Thuốc Nổ lại hơi xoa bàn tay trước ngọn lửa ấm.
Nhiệt độ của nó khiến cơ thể của cậu nhanh chóng dễ chịu hẳn đi.
“Khi chúng tôi tới được một ngôi làng nhỏ tên là Borodino, quân đội của hai bên đã gần như cân bằng.
Kể cả khi chúng tôi đã cố gắng hành quân trong mùa hè, những thiệt hại khủng bố do thời tiết gây ra vẫn là không thể đong đếm được.
Đó là một trong những trận chiến đẫm máu nhất mà tôi từng biết tới cho tới thời điểm đó.
Xác người chết nhiều tới nỗi người ta có thể dùng chúng để đắp thành các công sự…”
“Tôi tham gia vào đội quân bộ binh cánh phải, dưới sự chỉ huy của thống chế Davout.
Chúng tôi hỗ trợ các quân đoàn kỵ binh của thống chế Murat, bẽ gãy cứ điểm Shevardino của quân Nga, sau đó bắt đầu tấn công vào cánh trái bọn họ.
Hai bên lao vào bãi xay thịt đó tới tận khi trời tờ mờ tối.
Đã có tới gần 8 vạn người hi sinh trong ngày hôm ấy.
Kể cả viên chỉ huy cánh trái của Nga là Bagration cũng trúng đạn chết vài ngày sau.”
Andrey hứng thú hỏi:
“Vậy cuối cùng là ai đã thắng trận đánh đó?”
Thuốc Nổ cười cười:
“Quân Nga chết nhiều hơn chúng tôi khoảng từ 5 tới 10 ngàn người.
Tôi không phủ nhận họ đã chiến đấu rất dũng cảm, thậm chí các đơn vị pháo binh sẵn sàng tử thủ bằng cách giáp lá cà, nhưng tổng chỉ huy Kutuzov sợ hãi quân cận vệ Pháp gần như còn hoàn hảo tới nỗi, ông ta đã chấp nhận rút lui ngay trong đêm.
Tuần sau, chúng tôi tiến vào cố đô Mạc Tư Khoa của nước Nga.”
Cậu kết luận:
“Nó đẫm máu, khó khăn, nhưng là chiến thắng không thể chối cãi của chúng tôi.
Thật nhảm nhí khi nó bị bôi xóa đi và trở thành chiến thắng của quân Nga bởi một tác phẩm văn học nổi tiếng được viết bởi một tay đại văn hào sinh ra tới tận 16 năm sau đó.
À vâng, tất nhiên là bởi tay đại văn hào đó là người Nga…” (*)
“Nghĩ thử mà xem, những kẻ chiến thắng bị đạn bắn vào mông cơ đấy.
Còn cái gì mà chiến thắng về mặt tinh thần.
Chà, những kẻ không trực tiếp ở đó thì nói thế nào về cái gọi là tinh thần mà chẳng được.
Dù sao cũng chẳng có ai kiểm chứng hết.”
Thuốc Nổ rất hiếm khi làm giọng điệu mỉa mai như thế này.
Thạch Hào cười ngặt nghẽo.
Liễu Nhu thì liền bắt vào trọng tâm:
“Khoan đã, anh đã tham gia vào trận đánh kia thì ít nhất lúc đó cũng phải 15 tuổi đi.
16 năm sau tay đại văn hào kia mới sinh ra.
Rồi lại phải đợi ít nhất 20, 25 năm nữa ông ta mới có đủ vốn sống để viết văn tốt.
Rồi lại thêm 2,3 năm nữa thì tác phẩm đó mới nổi tiếng.
Vậy tóm lại là bây giờ anh bao nhiêu tuổi?”
Quả là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, ai ở gần Thuốc Nổ lâu ngày cũng có dấu hiệu thông minh ra cả.
Thuốc Nổ nháy mắt một cái, làm như hư hư thực thực không rõ Liễu Nhu đang hỏi cái gì mà thở dài kể tiếp:
“Sai lầm lớn nhất của người ấy, thực ra chính là không dừng lại trú đông tại Smolensk mà tiếp tục đi sâu vào lãnh thổ của đất nước chết tiệt kia.
Chỉ cần chờ đợi, chắc chắn Nga sẽ tự sụp đổ bởi hai kẻ thù đáng sợ như hổ rình mồi bên cạnh.”
Liễu Nhu lúc này mới chợt nhận ra, người mà Thuốc Nổ dõi theo hình như chính là người tổng chỉ huy của quân đội Pháp.
