Nhạc Phi Tiếu mở cửa bước vào phòng.
Hắn đang đưa một ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy nhìn Thuốc Nổ, mở miệng:
“Tới lúc rồi.”
Thuốc Nổ đứng lên, theo thói quen thời gian qua mà chắp tay cảm tạ Nhạc Phi Tiếu một cái, không nói một lời mà bước sang căn phòng kế bên.
Ngồi ở đó là những người đại diện cho sáu phương thế lực lớn, những người sẽ quyết định xem cố gắng của cậu thời gian qua có được đền đáp xứng đáng hay không.
Ở trên cùng chủ vị là hai người Đoàn Tinh Hà và Nguyễn Phi Báo, Tửu Lão thì không biết vì lý do gì mà hôm nay không có mặt ở đây.
Bên tay trái lần lượt là gã họ Uông cùng với tên ít nói người Mông Cổ.
Bên tay phải có lão hòa thượng Thiếu Lâm, lão đạo sĩ của Võ Đang và hai tên mặc áo đen đối đầu với Thuốc Nổ khi trước.
Chỉ cần một phép loại trừ đơn giản, Thuốc Nổ đã có thể đoán ra hai tên kia thuộc về thế lực gọi là Lâm Truy thành.
Đoàn Tinh Hà lên tiếng:
“Trần công tử, như đã bàn trước với cậu, hôm nay chúng ta ở đây để quyết định xem cậu có đáng giá để biết được điều bí mật mà Thần Sơn đã cất giấu bấy lâu nay hay không.
Hiện nay, chúng ta đang chia ra làm hai phe bầu, mỗi bên đều có số lượng là ba phiếu.
Thần Sơn, Thiếu Lâm và Võ Đang bỏ phiếu cho cậu.
Minh Triều, Ngõa Lạt và Lâm Truy thành thì bỏ phiếu chống.
Tuy nhiên, điều kiện để cậu được tiết lộ bí mật này là phải có ít nhất quá nửa ủng hộ cho cậu.
Vì vậy cậu phải thuyết phục được một trong ba phe ở đằng kia thay đổi quyết định cho cậu mới được.
Nếu không, chuyện này đành cứ như vậy mà chấm dứt tại đây.”
Thuốc Nổ đã nghe nói kết quả này từ trước khi đám người kia tới, bởi vậy cậu cũng không bất ngờ.
Có điều, giờ lại là lúc khá đau đầu.
Tên họ Uông kia thậm chí còn có cả ảnh chân dung của cậu.
Ngẫm đi ngẫm lại, liên hệ duy nhất của cậu với triều đình Đại Minh cho tới tận lúc này chính là việc cậu đã từng giết chết một cận vệ của sứ thần Chu Hy, cái tên Tưởng Phí kia.
Hắn lại có địa vị khá lớn ở trong giới Ngoại Lai Giả nên sẽ không có gì ngạc nhiên nếu Đại Minh tróc nã cậu tới cùng để bắt cậu mà giao cho Ngoại Lai Giả.
Tên này lại giữ chức vụ gì đó trong Cẩm Y Vệ và Đông Tây Xưởng, vốn là mấy cơ quan mật vụ của Minh Triều nên lý luận này càng có cơ sở chắc chắn hơn.
Đường này e rằng không thông.
Hai tên đến từ Lâm Truy thành thì khỏi nói.
Chính vì gây chuyện với cậu và Nhạc Phi Tiếu nên chúng mới bị Đoàn Tinh Hà đánh cho nằm thoi thóp, bây giờ vẫn còn đang dán thuốc chi chít trên người kia kìa.
Bọn họ ủng hộ cậu mới lấy làm lạ.
Nhìn qua nhìn lại, chỉ có mỗi người Ngõa Lạt là có được chút ít hi vọng.
Cậu không quen biết người này nhưng ít ra hai bên cũng không có thù oán gì cả.
Nghĩ tới đây, Thuốc Nổ lên tiếng:
“Vị tiên sinh này, không biết tại hạ có thể nói đôi lời?”
