Thời Không Lụi Tàn


Doanh trại đóng quân của người Namuh tại Stratonas tuy không lớn lắm nhưng vô cùng đông đúc.
Cũng phải thôi bởi đối với nơi đất chật người đông, tài nguyên lại càng không tự sinh ra như Hiến Quốc, tìm được một chỗ đặt chân trong vũ trụ vốn đã không phải việc dễ dàng.


Nơi này hoàn toàn chỉ có một màu sắc duy nhất bao phủ, đó chính là màu áo trùm xanh của Quân Đoàn.
Cao nhất chính giữa doanh trại là hai lá đại kỳ phấp phới.
Một trong số chúng là quốc kỳ của Hiến Quốc.
Lá còn lại theo Thuốc Nổ đoán nhiều khả năng chính là cờ đại diện cho cánh quân đang đồn trú tại nơi đây.


Phần lớn trong số binh lính là người trung niên, thanh niên không phải là không có nhưng cực kỳ hiếm hoi.
Khá dễ để nhận ra được phần lớn họ đều già đi do dùng tuổi thọ của mình để quy đổi năng lực hoặc vũ khí từ Tưởng Giới ra bên ngoài.
Bởi ánh mắt háu đói và những tiếng huýt sáo liên tục của bọn họ khi Rei đi ngang qua hoàn toàn không khác gì lũ thanh niên cả.


“Này cô em đi đâu đấy?”

“Chậc chậc, quả vòng ba căng đét này thật là chí mạng.”

“Lại đây quý cô Linkage, anh sờ một chút nào.”

Lời nói càng lúc càng khó nghe.
Rei theo bản năng giảm khoảng cách của cô với Thuốc Nổ khiến cho cậu ngay lập tức nhận được vô số ánh mắt hình viên đạn.
Cuối cùng thì cậu đã hiểu vì sao cô lại khó chịu ra mặt với nhiệm vụ này như vậy.


Đón tiếp họ chính là chỉ huy của vùng hai Quân Đoàn, một người đàn ông nghiêm nghị bị chột mắt và thọt một chân tên là Mehmed.
Có lẽ điều khiến Thuốc Nổ chú ý nhất chính là khác với phần lớn người Namuh, ông ta không hề có họ mà chỉ đơn giản độc một cái tên.


“Rei! Cháu lại lên đấy à? Lão già kia có khỏe không?”

“Nếu đùa dai không phải là bệnh thì ông nội cháu xem như vẫn khỏe.”

Hai người trao nhau một cái ôm thân ái, rõ ràng là quan hệ khá gần gũi.
Mehmed lập tức đưa cái nhìn cảnh giác về phía Thuốc Nổ:

“Còn vị này là?”

Rei vội vã giới thiệu:

“Anh ấy tên là Trần Ngọc.
Lần này cháu đưa anh ấy theo là để giúp anh ấy tìm một người quen ở trong Quân Đoàn.”

“Nghe danh đã lâu, ngài tổng chỉ huy vùng hai Quân Đoàn!”

Thuốc Nổ chẳng hiểu lắm, thái độ thân thiện hơn hẳn của Mehmed đối với cậu, sau khi nghe mấy lời này, có nghĩa là gì.
Chỉ có điều, câu nghe danh đã lâu này cũng không hẳn là nói láo.
Mehmed có thể xem như là người kế tục của lão Shintaro Nakamura trong nhiệm vụ trưởng vùng hai, cậu đã từng đọc được tên của ông ta trong danh sách thành viên Quân Đoàn.
Chỉ là cậu nhớ mang máng ông ta có họ gì đó chứ không phải chỉ có mỗi tên.


Mehmed nhiệt tình:

“Cậu muốn tìm ai? Doanh trại này tuy ta không nắm rõ hết từng người một, song cũng có thể đại khái nắm hơn 80% binh sĩ.”