Ắt hẳn phải là nam đi? Cô thở nhẹ một hơi, tiếp tục nghe câu chuyện:
“Thằng nhóc đó vẫn cứ luôn kiêu ngạo như vậy.
Tôi đã dạy cho nó bao nhiêu lần rồi.
Nghệ thuật quân sự không phải là tất cả mà còn có thứ khác chính là lòng người.
Nó nắm rõ lòng người Pháp, nhưng lại chẳng hiểu rõ lòng người Nga.
Chiều chiều, nó chỉ cô đơn ngồi trên cái ghế xếp, ngẩn người nhìn về phía St.
Petersburg, lãng phí thời gian quý giá, ngóng trông một cái hòa ước chẳng bao giờ tới từ người Nga” – Thuốc Nổ lẩm bẩm.
Câu nói thì thầm này làm cho ba người kia đều như lạc vào sương mù.
“Thằng nhóc chết tiệt… Vụ cá cược chết tiệt… Lúc nào cũng thích làm theo ý mình”
Thuốc Nổ rít lên.
Sáu con mắt đổ dồn vào mới khiến cho cậu hơi bình tĩnh trở lại:
“Dù sao thì…” – Giọng của Thuốc Nổ càng chậm lại.
“Chúng tôi đã thắng trận.
Nhưng thay vì đầu hàng, người Nga lại im lặng.
Im lặng suốt hơn một tháng liền.
Lối suy nghĩ của những kẻ phương đông đó rất khác.
Nếu người Pháp có thể ép một hoàng đế thoái vị để thủ đô không bị tàn phá, bọn họ có thể tự tay đốt cháy tất cả di sản của tổ tiên để lại ở thủ đô mà không nhíu lấy lông mày.
Thứ mà người ấy thua chính là không hiểu lòng người.”
“Chỉ có Pháp, Áo, Anh, Phổ hay Venezia, những quốc gia giàu có, người ta mới quan tâm tới giá trị văn hóa mà thôi.
Văn minh làm cho con người yếu đuối và ủy mị.
Những kẻ tới việc ngày mai có bị chết cóng không còn không biết, thì làm quái gì quan tâm tới chúng kia chứ.
Chậc, đôi khi mọi rợ cũng có điểm tốt của mọi rợ” – Thuốc Nổ tặc lưỡi.
(**)
“Và mùa đông đến?” – Andrey nói.
“Và mùa đông đến!” – Thuốc Nổ khẳng định chắc nịch.
“Chúng tôi bắt đầu phải hành quân trở về trong điều kiện thiếu thốn tất cả mọi thứ.
Không có quần áo ấm, không có lương thực, thậm chí không có giày.
Bọn quân kỵ Cossack xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Họ đi thành từng nhóm nhỏ, nhắm vào những tốp lính đã rệu rã của các quốc gia chư hầu Pháp vào ban ngày, uy hiếp tất cả những kẻ đi lạc vào ban đêm…”
“Người ta phải thành lập khẩn cấp một đội quân hộ vệ phía sau cùng để tránh những người thân của binh lính và quân hậu cần bị tụt lại rơi vào trong vòng phục kích của quân Nga.
Vì thế tôi mới được thuyên chuyển từ dưới trướng của thống chế Davout sang Quân Đoàn III của thống chế Ney.
Bình thường đây là Quân Đoàn do Davout chỉ huy nhưng Davout quá quan trọng để làm một nhiệm vụ nguy hiểm như thế.”
Cả ba người kia đều nín thở chờ đợi.
Xem ra đây chính là lúc nguy hiểm nhất mà Thuốc Nổ đã nói tới.
Thuốc Nổ hơi nhích xa ra khỏi ngọn lửa.
Quá tập trung kể chuyện đã khiến cho cậu không để ý nhiều phần da ở phía trước đã ửng hồng cả lên.
Cứ để như thế một lúc nữa, chắc sẽ bốc lên mùi thịt nướng.
Cậu quay lưng lại, để phần phía sau mình cũng nhận được hơi ấm trong một lúc, giữ nguyên tư thế đó mà kể tiếp.
Họ đều hiểu ý mà không có ai phàn nàn gì cả.
“Chúng tôi chỉ có 6000 người, đều là binh lính tinh nhuệ nhất, được ưu tiên trang bị đầy đủ.
Liên tục rơi vào phục kích của quân Nga khiến tốc độ tiến quân của chúng tôi rất chậm.
Tới khi chúng tôi tới được Smolensk gặp quân thủ thành thì đã trễ hơn những đội quân chủ lực tới 6 ngày đường.”