Những câu này cậu không nói bằng tiếng Đại Việt mà nói bằng tiếng Hán.
Cậu không biết tiếng Mông Cổ nhưng nếu tên này đã đại diện cho triều đình Ngõa Lạt tới đây thì ắt hẳn hắn phải biết được tiếng thông dụng nhất của Đông Á thời điểm bấy giờ.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn cậu, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.
Thuốc Nổ nói tiếp:
“Tại hạ từng nghe, Mông Cổ xưa kia có vị lãnh đạo Thành Cát Tư Hãn tài ba xuất chúng, thống nhất quần hùng.
Từ đó ngựa không dừng vó mà chinh phạt thế gian, gây dựng nên sự nghiệp vô cùng to lớn.
Tại hạ trộm nghĩ, Ngõa Lạt tuy không cùng bộ lạc với Thành Cát Tư Hãn năm xưa nhưng dòng máu anh hùng của người Mông Cổ là không thể phủ nhận.
Có điều thế sự khôn lường, thiên hạ ngày nay đã không còn là thiên hạ của ngày trước nữa.
Từ sau khi Bắc Nguyên sụp đổ, người của thảo nguyên đã không còn có lại được những ánh hào quang của tổ tiên.
Tại hạ trong lòng vẫn luôn vì những hình bóng oai hùng kia mà đau đáu.
Bất kể ngày đêm mà suy nghĩ phương pháp cho đúng đắn vẹn toàn.
Nay trong đầu đã nghĩ ra được một số phát kiến kỳ diệu, là lợi khí không nhỏ trong chiến tranh.
Nếu được tiên sinh ủng hộ lần này, tất sẽ không giấu giếm mà hiến dâng cả cho Ngõa Lạt để mở mang cương thổ.”
Thuốc Nổ nói xong một tràng, lòng cân nhắc thấy chẳng có điều chi bất ổn.
Thứ nhất, cậu không biết được mục đích của đám người này khi tiết lộ bí mật cho cậu là gì.
Đã thế, chắc chắn cậu không thể hứa xuông vài câu đại loại như tương lai ta sẽ cố gắng hết sức được.
Đó chính là những lời vô nghĩa nhất.
Thứ hai, vũ khí tân tiến vẫn là lợi thế lớn nhất của cậu trong thời kỳ này.
Dù sao đã làm cho Đại Việt mấy cái rồi, cậu cũng chẳng ngại chi việc bán nó cho người Mông Cổ để đổi chút lợi ích.
Mặt khác, nếu nói người Mông Cổ không cần chúng thì chính là nói láo.
Chẳng có quốc gia nào lại đi chê khí tài quân sự dâng ra tới miệng như vậy cả.
Thứ ba, Ngõa Lạt ở xa tít về phía Bắc, dân số thưa thớt, dù có nhận được cái gì trong thời gian ngắn cũng chẳng có biện pháp làm phiền được cậu.
Thuốc Nổ biết làm điều này sẽ đắc tội với tên họ Uông nhưng dù sao cũng đã giết họ một cận vệ sứ thần rồi, không bán mặt mũi thêm lần nữa cũng chẳng thay đổi điều gì.
Cậu lấy súng lục từ trong người ra, bắn thẳng về phía chậu hoa trong góc nhà.
Chỉ thấy viên đạn xẹt qua, cái chậu sứ đã vỡ tan ra thành từng mảnh.
Phản ứng của mọi người trong phòng đều không quá giống nhau.
Hai vị chưởng môn Thần Sơn ngồi trên chủ vị thì ra chiều trầm ổn, rõ cũng đã đoán được một hai phần sự tình từ trước đó rồi.
Thiếu Lâm tăng và lão đạo sĩ của Võ Đang thì đang cực kỳ kinh ngạc, quan sát không ngừng từ chậu hoa cho tới khẩu súng còn đang bốc ra muội khói từ trên tay cậu.
Chính họ cũng không kịp quan sát được thứ ám khí gì đã bắn ra thì đã nghe tiếng chậu hoa vỡ vang lên rồi.