Quân Đoàn có tỷ lệ tử vong rất cao, hơn cả lặn vào bên trong Tưởng Giới.
Bởi vậy có thể nhớ được hơn 80% tên của binh sĩ dưới trướng, vốn liên tục được bổ sung, chính là một kỳ tích.
Thuốc Nổ tặc lưỡi so sánh với lão Shintaro, không lẽ tiêu chí lựa chọn chỉ huy của vùng quân sự này chính là trí nhớ tốt.
Cậu đánh tiếng:

“Vậy thì tôi cũng không khách khí với ngài nữa.
Tôi đang muốn tìm một người ở đây có cái tên là Anonima, chuyện rất quan trọng, hi vọng được ngài giúp đỡ.”

Mehmed đột nhiên cau mày:

“Chà! Anonima ư? Nếu loại trừ việc chính ta cũng không biết người này ra, đây là một cái tên khá lạ tai đấy.
Hẳn nó sẽ gây chú ý khá nhiều cho người quản lý nhân sự của các doanh trại.
Ta nghĩ cậu sẽ không quá khó khăn để tìm được một người có tên như thế đâu.”

Nói đoạn, Mehmed sai một người lính đứng gác bên ngoài dẫn Thuốc Nổ đi tìm kẻ tổng phụ trách nhân sự của trại Stratonas.
Thuốc Nổ nghe vậy thì hơi hụt hẫng nhưng cũng chưa mất hi vọng, chào từ biệt Mehmed và Rei rồi rời đi.


Khi Thuốc Nổ tới được trại của người kia thì ông ta cũng chẳng ở đó.

Đi một vòng lớn, cuối cùng cậu lại tìm thấy ông ta ở khu vực bãi đáp của tàu vũ trụ, đang kiểm kê số hàng hóa mà đám người Rei mang lên đây.
Đó là một người đàn ông bụng phệ, tác phong cứng nhắc, rõ ràng không phải là kiểu lính xông pha ở trên mặt trận.


Ông ta vừa tặc lưỡi vì bị làm phiền trong lúc đang công tác vừa đáp vội:

“Cậu có chắc là tìm đúng quân doanh không đấy? Ở Stratonas chẳng có ai tên là Anonima cả.
Cậu thử quay về hỏi lại người cung cấp thông tin này xác nhận xem đúng hay không nhé!”

Thuốc Nổ nhíu mày, tiếp tục dây dưa yêu cầu ông ta kiểm tra lần nữa.
Sau một lúc đôi co khó chịu, ông ta mới lấy tập danh sách ra, tìm kiếm bằng tên Anonima.
Danh sách quân sự của người Namuh vốn không phải dùng để kiểm soát lính đào ngũ, dù sao có đào ngũ cũng chẳng trốn đi đâu được, mà sử dụng để ghi nhận những người tử trận.
Bởi vậy nó ghi chép hết sức đơn giản.


Dù vậy, có đơn giản tới đâu, về lý mà nói, không thể không tìm kiếm ra được một người khi đã có tên người đó được.


Ấy thế mà, không tìm ra được thật!

Tay sĩ quan bực dọc quay đầu làm chuyện của ông ta tiếp.
Xem chừng là không còn chút kiên nhẫn nào để giúp Thuốc Nổ được nữa.
Thấy vậy, cậu đành phải tự thân vận động, đi hỏi các chỉ huy doanh trại xung quanh.


Vốn đám chỉ huy này cũng cứng nhắc không hề kém so với tay sĩ quan ban nãy, lại phân tán khắp mọi nơi trên Stratonas.
Bởi vậy việc tìm và hỏi bọn họ vô cùng gian nan.
May mà tay lính dẫn đường của Thuốc Nổ chính là thổ địa trong thổ địa của nơi này nên xem như cậu cũng tiết kiệm được không ít công sức.




“Không có, đơn vị của tôi chẳng có người nào tên là Anonima cả.”