Thuốc Nổ chìm đắm trong hồi tưởng.
Ký ức này cậu đã từng thực sự trải qua trước kia, nhưng điều đáng buồn là cách duy nhất cậu có lại nó lại là thông qua kết hợp với một cái ảo ảnh.
Quả là số phận cứ thích trêu ngươi con người.
Một thời gian dài bị quên lãng khiến cho chúng không được mạch lạc cho lắm.
“Cái thành phố đó quả là ác mộng.
Đội quân khổng lồ đi trước đã mặc kệ lệnh của thượng cấp mà vét hết cạn kiệt toàn bộ những dự trữ trong thành phố.
Chúng tôi chẳng có gì ngoài bốn bức tường thành rỗng và một đoàn nạn dân chết đói cũng như thương binh phải mang theo.
Quân lính không thể đem lương thực cồng kềnh được.
Bởi vậy, khẩu phần ăn càng lúc càng teo tóp lại.”
Thạch Hào góp lời:
“Nơi đó thật sự là địa ngục hơn cái chỗ Mộc Giới này nhiều.
Ít ra ở đây cũng không có bóng dáng kẻ thù.”
Thuốc Nổ lắc đầu:
“Đó chưa phải là tận cùng của địa ngục đâu.
Địa ngục đích thực là khi chúng tôi tới được Krasnoi, nơi quân chủ lực đã chọc thủng qua phòng tuyến của quân Nga vài ngày trước đó.
Trời lạnh giá và bão tuyết, những cái bao tử gào thét khiến cho cả những binh lính tinh nhuệ nhất cũng không thể hành quân liên tục được.
Một lệnh tăng tốc hành quân đã không bao giờ tới được chúng tôi.
Hậu quả là chúng tôi tụt lại càng ngày càng xa…”
“Thống chế Ney là một kẻ quả cảm, kẻ quả cảm nhất mà tôi đã từng gặp trong nhiều năm trời.
Nhưng ông ta cũng là một thằng ngu khi bàn về chiến thuật.
Một kẻ leo lên được tới chức thống chế chỉ nhờ luôn xung phong đầu lên giữa làn đạn quân thù.
Đoán xem ở Smolensk ông ta đã nói gì?”
Mọi người đều lắc đầu không rõ.
“Toàn bộ kỵ binh Cossack và người Nga trên thế giới này cũng không thể ngăn tôi trở lại với quân Pháp” (***)
Thuốc Nổ cười cười:
“Ông ta tên mặt đỏ đần độn và dũng cảm tới từ Sarrelouis.
Chắc khi nói câu đó, ông ta cũng không ngờ được rằng, vài ngày sau ở Krasnoi, chắn trước mặt chúng tôi là một đội quân đông gấp 10 lần do đích thân tổng chỉ huy Kutuzov của đối phương án ngữ.
Khoảng cách tới quân chủ lực ở Orsha chỉ có 70km.
Nhưng đó là thiên đường và địa ngục.” (****)
“Xem ra quân đoàn của cậu đã bị đem làm vật hi sinh.” – Andrey nhận xét.
Thuốc Nổ kinh ngạc.
Andrey quả thật là một người tinh tế trong những chuyện như thế này.
Anh ta có thể nhận ra được sự thật từ những chi tiết vô cùng nhỏ nhoi góp nhặt được.
Thuốc Nổ gật đầu:
“Đúng vậy, có điều tôi không thể phủ nhận, chỉ có người không nhận ra được điều đó như thống chế Ney mới có thể có can đảm để tiếp tục tiến lên trong lúc vô vọng như thế.
Chúng tôi va chạm chính diện với quân đội của đối phương trong lúc hành quân và chịu thiệt hại thảm khốc.
Họ liên tục kêu gọi đầu hàng nhưng Ney hết lần này tới lần khác từ chối.
Ông ta không trung thành với Hoàng Đế, nhưng ông ta trung thành với nước Pháp…”
“Quân đội Nga nhanh chóng từ tứ phía bao vây chúng tôi.
Họ ỷ vào phương Bắc chính là bờ sông Dnepr để dồn chúng tôi vào tử địa.
Đồng đội chúng tôi liên tục ngã xuống.
Quân tiếp viện của Davout thì chẳng thấy đâu.
Binh lính dựng những đống lửa nhỏ và ăn uống ngay bên cạnh chiến hào tới tận đêm.”
Thạch Hào gật đầu thừa nhận:
“So với tình huống của anh lúc đó thì Mộc Giới nơi này chẳng khác nào chỗ du lịch nghỉ mát.”