Hai tên áo đen tới từ Lâm Truy thành thì tái mét cả mặt mũi, mồ hôi chảy ròng ròng.
Tuy chúng cũng là giang hồ võ lâm cao thủ nhưng chưa đến mức độ đỉnh cấp như đám người khác ngồi ở đây.
Nếu lúc nãy Thuốc Nổ không đánh cù nhây với chúng mà dùng đạn bắn thì e rằng chúng giờ đã là hai cái xác chết nằm trong phòng này rồi.
Cả hai đều đưa con mắt kinh hãi nhìn vào cây súng.
Tên Ngõa Lạt đang chưng ra một bộ mặt cực kỳ đắn đo suy nghĩ, không biết là có điều chi làm khó hắn nữa.
Họ Uông kia đã đập bàn đứng dậy:
“Tiểu tử, thứ này Thiên Triều chúng ta muốn.
Ngươi ra giá đi.”
“Tại hạ không cần gì khác, chỉ cần biết được Thần Sơn bí mật.”
“Cái này…” – Tên họ Uông uể oải
Hắn cũng không phải là không định ra giá nhưng nghe giọng điệu quyết đoán của Thuốc Nổ và ánh mắt háu đói của đám người xung quanh đây thì hắn quyết định sẽ nói chuyện với cậu sau vậy.
Thuốc Nổ vẫn nhìn chằm chằm vào người Ngõa Lạt.
Được một lúc lâu sau, hắn mở miệng:
“Điều này, e là vẫn không đủ.
Chỉ đành từ chối cậu vậy.”
Thuốc Nổ thở dài một hơi, không ngờ việc thuyết phục lại khó khăn như vậy.
Có lẽ lão đồ Viễn cũng không lường trước hết được những uẩn khúc đằng sau việc này.
Điều kiện cậu đưa ra không thể nói là không hậu đãi.
Cậu quay mặt sang đám người Lâm Truy thành thì thấy cả hai đang nhe răng của họ ra.
Mặc dù thực tế lúc nào họ cũng như vậy nhưng Thuốc Nổ lại không khỏi đọc ra trên khuôn mặt họ lúc này dáng vẻ khinh bỉ.
Cậu quay sang gã họ Uông thấy hắn không nhìn cậu mà đang ngẩn người không biết nghĩ cái gì.
Đoàn Tinh Hà ở phía trên nói:
“Nếu như không có ý kiến gì khác thì chúng ta kết thúc tại đây.
Ta sẽ đại diện chủ trì ra phán quyết.”
Chợt gã họ Uông lên tiếng:
“Khoan đã.”
Thuốc Nổ ngạc nhiên nhìn gã.
Trong ba nhóm người thì cậu không ngờ nhất chính là gã cản Đoàn Tinh Hà lại.
Họ Uông nhìn Thuốc Nổ chậm rãi hỏi:
“Cậu có phải là người đã giết cận vệ của Chu Hy ở phía Nam của An Nam?”
×— QUẢNG CÁO —
Thuốc Nổ chẳng biết vì sao gã lại tự nhiên lội chuyện này ra nói ở đây nhưng cũng không nói dối.
Việc này tuy tất cả người chứng kiến đều đã chết nhưng dấu vết để lại thì nhiều lắm, chẳng thể giấu được bao lâu thì cố che lấp làm gì.
Cậu đáp:
“Đích thị là tại hạ.”
Gã họ Uông thở ra một hơi, như làm một quyết định trọng đại:
“Ta đã nghe Đoàn chưởng môn nhắn lại.
Có thật cậu không phải là người của thời đại này?”
Thuốc Nổ gật đầu.
Gã họ Uông chợt thay đổi thái độ nói nhanh:
“Vậy thì được, lần này ta sẽ ủng hộ cậu.”
Tới đây thì không chỉ Thuốc Nổ mà tất cả mọi người trong phòng đều nhìn gã hết sức ngạc nhiên.
Gã họ Uông như trút được gánh nặng, gạt gạt tay ý chỉ mọi người đừng có hỏi gì cả.
