứ gì đó không hề tồn tại.
Ở nơi bầu trời và mặt đất giao nhau, à mà cũng vốn làm gì có bầu trời và mặt đất đâu, cả không gian chỉ là một biển những tiếng kêu xạc xào.
Người đàn ông kia đang đứng ở trên đỉnh một nhánh cây cổ thụ mà đường kính của riêng nó phải ba, bốn người ôm mới xuể.
Ông ta liên tục lẩm nhẩm trong miệng điều gì đó.
Thuốc Nổ chỉ vừa tiến được hai bước lại gần, y đã nhảy từ trên nhánh cây xuống phía dưới.
“Trò gì thế này?”
Dù cho giữa nơi này và mặt đất có hàng loạt vật cản tự nhiên để giảm tốc độ rơi đi chăng nữa, khoảng cách giữa chúng cũng không ít hơn tòa nhà bốn, năm tầng đấy.
Cậu tới ngay đúng vị trí người đàn ông kia vừa nhảy xuống, may mà vẫn kịp chứng kiến những hình ảnh cuối cùng.
Người đàn ông đang nằm co ro bên trong một bông hoa rất lớn, nở rộ ra ngay phía trên đầu tầng tán lá cây thấp.
Khuôn mặt ông ta điềm tĩnh và an nhiên như một đứa trẻ, hai mắt nhắm nghiền, tựa đã ngủ thiếp đi.
Những cánh hoa đang dần dần khép lại, khép lại, cho tới khi trước mắt cậu chỉ còn lại một nụ hoa to tướng, nằm ẩn mình trong màu xanh của cây lá.
Thuốc Nổ thấy ở phía bên kia còn có hai, ba bông hoa giống như vậy nữa, song cậu còn chưa điên mà nhảy xuống giống người đàn ông kia.
Thuốc Nổ lật giở bản đồ Mộc Giới cậu mang theo ra, tìm cách lần mò con đường đi tới Suối Nguồn mà Mirage Spacehopper đã nhắc tới.
Vô phương xác định!
Giữa một nơi như thế này, tìm thấy được những điểm mốc đánh dấu trên bản đồ là quá sức khó khăn.
Những thứ gì mà ngôi lán gỗ bên bìa rừng, tổ của ong khổng lồ, cây phát sáng, vách núi Tinh Linh thì thầm, không có bất kỳ một dấu hiệu nào của chúng xuất hiện trong tầm nhìn của cậu cả.
Thuốc Nổ trượt xuống khỏi tầng lá thấp, tiếp tục công cuộc tìm kiếm.
Lúc đầu, Thuốc Nổ chỉ tưởng khu rừng này là nơi sinh sống của các loài thực vật mà thôi.
Tuy nhiên, cậu đã hoàn toàn nhầm.
Trên đường đi, cậu gặp không ít những loài sinh vật có trí tuệ với đủ thứ hình dáng kỳ dị khác nhau mà cậu không thể nhận ra gần như phần lớn trong số chúng.
Song đối với những chủng loài cậu may mắn nhận ra được, sự quái dị của Mộc Giới hoàn toàn không hề vì thế mà bớt đi.
Ví như, cậu bắt gặp một cặp Đại Hình Hỏa Thú đang đi lang thang trên bề mặt khu rừng cách vị trí ban đầu khoảng 80km.
Chúng giữ nguyên vẹn những đặc tính của Đại Hình Hỏa Thú trên Hỏa Giới như lưng hơi gù, dáng vẻ lù đù chậm chạp và thân người bốc cháy hừng hực.
Tất cả các đặc điểm, ngoại trừ việc chúng chỉ có chiều cao còn chưa tới 1 mét rưỡi, chẳng khác gì người tí hon so với lũ Đại Hình Hỏa Thú kia.
Lá và cỏ bốc cháy khi chúng đi ngang qua, nhưng nhanh chóng lụi tắt ngay sau đó.
Tại nơi đống tro cháy tàn lại nảy mầm mọc lên một sự sống hoàn toàn mới, cứ như thời gian sinh trưởng hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì với thực vật nơi đây vậy.
Cặp Đại Hình Hỏa Thú không giống như đang đi săn mồi, cũng không giống như đang tìm cách đánh dấu lãnh thổ, mà đơn giản chúng đang mải đi lang thang vô định trong cánh rừng.
Đi thêm tầm 30 cây số nữa, Thuốc Nổ bắt gặp cảnh tượng khiến cho cậu phải chớp mắt liên tục mới tin những gì mình nhìn thấy.
Một người Latem bé nhỏ đang nâng niu một người Orcim trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nhảy lướt qua các cành lá.