Thuốc Nổ mỉm cười:
“Cánh kỵ binh Cossack của Platov cuối cùng sẽ tiến tới bên kia bờ sông vào sáng hôm sau.
Nhiều người đã có ý định buông vũ khí đầu hàng.
Nhưng ngay chạng vạng hôm đó, trời nổi sương mù dày đặc.
Ney đã làm một quyết định điên rồ nhất trong những điều điên rồ mà tôi không thể tưởng tượng được...”
“Ông ta đã ra lệnh nhổ trại và rút về Smolensk ngay trong đêm, quay lưng với quân chủ lực.
Đến khoảng 8 giờ tối, kế hoạch của ông ta mới lộ rõ.
Ông ta sẽ cho cả quân đoàn cùng với tất cả những người dân thường không vũ khí bị kẹt lại ở Smolensk trước đó rời khỏi đường chính, băng ngang qua dòng sông Dnepr trong cái lạnh dưới 273 độ.
Đó là một hành động điên rồ tới mức phi thường…”
“Tới nửa đêm, băng mới đủ cứng để tiến hành.
Những kẻ như Kutuzov sẽ không bao giờ hiểu được điều đó.
Tinh thần bất diệt của quân đội Pháp chân chính! Chúng tôi từ chối cái chết và lựa chọn tiếp tục sống để rồi lại có thể chiến đấu.
Hai ngày sau, dưới cái đói và cái rét cùng sự hành hạ điên cuồng của kỵ binh Cossack của Platov trên những cánh đồng hoang vu vô định của Nga, chúng tôi đã trở về tới điểm tập kết tại Orsha.
Lúc này, chỉ còn 800 người sống sót.”
Thạch Hào nói:
“Để xem những người đã bỏ rơi các anh còn gì để nói trong trường hợp đó.”
Thuốc Nổ lắc đầu:
“Chúng tôi không thể trách Davout.
Ông ta thê thảm tới mức trở về Orsha tập kết mà đến cả một chiếc áo ngoài cũng không có.
Ai cũng đều có cái khó của riêng mình.
Thằng nhóc thì ngày càng ốm yếu, bệnh tật.
Có vẻ như sức khỏe không được tốt đã phá hoại tất cả những kỹ năng quân sự thiên tài của nó…”
“Đó là một chiến dịch kỳ quặc nhất trên đời.
Người Nga không thể thắng bất kỳ một trận đánh nào trước quân chủ lực của chúng tôi.
Chúng tôi chọc thủng hết phòng tuyến này tới phòng tuyến khác để đến Mạc Tư Khoa, sau đó lại chọc thủng hết phòng tuyến này tới phòng tuyến khác để trở về.
Chỉ là cuối cùng, chúng tôi lại thua trong cả chiến dịch.”
Liễu Nhu vỗ vỗ lưng Thuốc Nổ ra vẻ động viên.
Cậu tới lúc này mới quay mặt lại.
“Anh khóc đấy à?”
“Đốm lửa bay vào mắt thôi” – Thuốc Nổ gạt đi.
Thạch Hào vội tìm cách chen vào:
“Câu chuyện của anh làm cho tôi thoải mái hơn rồi.
Ít ra bây giờ ở đây cũng không tệ lắm.
Vẫn có lửa để sửa ấm, thời gian để tán phét, vẫn an toàn hơn nhiều.
Chứ trường hợp đó nếu không phải nhờ có sương mù thì e là cuộc hành quân của các anh đã sớm bị phát hiện rồi.”
Thuốc Nổ sửng sốt:
“Cậu nói cái gì cơ?”
Thạch Hào thấy vậy thì cũng hơi là lạ, chỉ lặp lại theo vô thức:
“Tôi nói là bây giờ ở đây không tệ.”
“Câu sau đó nữa.”
“Có lửa để sưởi ấm…”
“Không phải nó” – Thuốc Nổ ngắt lời.
Thạch Hào hơi chưng hửng trong năm giây rồi nói tiếp:
“Nếu không phải có sương mù thì các anh đã bị người Nga gì đó phát hiện rồi.
Chính anh kể với chúng tôi mà không phải sao?”
“Sương mù! Đúng rồi, là sương mù! Tôi chưa thử cái đó”
Thuốc Nổ đột ngột nhỏm người bật dậy.
Cả ba người kia đều chẳng hiểu mô tê gì cả.
Khuôn mặt tràn đầy thắc mắc không biết Thuốc Nổ đang nói tới việc gì.