Thuốc Nổ hết sức nghi ngờ động cơ của hắn, cậu cẩn thận nói:
“Đa tạ Uông đại nhân, có điều chuyện này…”
“Cũng không có hại gì cho cậu, nếu cậu có duyên gặp lại Chu Hy có thể hỏi hắn ta, ta cũng không biết rõ ràng, chỉ là liên quan tới một vị đại nhân trong triều, ta sẽ không vọng ngôn.”
Đoàn Tinh Hà đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn họ Uông.
Các Xưởng vệ của nhà Minh chẳng phải đặt ra chơi không.
Theo hắn biết tên này đã giữ chức quan gần như lớn nhất trong triều nhà Minh rồi, quyền lực ngang với quan Tể Tướng của cựu triều.
Người để hắn gọi là đại nhân chắc chắn chẳng có bao nhiêu, một bàn tay là có thể đếm ra được.
Thuốc Nổ nghe tới đây cũng đành chôn kinh ngạc vào lòng, cậu gật đầu quay lại về phía Đoàn Tinh Hà.
Ông ta mỉm cười nhẹ, phong vân khinh đạm nói:
“Đi thôi mọi người.”
Ở đây toàn là đại nhân vật giậm chân có thể rung chuyển thiên hạ, chuyện đã bàn bạc xong thì cũng chẳng có tranh cãi gì.
Cả đoàn nhanh chóng quay trở lại vị trí của Thần Chu.
Phía vách đá bên kia người phụ nữ Tiểu Hương đã đợi sẵn.
Thấy Đoàn Tinh Hà gật đầu từ xa thì Tiểu Hương lại kéo Thần Chu ra đón tất cả mọi người.
Khi đi tới đây thì Thuốc Nổ đã nghi ngờ vị trí bí mật liên quan tới cái vực hoặc con thác này.
Quả nhiên Thần Chu đi ra tới giữa dòng thác thì Tiểu Hương không kéo nữa mà giật mạnh dây xích qua một bên.
Cả chiếc Thần Chu di động về phía sau thác nước.
Sau một tiếng ầm ầm vang vọng của nước chảy trên đỉnh đầu thì con thuyền đã đi vào phía trong.
Mọi người lần lượt vận nội công lên để hong khô quần áo.
Vì Thuốc Nổ không có nội công nên đành phải nhờ Đoàn Tinh Hà trợ giúp.
Nhờ đó, cậu mới có thời gian quan sát phía trong này.
Đằng sau thác nước là một cái động bằng đá rất lớn, trần của nó cũng phải cao gấp ba lần chiều cao của Thần Chu.
Cái động lõm, có dạng một phần tư hình cầu, khi đi sâu vào trong thì càng lúc càng thu hẹp lại.
Ở trên tường có gắn vài viên dạ minh châu để soi chiếu nhưng nhìn chung ánh sáng ở đây vẫn hết sức lờ mờ.
Nếu không phải có ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua thác nước thì chỉ e trong này chẳng thấy được cái gì.
Ở cuối hang động là một cái cửa rất lớn bằng sắt đã hoen gỉ.
Đứng từ bên ngoài mà Thuốc Nổ đã có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương từ đằng sau cánh cửa sắt truyền ra.
Cậu tương đối quen thuộc với khí hậu khắc nghiệt của Thần Sơn nhưng nhiệt độ ở bên trong này hoàn toàn là ở một đẳng cấp khác.
Bên cạnh nơi cậu đứng có sáu cái lỗ khóa lớn, làm bằng đồng, sáu người Đoàn Tinh Hà, Nguyễn Phi Báo, gã họ Uông, Ngõa Lạt nhân, thiếu lâm tăng và lão đạo sĩ đang lần lượt truyền nội công vào trong sáu cái lỗ này.
Cậu nhanh chóng nhận ra họ đang làm tan băng ở trong lỗ khóa.
Với điều kiện như thế này, dù cho có chìa khóa mà không có cách nào làm tan băng thì người ngoài cũng không sao tiến vào đây được.