Kích thước của người Latem này thậm chí còn nhỏ hơn cả công chúa Kng Rthr Thuốc Nổ gặp năm xưa, cơ thể cũng không hề bị pha lẫn tạp chất kim loại khác mà thuần túy chính là sắt.
Tốc độ di chuyển của họ quá cao, nhanh chóng mất hút bên trong tán cây, Thuốc Nổ muốn đuổi theo cũng không kịp.
Sau vài ngày lang thang ở trong Mộc Giới, Thuốc Nổ cũng không bắt gặp thêm bất cứ một người Namuh nào.
Tuy nhiên, những bông hoa bị khép chặt lại thành nụ ở trên tầng lá thấp thì cậu lại nhìn thấy không hề ít.
Các loài sinh vật trong khu rừng cũng đủ các chủng loại khác nhau.
Từ những loài sống trong không gian hai chiều kỳ lạ, chuyên giả làm bóng của các loài khác, những loài sinh vật nguyên tố mà bản chất của chúng là một dạng lai tạp giữa các yếu tố định hình và không định hình của tự nhiên, giống như loài khỉ Thuốc Nổ từng nhìn thấy, cho tới những con chim kỳ quặc hình dáng không khác gì chiếc mỏ neo.
Thuốc Nổ cũng dần dần rút ra được một hai quy luật.
Các giống loài ở đây đều không phải là dạng trưởng thành mà tất cả đều chỉ là những con non mà thôi.
Không chỉ vậy, chúng đều có trí thông minh nhất định, tiềm năng lớn để trở thành các giống loài có tổ chức xã hội văn minh trong tương lai.
Mộc Giới giống như không hề có ban đêm, ngược lại hoàn toàn với Kim Giới.
Ánh sáng của nó tạo nên sức sống luôn luôn căng tràn, nhưng cũng khiến cho đồng hồ sinh học của con người lạc lối, không thể xác định chính xác thời gian nghỉ ngơi.
Vào một khoảng thời gian vô định nào đó, khi Thuốc Nổ vẫn còn mãi mò mẫm đi đường vòng vòng khi mà không thể định vị được bất kỳ một điểm làm mốc nào, cậu đã gặp một loài sinh vật quen thuộc khác.
“Vương của ta!”
Người Lausiv trẻ con này có cơ thể gần như không khác gì mấy so với người Lausiv trưởng thành.
Tuy vậy, sự phân biệt hoàn toàn có thể tới từ con mắt.
Đồng tử bên trong to, đen nháy, tràn đầy nét ngây thơ chưa tiêm nhiễm phải bụi trần.
Thuốc Nổ theo bản năng thủ thế.
Từ khi bị tên Lausiv ở trong Kim Giới kia suốt ngày xưng là vương này, vương nọ, rồi tống cậu lên Nogard – quê hương của các vị thần, cậu đã chim sợ cành cong mà không thể tin tưởng người Lausiv nói câu này được nữa.
“Vương của ta! Ý chí của người đã kêu gọi ta tới đây.”Quảng Cáo
Thuốc Nổ vô cùng ngạc nhiên, cậu đâu có hề sử dụng ngôn ngữ Lausiv để tìm kiếm hắn đâu.
Trước khi cậu có thể đáp lại, một sợi dây liên kết nhỏ đã nối trực tiếp từ Tổ Nhãn trên trán cậu lên con mắt độc nhất của người Lausiv kia.
Sợi dây này trông cứng cáp và bền vững hơn rất nhiều so với mối liên kết giữa con mắt với những người Lausiv mà Thuốc Nổ thấy trước đó.
Trong thế giới này, cũng không hề có bất kỳ một tác nhân nào khác tranh giành ảnh hưởng với con mắt Tổ Nhãn của cậu.
Chỉ trong khoảnh khắc, một cảm giác kỳ lạ lan tràn trong đầu Thuốc Nổ.
Giống như cậu có thể hoàn toàn đồng điệu được với “trái tim” và “khối óc” của người Lausiv kia.
Cậu hiểu được suy nghĩ của hắn, hiểu được tấm lòng của hắn, hiểu được sự sạch sẽ thuần khiết mà hắn vẫn luôn luôn mang theo bên mình.
“Vương của ta! Sức mạnh của Lausiv chính là sự kết nối.”
Cả thân hình của hắn dần dần bay lên trên không trung, nâng người của Thuốc Nổ đi theo thông qua sợi kết nối.
Bọn họ bay qua tầng lá thấp, qua luôn khỏi tầng lá kế tiếp, và kế tiếp theo nữa.