Cậu vội vàng chạy ra ngoài.
Liễu Nhu định đi theo thì cậu đã khoát tay chặn lại:
“Mọi người đừng đi theo.
Dù sao cũng không biết có thành công hay không.
Nếu được thì tôi sẽ báo với mọi người sau.”
Thuốc Nổ nhanh chóng rời khỏi cái hang, kiếm một chỗ tương đối thoáng đãng để có thể quan sát không gian trên cao.
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu lặn lội trở lại chỗ của Hẻm Núi Ngủ Gật.
Lá rụng quá nhiều trộn lẫn với tuyết khiến cho mặt đất cao lên thấy rõ.
Thuốc Nổ ước đoán độ chênh lệch giữa mặt đất bây giờ và mặt đất lúc bình thường của Mộc Giới đã lên tới cả chục mét.
Nếu chỉ có mỗi lá mà không có tuyết, chắc họ thậm chí còn chẳng thể di chuyển bình thường vì đống lá đó không khác gì cát lún.
Cậu chẳng biết đống lá này có thể lấp nổi Suối Nguồn hay không, nhưng nó đã lấp được gần hết Hẻm Núi Ngủ Gật, khiến chỗ này bây giờ trông như một nơi nhân tạo do con người tự đào ra.
Thuốc Nổ ngẩng đầu lên nhìn trời, thấy những tầng lá cao nhất vẫn xanh um, e là chúng đã vượt xa ra khỏi các đám mây, tạo ra một nền trời màu xanh lá cây xen lẫn những đường màu nâu chằng chịt vô cùng quái dị.
“Không có tuyết! Tốt lắm.” – Thuốc Nổ lẩm bẩm.
Thuốc Nổ kiếm một cái góc khuất gió, bắt đầu chờ đợi.
Một tiếng trôi qua.
Rồi lại một tiếng nữa trôi qua.
Một kẻ săn mồi kiên nhẫn thì không bao giờ ngừng nghỉ và kiên nhẫn quan sát cho tới khi con mồi của họ xuất hiện.
“Một chút thịt thú nướng nhé?” – Đằng sau cậu chợt có tiếng nói vang lên.
Thuốc Nổ quay lại thì thấy Thạch Hào đang co ro trong bộ quần áo mỏng dính của cậu ta, vừa đánh va hai hàm răng vào nhau kêu lạch cạch, vừa đưa một túi nhỏ ra trước mặt Thuốc Nổ.
Thuốc Nổ vớ lấy khẽ nhai nhóp nhép.
Chẳng cần nhìn, cậu cũng biết được mùi vị của nó như thế nào.
Dù sao thì mấy tuần nay họ cũng chỉ giết được một con như thế, chẳng biết là loài gì đi lạc vào trong hang của họ giữa cơn bão tuyết.
Không có gia vị tẩm ướp gì nên nó vô cùng hăng, thậm chí nếu không nhờ Tổ Nhãn của Thuốc Nổ thì họ cũng chẳng biết thứ này có độc hay không mà dám ăn nữa.
“Giá như ở đây mà có kẹo may mắn của Liễu Nhu thì tốt biết mấy” – Thạch Hào nói.
Thuốc Nổ nhớ tới mùi vị của mấy viên kẹo kia trong ký ức, khẽ trả lời:
“Thứ kẹo ngọt chết người ấy à? Cho tôi xin, tôi cũng không phải là người thích ngọt tới mức đấy.”
“Vị ngon không đến từ bản thân viên kẹo mà tới từ con người.” – Thạch Hào nói trong mơ màng.
Thuốc Nổ nhíu mày, đang định nói gì đó thì Thạch Hào nói tiếp:
“Trần Ngọc này, anh có thể trả lời thật lòng với tôi một câu không?”
“Là về Liễu Nhu?”
Thạch Hào thấy ý định của mình có vẻ cũng đã bị Thuốc Nổ nắm rõ hết nên không buồn che giấu nữa:
“Đúng vậy, là về Liễu Nhu.
Tôi cần biết được anh có thích cô ấy không?”
Thuốc Nổ cười:
‘Tại sao cậu lại hỏi điều này?”
“Anh biết mà còn gì?”
“Ý tôi là tại sao lại là tôi?”
Thạch Hào hít một hơi dài.
Khí lạnh làm cho não tỉnh táo hẳn ra, cậu ta sắp xếp từ ngữ một chút rồi nói:
“Tôi nghĩ… Tôi có cảm giác rằng người Liễu Nhu thích chính là anh.