Đây là câu trả lời mà Thuốc Nổ nhận được từ tên chỉ huy cuối cùng đang xỉn quắc cần câu nằm trong lều của hắn.
Hắn vừa xin hai người Thuốc Nổ không báo cáo lại với cấp trên vì dù sao đây cũng là ngày nghỉ của hắn, vừa nôn thốc nôn tháo ra xung quanh.
Bọn người Thuốc Nổ đành bịt mũi đi ra khỏi lều.


Tới tận bây giờ thì thậm chí tên lính đồng hành cùng với Thuốc Nổ cũng phải nghi ngờ vệ độ chính xác nguồn thông tin của cậu.
Thuốc Nổ nhíu mày, khả năng Henry đầu hói lừa cậu không phải là không có nhưng xác suất trong trường hợp như thế là rất thấp.
Cậu thậm chí đã để lộ thành ý bằng cách cố tình cho ông ta xem điểm yếu của mình để tạo cho ông ta cảm giác nắm được đằng chuôi.


Hai người bắt đầu bước đi lang thang vô định.
Sau tất cả, tên lính đành kiếm cớ chuồn trở về trại chỉ huy.
Dù sao cũng đang trong ca gác, anh ta không thể bỏ việc mà hầu tiếp Thuốc Nổ cả ngày được.


“Rút cuộc vấn đề nằm ở đâu nhỉ?” – Thuốc Nổ lẩm bẩm.


Khi cậu đi tới một khu vực bãi đất trống nằm phía bên tay trái trại thì bỗng nhiên thấy người của Quân Đoàn ở đây tập trung cực kỳ đông đúc, nhưng nhốn nháo lộn xộn, có vẻ không phải là đang thao diễn luyện tập gì.
Cậu hiếu kỳ vào xem thì không ngờ Rei cũng đang ở đó, ngồi bệt phía đằng trước tất cả mọi người, chống cằm quan sát.


Thuốc Nổ ngạc nhiên hỏi:

“Có chuyện gì thế?”

Rei im lặng không trả lời.
Phải đợi Thuốc Nổ hỏi lại một lần nữa, cô mới giật mình quay lại nhìn cậu mỉm cười:

“Thì ra là anh à?”

Thuốc Nổ xem chừng cô nàng tại cái nơi dương thịnh âm suy này đã bị quấy rối tới phát điên rồi nên mới luyện thành tuyệt kỹ mắt điếc tai ngơ, ai hỏi cũng không thèm trả lời như vậy.
Rei trỏ một ngón tay về phía một cái máy kỳ quặc ở chính giữa bãi đất.
Nó gồm hai cái buồng được thiết kế theo phong cách buồng lặn của Tưởng Giới trạm, cùng kết nối với một bể dung dịch lớn ở chính giữa bằng đủ thứ dây nhợ chằng chịt.


Phía trên đầu chúng là hai tấm bảng điện tử lớn ghi hai con số bằng tiếng Namuh lần lượt là 4 và 5.
Thuốc Nổ chẳng hiểu mô tê gì cả thì Rei đã giải thích:

“Đây chính là cái máy huấn luyện ma pháp mà tôi nói với anh đấy.
Để tăng tính cạnh tranh thì ông nội tôi đã thiết kế nó sao cho có thể có nhiều người dùng cùng một lúc tiến vào không gian trong đó và đối chiếu kết quả với nhau để cùng tiến bộ.
Bây giờ chỉ là hai người thôi nhưng sau này sẽ có thêm ba, bốn, năm người cùng một lúc nữa.”


“Ồ, vậy cái số 4 và 5 phía bên trên chính là đại diện cho trình độ ma pháp?”

Rei đỏ mặt nói:

“Máy này chỉ là bản thử nghiệm thôi, con số hiện ra đó cũng không hẳn là chính xác.
Hơn nữa cùng một cấp bậc nhưng nhiều ma pháp có độ khó để thực hiện rất khác nhau.
Bởi thế hệ thống này còn phải cải thiện nhiều.
Cái chính ông nội cần bây giờ là dữ liệu để cải tiến.”