“Tất nhiên là ngoại trừ dùng vũ khí sức công phá lớn mà phá ra” – Thuốc Nổ thầm nghĩ.
Nước nhanh chóng chảy ra từ kẽ của các lỗ khóa.
Được một lúc thì sáu phương thế lực lục đục lấy ra từng cái chìa khóa mà cắm vào bên trong.
Có tiếng lạch cạch nặng nề vang lên, cánh cửa sắt dần dần mở ra.
Thuốc Nổ quan sát kỹ thì thấy hóa ra sắt chỉ là lớp bảo hiểm ở bên ngoài chứ ở bên trong cánh cửa này còn có một lớp thép rất dày, không hề bị gỉ.
Cánh cửa mở ra hé hé, vừa đủ để một người chui vào.
Bên trong tối đen như mực, Nguyễn Phi Báo đã chuẩn bị sẵn một cây đuốc vội đem ra đốt sáng.
Đây là một cái hành lang hẹp và ẩm, đóng một lớp băng ở trên tường.
Điểm cuối của nó là một căn phòng nhỏ rộng khoảng ba mươi mét vuông, tính ra đã nằm rất sâu trong lòng núi.
Thuốc Nổ nhìn qua bên phải thì thấy hai cái tượng băng điêu khắc cực kỳ tinh tế tỉ mẩn.
Khi cậu nhìn kỹ lại thì không khỏi nổi sóng to gió lớn trong lòng:
“Ngũ gia lão tứ và tiểu muội muội của hắn.”
Hai người mà cậu gặp ở trong giấc mơ đang nằm sờ sờ ở đó, khuôn mặt tê tái tím ngắt bảo phủ hoàn toàn bởi băng, chẳng biết là còn sống hay đã chết từ thuở nào.
Thậm chí ngay cả trang phục mặc trên người cũng không khác bao nhiêu so với những gì cậu lờ mờ nhớ được từ trong giấc mơ.
Thuốc Nổ tỉ mẩn quan sát các đặc trưng trên cơ thể thì phát hiện họ đã chết, thậm chí là chết từ rất, rất nhiều năm trước, phải tính bằng hàng thập kỷ rồi.
Cậu không có thiết bị đo đạc nên không biết cụ thể là bao lâu, chỉ là có lớp băng bảo hộ nên việc tính toán chính xác niên đại cũng khó khăn không hề nhỏ.
Cậu hơi sờ sờ nhẹ lên lớp băng, rồi quay lại phía sau lưng.
Cả đám người đã đứng tụ quanh một cái bàn lớn ở chính giữa phòng, trên bàn đặt một cái hộp bằng kim loại đã bám bụi đất khá cũ kỹ.
Nguyễn Phi Báo giơ ngọn đuốc ra xa, chỉ để lại ánh sáng mờ mờ vừa đủ để nhìn thấy trên cái bàn.
Đoàn Tinh Hà nhấc cái nắp hộp ra, lấy từ trong đó một quyển sách khá mỏng.
Quyển sách cũng đã cực kỳ cũ kỹ, tuy làm bằng giấy tốt nhưng không ít chỗ ở nơi viền đã mục nát.
Trên bìa đề một hàng chữ viết tay nhỏ được ghi rất vội vàng “Nhật ký của Quỷ Vô Sầu”
Tên họ Uông thầm than thở một câu:
“Đã bao nhiêu năm rồi, lần này tới đây cái cảm giác kích động và phấn khích pha chút sợ hãi vẫn hoàn toàn không khác gì lần đầu tiên.”
Trong đám người ngoại trừ hai tên Lâm Truy thành thì còn lại đều tỏ ra đồng tình với câu nói của hắn.
Đoàn Tinh Hà lật nhẹ quyển nhật ký ra, đọc một dòng chữ trên đó:
“Thế giới này được tạo ra cách đây gần hai trăm năm.”
…
Có một khoảng trống nhỏ trong đầu Thuốc Nổ sau khi Đoàn Tinh Hà nói ra lời này.