Bởi vậy, ý kiến của anh rất quan trọng.”
“Nếu tôi cũng thích cô ấy lại thì cậu sẽ làm gì?”
Thạch Hào nghe vậy thì điếng người, khuôn mặt tỏ vẻ ra rất khó xử.
Cậu rất muốn có thể dũng cảm nói ra rằng cậu sẽ chúc hai người bọn họ được hạnh phúc, nhưng cảm giác nuối tiếc mà rất có thể đánh mất một tình yêu đích thực qua tay của mình khiến cho cậu không thể thốt nên lời.
Thuốc Nổ đợi chờ hơn mười giây, rồi lắc đầu nói:
“Dù tôi có nói ra cảm nhận của mình, quyết tâm của cậu có vẻ như cũng không thay đổi, vậy tôi có nói ra hay không, cũng đâu có gì khác nhau? Điều cậu cần làm bây giờ là quan tâm tới cô ấy nhiều hơn, làm cho cô ấy vui vẻ và chú ý tới mặt tốt của cậu.
Trong tình yêu, cảm xúc của phụ nữ rất quan trọng.
Nó mang tính thời điểm cao.
Muốn đột phá được, cậu phải đánh hơi được những thời điểm mấu chốt.”
Thạch Hào vẫn kiên quyết:
“Anh vẫn luôn tách mình như vậy.
Tôi muốn nghe cảm nhận thật của anh một lần.”
“Cậu không sợ sẽ hối hận?”
“Tôi không sợ.”
Thuốc Nổ thở dài:
“Tôi chỉ có thể nói với cậu là tạm thời bây giờ chẳng có gì xảy ra giữa chúng tôi cả.”
Thạch Hào thở phào nhẹ nhõm:
“Anh có thể hứa với tôi trong tương lai cũng sẽ như vậy chứ?”
Thuốc Nổ nhìn sâu vào ánh mắt Thạch Hào.
Chính cậu ta cũng cảm thấy lời này nói ra rất quá đáng, bởi vậy vội vàng đánh trống lảng:
“Thôi, vậy nhé.
Tôi không biết anh đang muốn làm gì nhưng hãy trở về sớm.
Nhóm bốn này thiếu một người thì lại mất vui.”
Nói đoạn, cậu ta xoay người rời đi.
Nhưng chưa được mười bước, Thuốc Nổ đã gọi với theo:
“Thạch Hào này!”
“Có chuyện gì sao?”
Thuốc Nổ chậm rãi nói:
“Đừng thần thánh hóa tình yêu.
Chẳng có ai trên đời sinh ra phải là định mệnh của nhau cả.
Hãy luôn tự nhắc nhở mình là ai? Và mình nên làm điều gì? Những câu nói như hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc mãi mãi về sau chỉ có trong truyện cổ tích thôi.
Cậu hiểu ý tôi chứ?”
“Truyện cổ tích là cái gì?”
Thuốc Nổ bật cười, nhận ra câu nói của mình đúng là ngớ ngẩn thật.
Cậu xua xua tay, ra hiệu Thạch Hào về trước đi.
Thêm khoảng một tiếng đồng hồ nữa thì thứ mà Thuốc Nổ chờ đợi đã thực sự tới.
Cái ô tô bay kia đã hiện ra trên nền trời.
Quả nhiên, đúng như cậu dự đoán, nó có xu hướng thích bay lượn lờ qua lại trong Mộc Giới vào những ngày mà trời không đổ tuyết.
Có vẻ như nó đã nhanh chóng định vị được vị trí của Thuốc Nổ ngay lập tức, bởi thế nó không trực tiếp lướt ngang qua phía trên đầu cậu.
Thuốc Nổ cũng chẳng lạ gì với hiện tượng này.
Cậu tập trung tâm trí vào hình xăm của tộc Yromem ở trên cổ tay, bắt đầu tưởng tượng tới hình ảnh sương mù ở trong cánh rừng ngay trước Krasnoi của nước Nga năm đó.
Vì ký ức này khá lờ mờ nên tốc độ tưởng tượng của cậu rất chậm chạp.
Mãi mà vẫn chẳng có dấu hiệu gì hơi nước xung quanh sẽ đạt tới độ bão hòa mà hình thành nên sương mù cả.
Thuốc Nổ biết nóng ruột cũng không được tích sự gì mà càng thả lỏng tinh thần hơn.
Đột nhiên, cậu nghĩ tới một vấn đề quan trọng.
Đó là cậu có thể sử dụng Tổ Nhãn của người Lausiv phụ trợ cho năng lực này không?