Một người lính Quân Đoàn đứng cạnh hai người thấy vậy vội chen vào:

“Cô Rei cũng đừng lo lắng quá.
Tuy kết quả của kẻ vô danh kia lên tới ma pháp bậc 5 tôi có thể chắc chắn là sai nhưng ít ra kết quả bậc bốn của Bolsonaro là gần chính xác rồi.
Với tốc độ này e là thời gian của hắn cũng sắp hết, sẽ dừng lại ở bậc bốn thôi.”

Hắn nói xong thì nở nụ cười dương dương tự đắc.
Cả đám còn lại thấy tên này vô sỉ tìm cách bắt chuyện với người đẹp như vậy thì đều nhao nhao muốn góp thêm vài câu.
Đột nhiên Thuốc Nổ đứng bật dậy, bóp cẳng tay người kia, hỏi dồn:

“Anh nói người đang ở trong buồng đánh số 5 kia tên là gì?”

Lính ở trong Quân Đoàn suốt ngày chém giết làm gì có ai có tính cách dễ chịu.
Người đàn ông thấy động tác của Thuốc Nổ thì bực mình, đang định vùng thoát tay ra, dạy cho tên ẻo lả bám đuôi người đẹp này một bài học.
Nào ngờ não bộ đã chỉ huy rồi nhưng tay không chịu phản ứng.
Hắn giờ mới phát hiện cẳng tay chỉ mới bị bóp một phát đã tê rần, thậm chí lúc này giương súng e là cũng không vững nữa chứ đừng nói chống trả.


Thuốc Nổ nhíu mày, thả cẳng tay người kia ra:

“Xin lỗi, tôi kích động quá!”

Người kia nào có hứng thú gây khó dễ cho Thuốc Nổ nữa đâu, chỉ vội vàng trả lời:

“Không sao, người kia tên là gì tôi chẳng biết.
Toàn bộ doanh trại ở Stratonas này đều gọi lão già đó là kẻ vô danh.
Ông ta là kẻ già khú và nhỏ thó chẳng biết đã ở nơi này bao nhiêu năm tháng rồi.
Nghe nói là chuyển từ Giám Sát Giả qua.
Chà, anh cũng biết cái đám người không ai thân thích đấy mà.
Lão ngoài được cái nấu ăn giỏi ra thì chính là một tên vô dụng toàn tập, bởi vậy luôn là đề tài pha trò cho Stratonas…”

Lời nói của hắn ngay lập tức bị cắt ngang:

“Ê Ve Sầu, mày chính là thằng bắt nạt lão nhiều nhất chứ nói ai!”

Cả đám xung quanh liền phát ra một tràng cười rộ hưởng ứng, người đàn ông gãi gãi đầu:

“Ừ thì nói chung là vậy đấy.
Anh làm sao thế?”

Thuốc Nổ ngẩn ngơ, vội vàng giật mình:

“Không có gì”

Sau đó cậu lấy áo trùm ra, đánh điện gọi cho Liễu Nhu:

“Anh Trần Ngọc đấy à? Có gì hông nè?”

Tâm trạng của Thuốc Nổ lúc này cũng phải bật cười trước trò mèo của Liễu Nhu, cậu vội vàng đi vào vấn đề:

“Liễu Nhu, mấy ngày trước Henry đầu hói có nói tôi lên doanh trại Stratonas tìm một người, cô còn nhớ người đó tên là gì không?”

“Là Anonima, sao vậy?”

Thuốc Nổ đính chính:

“Cô có thể dùng từ đồng nghĩa được không?”

“Chà, từ đồng nghĩa ấy à, vậy thì là không có tên, hoặc là kẻ vô danh gì đó nhỉ?”

Tút…Tút…

Tiếng ngắt liên lạc giữa chừng khiến cho Liễu Nhu chưng hửng, cô phồng má, cuộn tròn áo trùm của mình lại quanh đầu, bắt đầu dùng tay đập gối lung tung, miệng không ngừng chửi rủa một ai đó.