Nơi này đã hiện ra một loạt các gốc cây khổng lồ, có kích thước vô tiền khoáng hậu, mà Thuốc Nổ chỉ có thể mường tượng và liên tưởng ra tới những vách núi chắn ngang bầu trời.
Họ bay xung quanh một trong những gốc cây đó ba phần tư vòng, sau đó hạ xuống theo chiều thẳng đứng.
Thuốc Nổ đột ngột thốt lên:
“Ồ, đó chính là chiếc lá cô đơn!”
Nó treo lơ lửng ở trên một trong những nhánh cây gần guộc và xác xơ nhất nhô ra từ phần thân.
Nó đặc biệt vì là chiếc lá duy nhất ở trên cả nhánh cây này, đồng thời cũng được đánh dấu trong bản đồ là đã rất gần tới Suối Nguồn rồi.
Khi họ một lần nữa xuyên qua tầng lá thấp, con suối đã hiện ra trước mắt cậu.
Nó thoạt nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt, không to lớn, không ồn ào, chỉ lặng lẽ hững hờ trôi.
Nếu không có chú giải, ai mà nghĩ ra được đây chính là một trong những địa điểm nổi tiếng nhất của Mộc Giới kia chứ.
Tên người Lausiv trẻ con không hề có dấu hiệu dừng lại.
Trước khi cậu nhận ra, hắn đã lao ùm vào bên trong mặt nước của dòng suối, nổi lên từng đợt gợn sóng trắng xóa.
Chân Thuốc Nổ bị đập vào bờ đá đau điếng.
Cậu cúi đầu nhìn vào bên trong nước, tên Lausiv kia cũng đang làm động tác giống y hệt từ dưới nước nhìn lên.
Đoạn, hắn đưa tay chạm vào mặt nước, khẽ xoa xoa.
Mặt nước lại một lần nữa nổi bọt sóng.
Tới lúc Thuốc Nổ có thể thấy rõ ràng sự vật lần nữa, hình ảnh của người Lausiv kia đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại mỗi chân dung của cậu được phản chiếu bên trong.
Thuốc Nổ ngạc nhiên, cũng đưa tay ra chạm vào trong dòng nước của Suối Nguồn.
Sau đó…
Cũng chẳng còn sau đó nữa.
Thuốc Nổ thấy như cả linh hồn không biết có tồn tại hay không của mình bị hút vào bên trong Suối Nguồn vậy.
Nơi này chỉ toàn bóng tối, chật chội, khó chịu, gò bó.
Lẽ ra, khát vọng duy nhất của cậu chính là muốn thoát ra khỏi nơi này, muốn một lần nữa nhìn thấy dáng hình của thế giới, muốn một lần nữa hít thở bầu không khí dễ chịu và trong lành.
Tại sao lại dinh dính và nhớt nhát như vậy?
Tại sao cả cơ thể của cậu lại không mặc bất kỳ một bộ quần áo nào?
Tại sao đôi mắt của cậu lại không thể mở ra được nữa?
Đầu rốn của cậu có cảm giác âm ỉ khó chịu.
Đôi tai của cậu ù ù điếc đặc.
Nhưng có thứ gì đó ngăn cản cậu lại.
Hơi ấm này, cảm giác an toàn này, thế giới không cần lo nghĩ này.
Lẽ nào cậu – tên đồ tể và mật thám hơn một phần tư thiên niên kỷ lại có thể trở nên ủy mị tới như thế.
Dù cho Thuốc Nổ suy nghĩ như thế nào, thế giới vẫn cứ như thế, vận động và tiến lên.
Mặc cho sự níu kéo của con người, xu hướng đó đã, đang và sẽ mãi mãi không bao giờ ngừng lại.
“Ánh sáng!”
Cả ba con mắt của cậu đều nhắm nghiền, nhưng dấu vết in trên võng mạc cho thấy, có một nguồn sáng nào đó đang nằm ngay phía trên đầu của cậu.
Không khí trở nên dễ hô hấp hơn nhưng đồng thời cũng lạnh lẽo hơn, cứ như khi con người ta luôn phải đắn đo suy nghĩ giữa việc nên trùm chăn lại kín mít hoàn toàn hay để hở ra một khoảng nho nhỏ phục vụ cho hít thở vậy.
Tin tốt là….
Đôi tai của cậu đã có thể lờ mờ nghe trở lại.
“Cô làm tốt lắm.
Chúc mừng cô nhé! Là một đứa bé trai kháu khỉnh khỏe mạnh.
Lần này thật đúng là, mẹ tròn con vuông!”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...