Thuốc Nổ dùng những gì cậu nhìn thấy về độ bão hòa của hơi nước trong không khí để tưởng tượng hình ảnh lúc sương mù sẽ trông như thế nào.
Hình ảnh những phân tử H2O dưới dạng hơi lấp vào trong khoảng trống ở giữa các phân tử không khí bình thường.
Đúng vậy, cứ như thế…
“Thành công rồi!”
Đột nhiên, xung quanh Thuốc Nổ, hơi nước bắt đầu ngưng tụ lại thành sương mù.
Lúc đầu chỉ ở phạm vi khoảng 15 – 16 mét xung quanh cậu nhưng do chênh lệch áp suất, chúng nhanh chóng tản ra xung quanh.
Chưa được vài phút thì bầu trời đã mịt mờ sương mù.
Phạm vi di chuyển của cái ô tô bay kia ngày càng thu hẹp lại, cuối cùng đã lọt thỏm vào trong màn sương mù.
Nó khiến cho đường bay của cái ô tô nhanh chóng trở nên lộn xộn vô cùng.
Trong khi đó, với Thuốc Nổ, cậu có thứ công cụ vô cùng hữu hiệu để nhìn xuyên qua màn sương.
Thấy cái ô tô có dấu hiệu sắp bỏ đi mất, Thuốc Nổ nhanh chóng dùng hết tốc lực của mình chạy tới một khu vực cây cối gần nó nhất, thoăn thoắt trèo lên.
Tốc độ của cậu lúc này đã đẩy lên tới giới hạn cao nhất, hoàn toàn không phải là người bình thường có thể tưởng tượng được.
Chỉ trong thời gian vô cùng ngắn ngủi, cậu đã hoàn thành màn leo cây phi thường lên độ cao tới hàng chục mét, nhẹ nhàng bám vào chiếc ô tô bay khi nó lướt ngang qua.
Thuốc Nổ cũng chỉ định lợi dụng điểm bám này để nhảy lên khống chế người trên xe.
Ai ngờ khi cậu đụng vào phần cốp sau mới phát hiện nó không khóa, thế là Thuốc Nổ chui hẳn luôn vào trong đó nằm, tuy hơi chật chội nhưng cậu vẫn có thể nhẹ nhàng điều chỉnh thân mình được.
“Cuối cùng cũng tóm được mày!” – Thuốc Nổ nhủ thầm.
Chỉ là điều đầu tiên nghe lén được đã làm cậu sững người:
“Peaky, sao lâu thế? Tên kia ở đâu rồi?”
[Xin lỗi, màn sương này vô cùng quái dị, tôi cũng không xác định được vị trí chính xác của hắn nữa]
(*) Độc giả đoán xem đây là cuốn tiểu thuyết vô cùng nổi tiếng nào của Nga nhé.
Gợi ý, nó được viết trong giai đoạn khoảng từ năm 1865 tới 1869.
(**) Theo quan điểm của phương Tây lúc bấy giờ, Nga là một nước mọi rợ.
Điều này không hoàn toàn đúng nhưng cũng không hoàn toàn sai.
Tuy những cải cách của Pyotr đại đế đã giúp Nga phát triển vượt bậc, đánh bại Thụy Điển trở thành cường quốc châu Âu, trong nội bộ quốc gia này vẫn còn rất nhiều điểm bất cập.
Triều đình hoạt động theo mô hình phong kiến vô cùng lạc hậu.
Nạn buôn bán nô lệ bí mật diễn ra tràn lan.
Các hình phạt vô cùng phi nhân đạo và tàn khốc.
Khởi nghĩa nông dẫn diễn ra khắp nơi, tiêu biểu như đại khởi nghĩa của Pugachyov dưới thời của Ekaterina đệ nhị, gần như đã xé nát nước Nga thành hai - một biểu hiện rất hiếm thấy ở các nước phương Tây mà giống nhiều hơn với các nước phương Đông như Thái Bình Thiên Quốc ở nhà Thanh Trung Quốc.
Họ tranh giành quyền để thống trị đất nước (Nôm na gọi là Thiên Mệnh – Mandate of Heaven) hơn là để cải cách đất nước.
Dễ thấy, bởi mô hình xã hội khác nhau nên cách tuy cùng gọi chung một thuật ngữ là cách mạng, nhưng cách mạng ở các quốc gia châu Âu rất khác nhau.