Đây không phải là lịch sử của Mẫu Tinh hay sao? Tạo ra là có ý gì?
Lão không để ý biểu tình của Thuốc Nổ mà tiếp tục đọc:×— QUẢNG CÁO —
“Gần hai trăm năm trước, toàn bộ thế giới này được một bàn tay thần bí đắp nặn nên.
Tất cả mọi thứ trong đó gồm đồi núi, ao hồ, sinh vật kể cả con người đều được tạo ra tại chính xác cùng một thời điểm.
Tất cả những kiến thức về quan hệ xã hội, lịch sử phát triển của loài người, cách chúng ta tạo lập nên các nền văn minh rồi từ từ tiến hóa.
Tất cả mọi thứ trước đó…”
“Tất cả đều là giả” – Lão nhấn mạnh
“Tất cả đều được nạp vào trong đầu của con người để loài người nghĩ rằng họ vốn là một giống loài đặc biệt.
Một giống loài đã vượt qua nghịch cảnh của tự nhiên để xây đắp nên một xã hội tiến bộ, văn minh hơn.
Hoàn toàn không phải là thế.
Con người chỉ đơn giản là được tạo ra và được nạp vào ký ức, chỉ có thế.
Họ không có lịch sử, không có gì để tự hào, không có nguồn gốc thần thánh vĩ đại, không có bất kỳ điều gì cả.
Bởi vì vô tri nên họ cứ tiếp tục tự do mà sống trong ảo mộng, không có cách nào kiểm chứng được bản chất thật sự của thế giới này.”
“Bầu trời là giả, mặt trời là giả, mặt trăng là giả, các vì sao cũng là giả.
Bàn Cổ là giả, Nữ Oa là giả, Ngọc Hoàng đại đế là giả.
Tam Hoàng Ngũ đế là giả.
Hạ, Thương, Chu, Hán, Tần, bao nhiêu vĩ nhân, bao nhiêu nét văn hóa, bao nhiêu danh ngôn, bao nhiêu câu chuyện.
Tất cả đều là giả, vậy thử hỏi nhân thế này, có điều gì là thật đây?”
Đoàn Tinh Hà đọc tới đây thì ngừng lại không đọc tiếp.
Thuốc Nổ lúc này đã sốc nặng trước lượng tin tức quá lớn truyền vào đầu cậu trong cùng một lúc.
Điều này có nghĩa là gì? Bản thân chính lịch sử của Liên Bang cũng là giả hay sao? Hay nó còn một ý nghĩa nào khác?
Nếu người ở đây không kiểm chứng được thế giới họ sống có phải ảo mộng hay không thì chính cậu cũng làm gì có cách nào kiểm chứng thế giới Liên Bang kia nơi cậu đã trải qua ít nhất 265 năm? Đó liệu có phải là 265 năm chân chân chính chính hay chỉ là một hai phút trước, rồi tất cả ký ức khác là được một ai đó nạp vào đầu cậu đây?
Thuốc Nổ lên tiếng:
“Chư vị làm sao xác nhận được câu chuyện trong quyển nhật ký này có thật hay không?”
Rất ít khi Thuốc Nổ chưa suy xét kỹ mà đã đưa ra phỏng đoán mang tính phủ nhận một sự việc như thế.
Đoàn Tinh Hà thở dài:
“Chúng ta cũng không có cách nào xác nhận được.
Có điều…”
Đoàn Tinh Hà ngừng lại lấy thêm một hơi mới nói tiếp:
“Quyển nhật ký này được đào ra ở trụ chống trời một trăm năm mươi năm về trước bởi Triệu Bính của nhà Nam Tống.
Nó không chỉ viết ra được một số sự kiện ở quá khứ mà thậm chí còn viết ra được một số sự kiện ở tương lai.
Tuy độ chính xác cũng không phải là tuyệt đối nhưng một vài trong số đó liên quan tới những thứ không thể nào phỏng đoán được một cách thông thường ví dụ như tên riêng của con người, địa phương hay là tháng năm diễn ra sự kiện nào đó.”