Bản thân Thuốc Nổ lúc này đang ở trong một tình huống dở khóc dở cười.


“Thì ra là vậy!”

Anonima vốn không phải là một cái tên người mà nó là từ dùng để ám chỉ người ẩn danh, hoặc là không có tên.
Điều này làm Thuốc Nổ nhớ tới ngày xưa khi còn ở Liên Bang, cậu thường xuyên có thói quen tắt các thiết bị dịch thuật khi nghe báo cáo khoa học, bởi chúng thường dịch không chính xác.


“Đúng là quả báo!”

Thiết bị dịch thuật của người Namuh được làm ra đi kèm với những khám phá của họ về các nền văn minh khác trong Tưởng Giới.
Nó tân tiến tới nỗi Thuốc Nổ mặc định cho rằng nó hoàn toàn không tồn tại mà cậu luôn trực tiếp giao tiếp với người khác bằng ngôn ngữ của họ.
Bởi vậy mới dẫn tới tình huống như trên.


“Xem ra lúc nào đó phải nghiêm túc đi học tiếng Namuh.”

Khi Thuốc Nổ quay trở lại, đúng như tên Ve Sầu ban nãy dự đoán, tên ở trong khoang mang số 4 lập tức bị đá ra.
Trong khi đó, ở bên kia, con số đã nhảy lên tới tận số 6.
Điều này đã gây ra một cơn sóng ngạc nhiên quét qua đám lính Quân Đoàn quanh đây.
Họ không ngờ được lão già vô dụng mình hay bắt nạt lại giỏi như thế.
Phần lớn đều xì xầm cho rằng cái máy này hư thật rồi khiến mặt Rei đang ngồi phía trước đã lúc xanh lúc trắng.


Sau khi có một khoang trống, không ít người đã nhao nhao muốn thử.
Dù sao trong Quân Đoàn, số người sử dụng được ma pháp không hề ít.
Những người không biết ma pháp nhưng tự tin vào thực lực và muốn lấy le với ai kia thì càng không hề thiếu.
Tuy nhiên, trước khi họ chọn ra được người tiếp theo, một giọng nói đã vang lên:

“Mọi người nhường lần này cho tôi nhé?”

Cả đám đều quay lại kẻ vừa phát ra thanh âm.
Không ai khác, chính là Thuốc Nổ.
Vừa thấy khuôn mặt cậu, cả đám đã tự giác lùi lại nhường ra một con đường, không ít trong số đó còn nở nụ cười mỉa mai bí ẩn.


“Quả là không tránh được thành bia nhắm của mọi người” – Thuốc Nổ tự nhủ.


Dường như việc cậu khá gần gũi với Rei đã thành công chọc giận đám “trung niên” nóng máu này, biến cậu trở thành đích đến của thù hận.
Bởi vậy, khi cậu vừa xung phong ra trận thì họ đã đồng tình nhất trí.
Nếu cậu có thành tích tốt có thể bảo là do máy huấn luyện bị hỏng, còn có thành tích tệ sẽ trở thành đề tài chế giễu.


“Anh dở chứng gì vậy” – Rei nói nhỏ.


Dù sao mục đích của Thuốc Nổ cũng chẳng phải lấy lòng Rei nên cậu chỉ cười trừ với cô một tiếng rồi tiếp tục vào buồng huấn luyện.
Thính giác của cậu tốt hơn người thường nên trước khi cánh cửa khép lại hoàn toàn, Thuốc Nổ đã kịp nghe vài lời sỉ vả chói tai.
Cậu nhún vai, chẳng mấy quan tâm lắm.


Cách vào nơi này khá giống với Tưởng Giới, hẳn đó là ý tưởng thiết kế nguyên bản của trí giả Adam.
Thuốc Nổ đang ở một không gian biệt lập tối đen như hũ nút.
Phía trước là một cánh cửa phát sáng đề số 2.
Tuy nhiên trước khi qua được đó, cậu phải vượt qua được một thử thách do nó đề ra cái đã.