Các quốc gia phát triển hơn ở phương Tây người dân đã ăn mặc no đủ, họ đòi những quyền tự do liên quan tới tư tưởng và mang tính cá nhân nhiều hơn, ví dụ như trong Cách Mạng Pháp hay Cách Mạng Thanh Giáo của Anh.
Dạng như công xã Paris cũng có nhưng hiếm và không kéo dài được bao lâu.
Trong khi đó ở Nga (mà sau này tương tự ở các quốc gia theo chủ nghĩa xã hội khác), vì tầng lớp nông nô vô cùng đói khổ, họ tiếp thu Cách Mạng tháng 10 Nga để thành lập nên Liên Bang Xô Viết với hy vọng đổi đời.
Khi Liên Bang Xô Viết trở nên giàu có và hùng cường rồi, người dân, đặc biệt là các nước Đông Âu/ Baltic vốn không thích sự cai trị của Stalin sau đệ nhị thế chiến cũng bắt đầu có xu hướng bị nhiễm theo phương Tây, muốn đòi nhiều hơn những quyền tự do tư tưởng, đòi được đa nguyên đa đảng, được bầu cử cho các đảng phái, thậm chí là cánh hữu, mà cá nhân họ thích chứ không nhất thiết phải là Đảng Cộng Sản theo cánh tả nữa (Thực tế, mô hình chính trị của Đảng Cộng Sản ở một quốc gia chủ nghĩa xã hội không hẳn là giống một Đảng phái chính trị cánh tả ở phương Tây.
Tuy nhiên dính tới chính trị nên mình sẽ không đề cập ở đây, truyện không phải để tuyên truyền chính trị.)
Đặc biệt là người chống phá Đảng Cộng Sản Liên Xô dữ dội nhất, có liên hệ vô cùng mật thiết với phương Tây - Mikhail Gorbachev, người đã leo lên tới tận chức Tổng Bí Thư Đảng, dẫn tới sự sụp đổ của toàn bộ Liên Bang Xô Viết.
Đây chính là hệ quả của “diễn biến hòa bình” từ phương Tây khi Gorbachev, qua các cuộc tiếp xúc với thế giới phương Tây, dần hình thành quan điểm cho rằng nhiều Đảng cạnh tranh cho vai trò lãnh đạo đất nước thì tốt hơn một Đảng duy nhất lãnh đạo suốt đời.
Sau này năm 1999, tại Thổ Nhĩ Kỳ, ông ta thậm chí đã khẳng định rằng tôi căm ghét chủ nghĩa cộng sản và đã dành cả cuộc đời để tiêu diệt chủ nghĩa cộng sản Liên Xô.
Tuy nhiên, vấn đề của Liên Xô không chỉ dừng lại ở đó.
Bản thân người Nga cũng chia rẽ sâu sắc sau sự sụp đổ của Liên Xô khi họ không bầu lại cho Đảng Cộng Sản lên vị trí lãnh đạo đất nước mà lại đi bầu cho Đảng nước Nga thống nhất của Vladimir Putin vốn theo khuynh hướng trung tả - cũng khá gần với Đảng Cộng Sản.
Sự sụp đổ của Đảng Cộng Sản Liên Xô khỏi vai trò lãnh đạo đất nước thực sự là một ngày buồn của người theo chủ nghĩa cộng sản trên toàn thế giới.
Tất nhiên, ngày buồn của người này lại là ngày vui của người khác, đặc biệt là nhiều nước phương Tây như Mỹ, Anh, Pháp, những nước xem chủ nghĩa cộng sản như một loại bệnh dịch đối với hệ thống “tự do dân chủ” và “tam quyền phân lập” của họ, cần bị bài trừ bằng mọi giá.
Đây là một vấn đề phức tạp và mang tầm vóc vĩ mô.
Nên tốt nhất nếu không dành thời gian tìm hiểu rõ và có cái nhìn đa chiều thì không nên phát biểu gì bậy bạ nhé các bạn độc giả.
Phần lớn những kẻ lớn mồm nhất trên mạng hiện nay thực ra chả biết gì cả đâu.
Cơ mà nếu có ai thích bàn về mô hình chính trị của Hiến Quốc Namuh trong truyện thì tác rất sẵn lòng chia sẻ.
Hơi lan man chút haha.
(***) Nguyên văn tiếng Anh: All the Cossacks and Russians in the world shall not prevent me from rejoining the army.
Tác không giỏi tiếng Pháp lắm nên không tìm ra được câu gốc bằng tiếng Pháp.
(****) Biệt danh của thống chế Michel Ney là Le Rougeaud tạm dịch là mặt đỏ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...