Thuốc Nổ chợt quay lại nhìn về hai khối băng trong góc phòng hỏi:
“Vậy hai khối băng kia là?”
“A di đà phật, xác của họ cũng là nhờ Triệu thí chủ đào được ở bên cạnh quyển nhật ký này, cũng chẳng biết chủ nhân đích thực của quyển nhật ký này Quỷ Vô Sầu đã lạc mất ở đâu.
Tuy nhiên, số người được đào ra chính xác là ba người chứ không phải là hai người.
Người cuối cùng kia chính là vị tiểu thí chủ lúc nãy đi bên cạnh Trần thí chủ đây.” – Lão già Thiếu Lâm tự nói.
“Là Quỷ Nhỏ”
“Đúng vậy, thiên chân vạn xác.”
Thuốc Nổ từ ban đầu đã thấy tên Quỷ Nhỏ có điều gì đó kỳ cục, chẳng ai lại đi đặt tên như vậy bao giờ.
Cậu suy đi nghĩ lại rất có thể Quỷ Nhỏ chính là đứa bé mà cậu đã thấy trong giấc mơ, là con của Quỷ Vô Sầu được người đàn bà ôm từ đầu tới cuối.
Nhưng từ tình trạng xác chết của hai người kia thì hẳn sự việc này đã diễn ra từ lâu lắm, tại sao Quỷ Nhỏ vẫn có thể còn sống, tung tăng nhởn nhơ như vậy sau biết bao nhiêu thời gian bị chôn vùi ở trong băng tuyết.
Thuốc Nổ đau đầu không có đáp án, quay lại nói với Đoàn Tinh Hà:
“Thông tin của Quỷ Vô Sầu có được này là từ đâu mà ra.”
“Vợ của Quỷ Vô Sầu chính là một Ngoại Lai Giả.”
“Quả nhiên là thế” – Điều này thì Thuốc Nổ có thể đoán được.
Người có thể biết được chân tướng của thế giới chỉ có thể là những kẻ tới từ bên ngoài.
Có điều việc này cũng chẳng giúp giải thích lai lịch của đám người kia được hơn là bao.
Thuốc Nổ nói nhanh:
“Vậy chư vị muốn tại hạ làm điều gì?”
“Những gì chúng ta có được từ quyển nhật ký này còn quá mù mờ, những kẻ có khả năng biết được bí mật là Ngoại Lai Giả lại tuyệt đối kín miệng không chịu nói gì thêm với chúng ta.
Bởi vậy, chúng ta muốn tìm một người khác cũng không phải người bản địa nơi này mà lại có thể tin tưởng được để thay chúng ta điều tra cặn kẽ ngọn ngành.”
“Điều này tại hạ tất nhiên có thể ra sức.
Tuy nhiên, tại hạ cũng như quý vị, hoàn toàn không có hiểu biết gì về lĩnh vực này, liệu có thể bắt đầu được từ đâu?”
Tên họ Uông mỉm cười, giọng nói eo éo của hắn cất lên ngay lúc này:
“Điều này tiểu tử ngươi không phải lo lắng.
Triệu Bính khi đào được những thứ này đã nhận được lời hứa từ vị thần đã ân sủng hắn.
Ngài sẽ đưa kẻ được lựa chọn vào thế giới của Ngoại Lai Giả.
Đảm bảo hắn một vị trí đặt chân an toàn.”
Thuốc Nổ không khỏi nghĩ ngay tới một giả thuyết điên rồ là nếu cậu không làm điều này bọn họ sẽ tìm cách đưa Quỷ Nhỏ đi làm.
Dù sao con bé cũng là con gái của một người ở thời đại này và một Ngoại Lai Giả, ai biết được nó có đáp ứng được điều kiện hay không.
Cậu chợt nảy ra một câu hỏi khác:
“Không phải câu chuyện về thần linh đó chỉ là truyền thuyết ư?”
“Ai nói ngươi vậy? Ngài ấy… vẫn luôn tồn tại.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...