“Cái quỷ quái gì thế này hả lão Adam!”

Thuốc Nổ không khỏi than trời.
Namuh chẳng biết gì về hạt Marvé cả bởi vậy thứ này chẳng liên quan gì tới hạt Marvé.
Nếu một sinh viên của Liên Bang ở đây sẽ thấy nó hết sức quen thuộc, quen thuộc hơn nhiều so với người Namuh bình thường, bởi nó không gì khác, chính là… toán hình học.


Thuốc Nổ hoàn toàn cạn lời trước ý tưởng này.
Tuy đúng là vận hành mô hình ma pháp cần một tư duy hình học không gian nhất định và Thuốc Nổ cũng thấy khá rõ điều này, song cách làm này có phải là hơi bị thô quá rồi không?

“Lão gàn dở!” – Cậu bật cười, lần đầu tiên thấy đồng cảm với tâm trạng của Rei như vậy.


Bài toán thứ nhất là trật tự các hạt được sắp xếp khá chuẩn tắc, yêu cầu giải trong 15 phút.
Đại khái ý của nó khi quy đổi ra ngôn ngữ toán học của Liên Bang, đó là tìm các tam giác vuông có cạnh là số nguyên và độ dài của một trong các cạnh là 5.


Các bộ ba số Pythagore đối với Thuốc Nổ chẳng phải là kiến thức cao xa gì, cậu vội vàng trả lời:

“3, 4, 5 và 5, 12, 13”

Cánh cửa bật mở ra.
Thuốc Nổ thở phào nhẹ nhõm.
Thử thách này tuy lập dị nhưng đối với cậu cũng chẳng khó khăn gì.
Nếu liên quan tới ma pháp thật sự thì không có cả vi sinh vật năm chiều lẫn Tổ Nhãn của người Lausiv ở đây, cậu e là chẳng khá khẩm hơn là bao so với một người Namuh bình thường.



Bài toán thứ hai đã khó hơn một chút, giải trong hai mươi phút.
Đại khái câu hỏi của nó là từ một trong bốn cạnh của một hình vuông, dựng vào bên trong nó một tam giác cân có một góc là 150 độ.
Tính hai góc được tạo bởi đỉnh thứ ba mới được dựng của tam giác đó và một trong hai đỉnh còn lại của hình vuông.


Thuốc Nổ không khỏi văng tục trước câu hỏi này.
Nếu có một cây thước đo độ và một tờ giấy thì việc này chẳng có gì khó khăn.
Nhưng đối với cậu mà nói chỉ có thể tưởng tượng trong đầu thì không dễ dàng chút nào.
Xem ra đúng là không phải lão Adam nói huấn luyện suông mà khi người ta dùng quả cầu ma pháp để liên hệ, cái nhìn của họ trực quan hơn Thuốc Nổ hiện tại rất nhiều.
Nhờ thế, người không biết gì về toán cũng có thể giải được những bài như thế này.


Phải mướt hết cả mồ hôi, Thuốc Nổ mới tìm ra được đáp án là 30 độ và 60 độ trong vòng mười phút, hóa ra cái tam giác chết tiệt ở phía đối diện lại là tam giác đều.
Cậu nghĩ ra được hoàn toàn là nhờ trí trá tìm cách suy ngược lại kết quả chứ không phải là trực tiếp giải.
May mà cái máy này cũng chẳng đòi hỏi phải chứng minh gì cả, chỉ cần tìm ra đáp án là được rồi.


Thuốc Nổ bước vào cửa thứ ba với tâm trạng thấp thỏm còn hơn cả ra trận.
Mấy bài toán này không khó, quan trọng là áp lực về thời gian và không có giấy bút để viết ra khiến cho việc tưởng tượng chúng khá là đáng sợ.
Bài toán thứ ba được nâng cấp lên hình học không gian ba chiều đã hoàn toàn khiến cậu ngã quỵ.
Trong vòng hai mươi lăm phút, giải bài toán sau:

Một ngọn núi có hình nón, khoảng cách từ một điểm A ở dưới chân núi tới đỉnh của nó gấp bốn lần khoảng cách từ A tới tâm của chân núi.
Tại điểm A này, người xây một con đường đi vòng quanh ngọn núi và trở lại điểm A ban đầu sao cho độ dài của con đường này là ngắn nhất.
Ban đầu nó đi lên, sau đó lại dốc xuống.
Tính góc được tạo bởi con đường dốc xuống này và sườn núi tại điểm A.




Mồ hôi của Thuốc Nổ vã ra như tắm.


Cậu phải vật vã lắm, sử dụng tất cả chiêu trò từ khi lăn lộn trong giới tình báo tới lúc bây giờ mới có thể lê lết qua được tới cửa thứ sáu của cái máy ngu ngốc này.


Đúng vậy, từ đây, Thuốc Nổ xin phép gọi cái máy này là ngu ngốc, bởi cậu chẳng cần phải giải được mấy bài toán kia, vẫn có thể sử dụng được tới ma pháp bậc năm.
Ở cửa thứ sáu, cuối cùng cậu đã gặp được người cần tìm.
Một cái bóng nhỏ thó đang đứng ngẩn ngơ ở phía trước đề bài.
Thuốc Nổ vội vàng đọc lướt qua.
Nó cũng khá đơn giản.


Trên hệ trục tọa độ Oxy cho một đường tròn có bán kính là 1.
Điểm A cố định trên trục Ox, điểm B chạy ở trên đường tròn có hình chiếu trên trục Oy là H.
Quỹ tích giao điểm C của AH và OB là hình gì?

Người kia đang liên tục lẩm bẩm:

“Elip, rõ ràng đây là hình elip mà, tại sao lại không đúng?”

Đột nhiên sự xuất hiện của một tiếng nói vang vọng phía sau khiến cho người kia giật mình:

“Người Namuh có vẻ khá thích hình Elip nhỉ? Đáng tiếc, đáp án không phải là Elip đâu!”

“Làm sao anh vào được đây?”

Tiếng nói còn khá trẻ tuổi phát ra từ miệng một người già như vậy có thể khiến cho nhiều người của Quân Đoàn giật mình.
Chứ riêng Thuốc Nổ vốn đã tốn biết bao công sức đi tìm kẻ này thì hoàn toàn không ngạc nhiên chút nào.
Cậu nhìn vào đề bài, thong thả nói:

“Tiếc cho cậu tôi biết được cái này hoàn toàn là do ngẫu nhiên.
Quỹ tích này là một hình rất lạ mà cũng rất quen.
Nhiều người không hiểu được tại sao người ta lại gộp nhiều loại hình khác nhau lại làm một.
Nhưng thật sự có một số cách vẽ để đồng thời vẽ được nhiều loại quỹ tích cùng một lúc và nó có ứng dụng cực lớn trong thiên văn học.
Ví dụ như đây là một bài kinh điển.
Quỹ tích của nó…là một hình Conic tổng quát.”

Cánh cửa bật mở ra trước sự kinh ngạc của người kia:

“Có thể vẽ đồng thời cả ba hình Elip, Parabol và Hyperbol trong một quỹ tích hay sao?”

Thuốc Nổ mỉm cười, cũng không có ý bước tới cửa số 7 mà lên tiếng:

“Xin chào kẻ vô danh, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Xin tự giới thiệu chính thức lần nữa, tôi là Trần Ngọc.
Rất hân hạnh.”

Người kia dường như tới tận lúc này mới nhận ra đã từng gặp Thuốc Nổ.
Cả thân hình y run rẩy mạnh một cái, hai tay che mặt, vội vàng lùi về trong một góc phòng.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui